“Con bé này, giận dỗi cái gì chứ? Không việc gì phải tức giận hại thân.” Âm Thế Hùng tận tình khuyên bảo cô, “Em đừng lo, cũng đừng sợ. Anh đã nói với bên Tiểu Trạch rồi, cũng gọi điện cho Giáo sư Hà rồi. Bọn họ đều sẽ không khoanh tay đứng nhìn đâu.”
“Em biết rồi. Anh Đại Hùng, em thật sự không đói, không muốn ăn.” Cố Niệm Chi đứng dậy, “Em đi tắm đây.” Nói xong, cô đi vào phòng tắm, vặn nước ào ào, cởi quần áo, nằm vào nằm trong bồn tắm.
Làn da của cô trắng trẻo mịn màng như da em bé, ngâm mình dưới làn nước trong veo thế này, cơ thể cô gần như trong suốt, khiến người ta không kìm được mà muốn chạm vào.
Nhưng mặt Cố Niệm Chi lại tràn đầy vẻ u sầu, nhắm mắt nằm trong bồn tắm, đầu óc rối bời.
Cô đã chuẩn bị xong để biện hộ cho bản thân, nhưng sâu thẳm trong lòng vẫn có chút sợ hãi.
Kẻ thù trong tối, cô ngoài sáng.
Không biết bọn họ đã chuẩn bị bao nhiêu cạm bẫy để đợi cô rơi vào bước đường này.
Cô càng nghĩ càng tức giận, không kìm nén nổi mà đưa đôi chân dài trắng mịn lên, đạp mạnh xuống nước trong bồn tắm, làm nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì chứ? Thứ đê tiện bán đứng bí mật quốc gia chỉ vì lợi ích của bản thân ấy, bây giờ lại còn muốn phản công ư!” Trong lòng Cố Niệm Chi uất hận nghĩ. Cô thực sự rất hận bản thân hôm đó đã không mạnh tay đánh Tân Hạnh Cao thành một kẻ ngốc thật sự, nếu không, đã chẳng có nhiều chuyện phiền toái xảy ra như vậy!
Cô ngâm mình trong bồn tắm một tiếng đồng hồ mới đứng dậy, choàng lên mình chiếc khăn tắm màu trắng, đi chân trần vào phòng ngủ.
Vừa ngồi xuống bên bàn trang điểm, cô lại nghe thấy có tiếng gõ cửa.
“Niệm Chi ơi?” Vẫn là giọng của Âm Thế Hùng.
Cố Niệm Chi lười không muốn để ý tới anh ta, lấy máy sấy từ bên dưới bàn trang điểm ra sấy tóc.
Sấy tóc xong, cô nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm rồi.
Không để ý, thời gian trôi qua thật nhanh.
Cố Niệm Chi bện tóc ra sau đầu, thay quần áo ngủ, lên giường đi ngủ.
…
Hà Chi Sơ họp suốt cả một buổi tối, vừa sáng sớm hôm sau đã chạy đến nhà trọ của Cố Niệm Chi để gặp cô.
Âm Thế Hùng mở cửa, cảm động nói với Hà Chi Sơ: “Giáo sư Hà anh đến rồi, thật tốt quá, anh giúp tôi khuyên Niệm Chi đi, hôm qua sau khi nhận được giấy triệu tập, con bé cứ nhốt mình trong phòng suốt, đến tận bây giờ vẫn chưa chịu ra ngoài.” Nói rồi anh ta còn bổ sung thêm một câu, “Từ hôm qua đến giờ, vẫn chưa ăn gì cả.”
Hà Chi Sơ lạnh lùng nhìn Âm Thế Hùng, ánh mắt lạnh lẽo chứa đựng áp lực vô hình.
Âm Thế Hùng ngây người, nhanh chóng thể hiện ra sự khép nép cần có. Nhưng thực ra trong lòng anh ta đang thầm nghĩ, sao Giáo sư Hà này lại có được khí thế lớn như vậy nhỉ?
Một vị Giáo sư và luật sư như thế này, người làm sinh viên và khách hàng của anh ta, thật sự phải rất can đảm mới được…
“Niệm Chi, ra đây đi.” Hà Chi Sơ đến trước phòng Cố Niệm Chi gõ cửa.
Cố Niệm Chi vẫn còn chưa tỉnh ngủ, cô ôm gối ôm, úp mặt vào trong ngủ. Cô ngủ đến nỗi lông mày chau lại, hô hấp lúc nhanh lúc chậm, mạch đập cũng nhanh hơn lúc bình thường.
Nếu Trần Liệt ở đây, chắc chắn sẽ kết luận là cảm xúc của Cố Niệm Chi lại rơi vào tình trạng gần đến bờ vực của sự sụp đổ.
Năm xưa, sau khi cô vừa được Hoắc Thiệu Hằng cứu, liền được đưa thẳng đến chỗ của Trần Liệt.
Chứng cuồng loạn của cô phát tác không thể dùng bất cứ loại thuốc nào khống chế. Cuối cùng, khi Hoắc Thiệu Hằng lại xuất hiện lần nữa, cô lao tới ôm chặt lấy chân anh không chịu buông tay, anh chỉ đành ôm lấy cô ở bên cô hết một buổi tối, tâm trạng của cô mới bình tĩnh trở lại.
“Còn sớm quá, chắc vẫn đang ngủ.” Âm Thế Hùng dọn bữa sáng, “Giáo sư Hà cùng ăn sáng nhé?”
Hà Chi Sơ quay lại nhìn, “Có rượu vang đỏ không?”
Mới sáng sớm đã uống rượu vang đỏ ư?
Âm Thế Hùng ngạc nhiên lắc đầu, “Không có… Nhưng tôi có thể đi mua…”
“Không cần đâu.” Hà Chi Sơ xoay người, tới ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh phòng Cố Niệm Chi, “Tôi ngồi đây đợi cô ấy.”