Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 191




Anh ta ngồi đợi cả ngày, dù khuyên thế nào, Cố Niệm Chi vẫn không chịu mở cửa.

 

Sự sốt ruột ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt của Hà Chi Sơ.

 

Nếu không phải vì có Âm Thế Hùng ở đây, thì Hà Chi Sơ đã đột nhập vào trong rồi.

 

Âm Thế Hùng thấy tình hình không ổn, vội trở về phòng lặng lẽ kết nối điện thoại với Triệu Lương Trạch, nói: “Niệm Chi khóa mình trong phòng một ngày một đêm rồi, làm sao đây? Con bé không chịu ra ngoài.”

 

Triệu Lương Trạch cười mắng với anh ta: “Cậu có chìa khóa sơ cua mà, trực tiếp mở cửa ra không phải được rồi sao?”

 

“Không được đâu, Hà Chi Sơ đang ở đây. Cũng khuyên cô bé cả ngày trời rồi, làm sao tôi dám lấy chìa khóa sơ cua ra trước mặt anh ta chứ…” Giọng của Âm Thế Hùng hạ xuống thấp vô cùng.

 

Triệu Lương Trạch hơi đờ người, ngoảnh đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi đối diện: “Hoắc thiếu, Hà Chi Sơ ở nhà trọ của Niệm Chi không ngừng khuyên bảo cô bé, nhưng Niệm Chi không chịu ra ngoài, Đại Hùng lo lắng lắm.”

 

Hoắc Thiệu Hằng mím môi, khoanh tay suy nghĩ một lát rồi không nói gì quay người bỏ đi.

 

Về đến phòng, Hoắc Thiệu Hằng cầm điện thoại lên nhìn một lúc, cuối cùng vẫn ấn máy gọi điện cho Cố Niệm Chi.

 

Số điện thoại này, anh đã không còn dùng từ rất lâu rồi.

 

Cố Niệm Chi ôm hai chân ngồi trên bệ cửa sổ, nghe tiếng chuông điện thoại reo.

 

Vốn dĩ không muốn nghe, nhưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại lâu nay không còn được nghe, Cố Niệm Chi vội vàng nhảy từ trên bệ cửa sổ xuống, chạy tới bên giường, cầm điện thoại lên.

 

Quả nhiên là điện thoại của chú Hoắc!

 

Cuối cùng cô cũng đợi được rồi!

 

Cố Niệm Chi cắn môi, định thần nhìn vào dãy số đã lâu không hiện lên màn hình điện thoại của mình kia. Tay cô run run mở điện thoại ra, vành mắt cũng đã đỏ bừng.

 

Nhưng cô cố nén nước mắt lại, không khóc ra, chỉ đưa điện thoại lên sát bên tai mình, không hề nói một câu.

 

Cô đã đến Mỹ hơn một tháng, nhưng chưa lần nào Hoắc Thiệu Hằng gọi điện cho cô.

 

Lần trước cô lén thấy anh vẫn là qua cuộc gọi video trong điện thoại của Triệu Lương Trạch.

 

Cũng chính lần đó, cô đã trông thấy anh mỉm cười với một cô gái khác. Điều này khiến cho cô tức giận, khó chịu, cuối cùng bất chấp tất cả để đánh nhau với Tân Hạnh Cao và đội bóng mềm nữ của Ấn Độ.

 

Đây chính là nguyên nhân dẫn đến tai bay vạ gió này của cô…

 

Đột nhiên Cố Niệm Chi cảm thấy vô cùng tủi thân.

 

Hoắc Thiệu Hằng đã từng tự mình chăm sóc cô, nuôi dưỡng và giáo ɖu͙ƈ cô, làm chỗ dựa cho cô trong mọi chuyện, thế nhưng giờ lại càng ngày càng cách xa.

 

Đây chính là cái giá của sự trưởng thành sao?

 

Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy đầu dây bên kia có người nhận điện thoại, nhưng hồi lâu không nghe thấy tiếng Cố Niệm Chi thì hơi ngẩn ra. Anh vô thức nhìn xuống điện thoại, bệnh nghề nghiệp phát tác, lập tức nghĩ rằng liệu có phải điện thoại của Cố Niệm Chi đã rơi vào tay người khác rồi hay không…

 

Giờ Cố Niệm Chi đang ở Mỹ, Hoắc Thiệu Hằng cũng không định để người ta biết mình mới là người giám hộ thực sự của Cố Niệm Chi.

 

Anh đang định cúp điện thoại thì đầu dây bên kia mới vang lên giọng nói hơi hoảng hốt của Cố Niệm Chi: “… Chú Hoắc? Là chú Hoắc sao?”

 

Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng thoáng buông lỏng, nặng nề “Ừ” một tiếng. Một tay anh cầm điện thoại, một tay đút trong túi quần, sải bước đi tới đứng bên cửa sổ.

 

Tia nắng ban mai le lói ngoài khung cửa, lớp sương mù tím nhạt lan tràn nơi chân trời. Trong khu rừng quẩn quanh sương mù ấy, doanh trại lại đón một buổi sớm mai.

 

Anh đã không ngủ cả đêm nhưng không mệt mỏi buồn ngủ chút nào.

 

Cố Niệm Chi thở hắt ra một hơi thật dài, chầm chậm phun ra cơn giận nén lại trong ngực từ hôm qua, sau khi nhận được lệnh triệu tập của tòa án. Cô buông lỏng toàn thân ngồi trên sàn nhà dưới bệ cửa sổ, hai chân chụm vào nhau, giữ tư thế như đứa trẻ trong bụng mẹ, co quắp ở trong góc tường.

 

Đây là biểu hiện của việc không có chút cảm giác an toàn nào.

 

Qua điện thoại, Hoắc Thiệu Hằng còn có thể nghe được cả tiếng hít thở khe khẽ của Cố Niệm Chi.