Từ khi Tân Hạnh Cao vào phòng bệnh, tới khi được chẩn đoán là trí lực bị suy yếu, tổng cộng là hai mươi tám ngày.
Hai mươi tám băng video giám sát này đầy cả một cái thùng.
Thẩm phán tuyên bố tạm dừng phiên tòa, chờ thẩm phán, bị cáo và luật sư xem hết tất cả các video giám sát rồi mới quyết định.
Những băng video này được sao thành ba phần, một phần lưu giữ tại tòa, một phần để Thẩm phán và Thẩm tra viên cùng xem, phần còn lại cho đại diện bị cáo và luật sư mang đi.
Cấp dưới của Hà Chi Sơ ôm thùng băng ghi hình đi ra khỏi tòa án.
Cố Niệm Chi không nói câu nào, yên lặng đi sau lưng Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ dừng bước, quay lại xoa đầu cô, “Đừng lo lắng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp.”
“… Trước đó Giáo sư Hà không nghĩ tới chuyện này sao?” Cố Niệm Chi khẽ hỏi.
Mặc dù Hà Chi Sơ không có biểu hiện gì ra ngoài, trên tòa cũng không có ai nhìn ra được thần sắc Hà Chi Sơ thay đổi, nhưng Cố Niệm Chi lại cảm giác được tâm trạng của anh ta đột nhiên trở nên âm trầm.
Hà Chi Sơ ngạc nhiên nhìn cô, không thừa nhận, cũng không phủ nhận, chỉ lạnh nhạt nói, “… Tôi không nghĩ ra được Tân Hạnh Cao còn có giá trị lợi dụng gì, đáng để bọn họ phòng ngừa nghiêm ngặt như thế.”
“Vậy chứng tỏ là, cô ta còn có giá trị lợi dụng khác, chỉ là chúng ta không biết thôi.” Cố Niệm Chi đột nhiên lo lắng, chẳng lẽ trong tay Tân Hạnh Cao còn có thứ gì có thể gây nguy hại cho Đế Quốc Hoa Hạ hay sao?
Lần trước, việc Tân Hạnh Cao bán nước đó khiến cho hành động của Quân khu sáu ở châu Âu thất bại, suýt chút nữa là nhóm Hoắc Thiệu Hằng mất mạng…
“Đi thôi.” Hà Chi Sơ che chắn cho Cố Niệm Chi đi ra khỏi tòa án đi đến bãi đỗ xe.
Thấy Cố Niệm Chi vẫn có vẻ vô cùng muộn phiền, lo lắng, Hà Chi Sơ hơi khó hiểu, “Tôi đã nói em đừng lo lắng nữa mà, những đoạn băng ghi hình này chính là đòn sát thủ cuối cùng của bọn họ rồi.”
“Em không lo lắng về vụ án của em.” Cố Niệm Chi thản nhiên nói.
“Vậy em lo cái gì?” Nghe vậy, Hà Chi Sơ lại càng thấy khó hiểu hơn.
“Em lo là… phía bên Tân Hạnh Cao vẫn còn giữ thứ gì đó gây hại tới lợi ích quốc gia…” Cố Niệm Chi hơi bất an nói, thực ra hiện giờ cô đang lo lắng cho Hoắc Thiệu Hằng
Bởi vì đối với Hoắc Thiệu Hằng mà nói, bảo vệ lợi ích quốc gia là trách nhiệm lớn nhất của anh, cũng là thứ mà anh vẫn luôn một lòng bảo vệ, thậm chí có thể vì mục tiêu này mà trả giá bằng cả tính mạng của mình.
Hà Chi Sơ đút tay vào túi quần, yên lặng nhìn cô trong chốc lát rồi đột nhiên cười khẩy một tiếng, lẩm bẩm: “… Không ngờ rằng em vẫn còn yêu cái đất nước kia như thế…”
“Thầy bảo gì ạ?” Cố Niệm Chi đang tập trung suy nghĩ nên cũng không nghe rõ Hà Chi Sơ vừa nói gì.
“Tôi nói là tôi không nhận ra em lại yêu nước như thế.” Trong câu nói của Hà Chi Sơ hàm chứa ý trào phúng, trong mắt anh ta chứa đựng những tia sáng tối tăm, ẩn giấu rất nhiều tâm tư không dễ thấu hiểu cũng khó nói được thành lời.
“Yêu nước thì làm sao ạ? Em là công dân của Đế Quốc Hoa Hạ, em yêu nước lẽ nào không phải là chuyện thường tình sao?” Cố Niệm Chi không thích Hà Chi Sơ dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với cô.
Thấy cô không vui, Hà Chi Sơ mấp máy miệng định nói gì đó nhưng cuối cùng lời ra đến môi rồi vẫn nuốt xuống. Anh ta xoa đầu cô, khóe miệng nhẹ cong lên nói: “Được rồi, chỉ cần em vui là được.” Anh ta phải cố gắng kiềm chế lắm mới không lộ ra vẻ mặt lạnh lùng tàn ác trước mặt Cố Niệm Chi.
Hà Chi Sơ lạnh nhạt gật đầu với Triệu Lương Trạch sau đó quay người về phía xe của mình.
Cố Niệm Chi chau mày nhìn xe anh ta đi xa dần rồi cùng Triệu Lương Trạch lên chiếc xe Hummer màu vàng. Đây cũng là xe của Hà Chi Sơ phái đến đón họ do cân nhắc cho sự an toàn của bọn họ.
Sau khi trở về nhà trọ của mình, Cố Niệm Chi đi vào trong phòng của Triệu Lương Trạch, thấp giọng kể lại những lời khi nãy cô và Hà Chi Sơ nói với nhau ở tòa án, sau đó mới hỏi: “Anh Tiểu Trạch, anh nghĩ liệu trong tay Tân Hạnh Cao có còn thứ gì có giá trị lợi dụng không?”
Lông mày Triệu Lương Trạch cau chặt lại, lắc đầu nói: “Lúc còn ở trong nước anh cũng không nghe thấy những tình huống phát sinh khác. Có điều, cần phải báo ngay việc này với Hoắc thiếu, nếu như trong chuyện này chúng ta còn chỗ nào sơ hở, thì cần phải nhanh chóng bổ sung những chỗ khuyết thiếu.”
Bố của Tân Hạnh Cao đã bị bãi chức rồi, những mối quan hệ ở nước ngoài của tất cả những người trong hệ thống Nam Đẩu đều đã được đối chiếu kiểm tra. Vào thời điểm Triệu Lương Trạch ra nước ngoài, tất cả mọi chuyện đều hoàn toàn bình thường.
Không lẽ bọn họ vẫn còn bỏ sót chỗ nào sao?