Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 208




“Vậy anh mau nói đi…” Cố Niệm Chi do dự một chút, “Em có thể ở bên cạnh… nhìn một chút không ạ?”

 

Trong lòng Triệu Lương Trạch còn có chuyện khác vì thế lập tức từ chối cô: “Không được, có thể sẽ có những điều tuyệt mật mà cấp bậc an ninh của em không đủ thì không thể nghe được.”

 

“Vâng.” Cố Niệm Chi hơi thất vọng nhưng cũng không tiếp tục nài nỉ nữa, lặng lẽ trở về phòng của mình.

 

Triệu Lương Trạch vội vàng liên lạc với Hoắc Thiệu Hằng.

 

Lúc này trong nước đang là mười một giờ đêm, Hoắc Thiệu Hằng ngồi trong phòng sách viết báo cáo về việc hoàn thiện cơ cấu tổ chức của Quân khu sáu.

 

Nghe thấy trong tai nghe truyền đến tiếng chuông báo, anh ngẩng đầu nhìn máy tính, hóa ra là Triệu Lương Trạch đang gọi anh.

 

Anh tháo tai nghe xuống, bật hệ thống chat video lên, hỏi: “Có chuyện gì thế? Vụ án của Niệm Chi có kết quả xét xử rồi sao?”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, bây giờ hẳn là thời điểm khai mạc phiên tòa xét xử vụ án của Cố Niệm Chi.

 

Triệu Lương Trạch lắc đầu, “Vụ án xuất hiện những bằng chứng mới, tuần sau sẽ tiếp tục mở phiên tòa.” Vừa nói anh ta vừa trình bày một lượt về các video giám sát được trích xuất ra do muốn điều tra về những người đã từng tới phòng bệnh của Tân Hạnh Cao, sau đó lại nói tiếp: “Niệm Chi cho rằng có lẽ trong tay Tân Hạnh Cao vẫn còn thứ gì đó có giá trị lợi dụng để ép buộc bọn họ vì thế quân đội Mỹ vẫn rất xem trọng cô ta.”

 

Một tay Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột, mở vài phần mềm bí mật trên máy tính kiểm tra từng cái một.

 

Ngón tay anh đặt trên môi lướt qua lại, ánh mắt sâu thẳm âm trầm, con ngươi đen như mực, sâu như một hang động không đáy, đến ngay cả một tia sáng nhỏ nhoi cũng không cách nào thoát ra được.

 

Sau khi kiểm tra từng văn kiện, anh bỗng hiểu ra điều gì đó. Hàng lông mày nhíu lại mang theo cảm giác vô cùng nghiêm nghị, trong ánh mắt còn chứa đựng sát khí, “Quả nhiên có vấn đề. Tiểu Trạch, cậu giám sát động tĩnh bên phía Tân Hạnh Cao, nếu như bọn họ có băng ghi hình của camera giám sát, vậy thì cậu thuận lợi rồi.”

 

Triệu Lương Trạch cũng căng thẳng hơn, “Hoắc thiếu, thật sự có vấn đề sao?”

 

“Đúng vậy, tôi phải bố trí hành động ngay lập tức.” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy nói tiếp: “Lần trước chúng ta chỉ chú trọng thẩm tra hệ thống mã dân dụng mà Tân Hạnh Cao từng tham gia còn không hề tra xét cẩn thận đối với người củng cố đường truyền mã hóa. Đây quả thực là một hướng đi sai lầm.”

 

Triệu Lương Trạch trợn trừng mắt nói, “Không phải chứ?! Củng cố đường truyền mã hóa…”

 

Hoắc Thiệu Hằng bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sắc bén nhìn xoáy vào anh ta, âm thanh cực kỳ nghiêm khắc: “Câm miệng!”

 

Triệu Lương Trạch vội vàng ngậm miệng, đứng lên cúi người hành lễ trước ống kính.

 

Hoắc Thiệu Hằng không để tâm được đến chuyện răn đe anh ta nữa. Anh sải bước đi ra khỏi phòng sách, truyền lệnh xuống thông qua tai nghe truyền tin của mình: “Tổ tác chiến B của Quân khu sáu bắt đầu hành động, tất cả lực lượng vũ trang mang theo ba lô nhảy dù, năm phút sau vào vị trí. Máy bay trực thăng vào vị trí, mục tiêu đầu tiên là thành phố J tỉnh G, mục tiêu thứ hai là Sở Mật vụ ở Đế Đô, thông báo kết thúc.”

 

Một phút sau, trụ sở của Cục tác chiến đặc biệt vang lên hồi chuông báo động. Đây là chuông báo động tập hợp cho những đợt tác chiến khẩn cấp.

 

Ba phút sau, một trăm quân nhân vũ trang đầy đủ thuộc tổ B của Cục tác chiến đặc biệt mang theo ba lô nhảy dù đã tập hợp ở sân bay nơi máy bay trực thăng hạ cánh.

 

Hoắc Thiệu Hằng đã thay quân trang giống như bọn họ, chỉ khác ở chỗ lượng súng ống hỏa lực trên người nhiều hơn hẳn những người khác.

 

“Lên máy bay. Địa điểm đầu tiên, phòng 532 tòa A Trung tâm Nghiên cứu và Phát triển Nam Đẩu thành phố J tỉnh G. Giải hết tất cả những người có mặt trong phòng đi.” Hoắc Thiệu Hằng bước lên máy bay đầu tiên.

 

Một trăm thành viên cũng lần lượt lên máy bay theo.

 

Tiếng máy bay cất cánh vang lên, bay thẳng đến thành phố J tỉnh G.

 

Bởi vì đây là hành động quân sự đặc thù nên các trạm điều phối mặt đất trên các sân bay cả nước đều nhận được thông báo khẩn cấp. Tất cả các đường bay đều phải nhường cho máy bay trực thăng của quân đội.

 

Hai tiếng sau, bọn họ đã đến Trung tâm Nghiên cứu Nam Đẩu ở thành phố J tỉnh G.

 

Hoắc Thiệu Hằng bước xuống đầu tiên, phía sau anh tất cả các thành viên cũng lần lượt xuống máy bay.