Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 29




Chương 30: Nói hết lòng mình

 

“Không có, hôm qua tôi về rồi. Hôm nay Niệm Chi phải về trường.” Trần Liệt vội vàng giải thích: “Anh muốn gặp cô ấy à?”

 

Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh lắc đầu: “Không cần, về trụ sở rồi nói tiếp.”

 

Lính cần vụ Phạm Kiến đỗ xe ở ven đường, Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng lên xe, rất nhanh sau đó đã về đến trụ sở.

 

Trần Liệt chờ Hoắc Thiệu Hằng trong văn phòng của mình.

 

Hoắc Thiệu Hằng rất thẳng thắn, vừa vào đã ném ba lô cho anh ta: “Nhìn thử xem đồ bên trong dùng được không.”

 

Trần Liệt mở ba lô, lấy cái hộp kim loại bên trong rồi mở ra xem, ai ngờ chứa một hộp ống nghiệm!

 

Vừa khám phá trong hộp có ống nghiệm chứa chất lỏng, tim anh ta như nhảy khỏi lồng ngực.

 

“Hoắc thiếu! Đây là cái gì?!”

 

“Virus gốc của Oda Masao, cậu xem thử có thể kết hợp với số liệu của ông ta không, mau chóng tìm được kháng thể tạo vaccine.” Hoắc Thiệu Hằng nặng nề nói, vẻ mặt cũng vô cùng thâm trầm.

 

“Tôi biết rồi.” Trần Liệt gật đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi an ủi Hoắc Thiệu Hằng: “Anh không phải lo cho Niệm Chi, tình huống của cô ấy cần theo dõi chặt chẽ, nhưng trước mắt vẫn chưa có xu hướng xấu đi.”

 

“Trước mắt? Mới một tuần mà thôi.” Hoắc Thiệu Hằng không bị ảnh hưởng: “Cậu có thể đảm bảo về sau không?”

 

Trần Liệt nheo mắt, len lén thăm dò Hoắc Thiệu Hằng, muốn nhìn ra chút gì đó từ gương mặt anh. Nhưng Hoắc Thiệu Hằng vẫn luôn giữ vẻ trầm mặc ít nói, hơn nữa còn lạnh lùng và khắc chế bản thân cao độ nên rất khó để nhìn ra anh đang nghĩ gì.

 

“Tôi sẽ luôn chú ý kiểm tra cơ thể của Niệm Chi. Lần này tôi nói với cô ấy là tôi giải thuốc kích dục giúp cô ấy… không làm chuyện đó với đàn ông.” Trần Liệt nói khẽ rồi cất virus gốc mà Hoắc Thiệu Hằng mang về vào ngăn lạnh: “Còn nữa, Niệm Chi không cho tôi nói vớianh chuyện cô ấy trúng thuốc kích dục, anh nhớ đừng lỡ lời.”

 

Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, cúi đầu gạt bật lửa, châm thuốc rồi rít một hơi thật sâu, sau đó mới “ừ” một tiếng.

 

Trần Liệt quay đầu sang bàn làm việc của mình, bật máy tính lên, mở ra hai biểu đồ so sánh cho Hoắc Thiệu Hằng xem: “Hoắc thiếu, anh không phải lo. Tôi phát hiện tình hình của Niệm Chi khả quan hơn những người khác nhiều, có lẽ không bết bát đến vậy đâu.”

 

Hoắc Thiệu Hằng bước tới sau lưng anh ta, híp mắt nhìn về phía màn hình máy tính, một tay cầm thuốc, một tay chắp phía sau, nghe Trần Liệt giải thích.

 

“Biểu đồ bên trái là số liệu trong tài liệu của Oda Masao, anh nhìn xem, các chỉ số đều thấp hơn người bình thường một nửa. Biểu đồ bên phải là thành quả theo dõi Niệm Chi trong một tuần của tôi, anh nhìn xem, cực kỳ khỏe mạnh, chỉ số của người bình thường còn không tốt bằng cô ấy.”

 

Đôi mắt đen thẫm của Hoắc Thiệu Hằng chăm chú nhìn màn hình máy tính, một lát sau mới dời đi. Anh ngồi vào ghế sofa đối diện bàn làm việc của Trần Liệt, một tay khoác lên lưng ghế, một tay cầm thuốc lá, trầm ngâm hồi lâu mới lên tiếng: “Cậu mau chóng nghiên cứu ra vaccine, ba ngày nữa tôi lại đến xem.” Sau đó đứng dậy đi ra ngoài.

 

“Ba ngày?! Hoắc thiếu, nghiên cứu vaccine không phải việc có thể định ra thời gian được! Anh tưởng việc này giống cấp dưới chấp hành nhiệm vụ hay sao? Đây là nghiên cứu khoa học! Nghiên cứu khoa học đấy!” Trần Liệt trừng mắt theo bóng lưng của Hoắc Thiệu Hằng mà gào lên.

 

Sau khi rời khỏi ký túc xá của Trần Liệt, Hoắc Thiệu Hằng về chỗ của mình, lại thấy Âm Thế Hùng mới đặt điện thoại xuống.

 

Hoắc Thiệu Hằng vừa liếc mắt qua, Âm Thế Hùng đã vội báo cáo: “Hoắc thiếu, Niệm Chi mới gọi tới. Giờ cô ấy phải về trường nên hỏi lúc nào anh về!”

 

Hoắc Thiệu Hằng vung tay vứt tàn thuốc rơi đúng vào thùng rác: “Tôi có việc phải về trụ sở chính, Tiểu Trạch đi cùng tôi, Đại Hùng, cậu ở lại đây đi. Nếu Niệm Chi có việc gì, cậu cũng dễ xử lý.”

 

Âm Thế Hùng “vâng” một tiếng rồi về bàn làm việc của mình, bật máy tính lên xem thời gian biểu rồi nhíu mày nói: “Vậy chuyện phỏng vấn nghiên cứu sinh vòng hai của Niệm Chi phải làm thế nào bây giờ?”

 

“Cậu liệu mà làm.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong rồi đi thẳng ra ngoài.

 



 

Sáng sớm thứ Hai, Cố Niệm Chi đeo ba lô, tay kéo vali hành lý nhỏ, một mình rời khỏi khu nhà Phong Nhã để bắt xe. Vừa ra, cô đã thấy lớp trưởng Mai Hạ Văn mặc áo khoác màu ghi dài của Burberry, dựa vào chiếc xe Buick đỗ bên lề đường mà mỉm cười nhìn mình.

 

“Lớp trưởng?” Cố Niệm Chi kinh ngạc không thôi, nhìn xung quanh một chút: “Anh…?”

 

“Đúng vậy, anh đang chờ em, định cho em niềm vui bất ngờ.” Mai Hạ Văn đi tới, tự nhiên cầm lấy vali hành lý trong tay cô: “Em định mang vali về ký túc xá à? Nhiều đồ thế này, gọi điện cho anh từ trước có phải tốt không!”

 

Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn Mai Hạ Văn.

 

Dưới ánh nắng sớm, Mai Hạ Văn trông càng thêm thư sinh trắng trẻo, toát lên vẻ tự nhiên phóng khoáng, đôi mắt nâu nhạt ẩn sau cặp kính gọng vàng, giọng nói càng ôn tồn lễ độ: “Sao lại nhìn anh? Không nhận ra à?”

 

“Không phải…” Cố Niệm Chi lắc đầu: “Lớp trưởng không hổ là lớp trưởng, nếu sau này có buổi bỏ phiếu lớp trưởng trong lớp, em sẽ lại chọn anh.”

 

Mai Hạ Văn bật cười: “Niệm Chi, anh đến đón em không phải vì phiếu bầu.”

 

Cậu ta vươn tay mở cửa xe cho Cố Niệm Chi: “Lên xe đi.”

 

Cố Niệm Chi đành phải ngồi vào, cười đáp: “Lớp trưởng nói đi, còn mục đích gì nữa? Để xem em có gánh nổi không nào!”

 

Mai Hạ Văn điềm nhiên ngồi xuống rồi nói: “Niệm Chi, chẳng lẽ em không nhận ra anh đang theo đuổi em?”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Niệm Chi cuối cùng cũng ửng đỏ: “Lớp trưởng… Việc này không thể nói đùa được đâu…”

 

“Anh không nói đùa. Anh theo đuổi em hai năm rồi nhưng em không hề hay biết, anh đành phải tự thổ lộ thôi.” Mai Hạ Văn vừa lái xe vừa cười nói, còn nhìn Cố Niệm Chi một chút.

 

Cố Niệm Chi vẫn chưa tròn mười tám tuổi, nhỏ hơn các bạn học cùng lớp bốn, năm tuổi. Nếu so ra, quả thật cô nhỏ hơn bọn họ rất nhiều. Mà bạn cùng lớp biết cô còn nhỏ, đa số cũng coi cô như em gái trong nhà, dù rất quan tâm chăm sóc, nhưng chẳng ai theo đuổi cô cả.

 

Cảm giác này vừa mới lạ vừa kích động, khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô bất giác nổi lên ráng hồng, thoạt trông như sắc hồng đào tươi tắn, nhìn xinh đẹp vô cùng.

 

“Sao không nói gì? Không tin anh à?” Mai Hạ Văn mỉm cười hỏi lại: “Hôm qua anh đã nói rõ tất cả với chú của em rồi, em còn chưa tin anh?”

 

Lúc này Cố Niệm Chi mới chớp đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ: “Lớp trưởng, em thật sự không biết… anh đang theo đuổi em.”

 

“Không biết thật sao? Mỗi khi lớp có cơ hội thực tập tốt, anh đều báo cho em đầu tiên. Nếu em không cần, anh mới báo cho các bạn khác trong lớp. Em không muốn chạy buổi sáng, anh viết phiếu nghỉ cho em. Lớp tự học buổi tối của em tan muộn, anh luôn ở lại cuối cùng để chờ em, sau khi đưa em về tới ký túc xá anh mới về nhà. Sáng em ngủ nướng, không ăn sáng đã đi học, giờ nghỉ giữa tiết anh mua sữa tươi và bánh ga tô mật ong cho em… Cố Niệm Chi, anh nói những lời này không phải vì muốn em cảm kích anh, mà sắp tốt nghiệp rồi, nếu em còn không biết anh thích em, anh đang theo đuổi em, thì một người đàn ông như anh cũng thất bại quá rồi!”