Trong đầu Cố Niệm Chi vừa nảy ra suy nghĩ kia, quay sang thì đã thấy một cô gái đầu quấn băng trắng, cánh tay bó bột, một nửa khuôn mặt sưng lên như chiếc bánh bao, được người khác dìu đỡ, chầm chậm bước ra ngoài phòng bệnh.
Hà Chi Sơ dừng lại, kéo Cố Niệm Chi về phía mình, “Đi bên này.” Anh ta đưa cô và Mai Hạ Văn tới một hành lang khác.
Tuy họ rời đi rất nhanh, nhưng vẫn bị cô gái kia trông thấy.
Cô gái này chính là Tân Hạnh Cao, người mà hôm đó đã bị Cố Niệm Chi đánh gãy tay, đồng thời còn bị đánh đến nỗi chấn động não đó.
Ánh mắt cô ta đau đáu nhìn theo bóng dáng đang khuất dần của Cố Niệm Chi, cứ cảm thấy trông rất quen…
Cô ta hỏi người y tá đang đỡ mình: “Cô gái khi nãy là ai vậy? Cô biết không?”
Người y tá kia lắc đầu, “Tôi có thể hỏi thăm giúp cô.”
Họ đều nhìn thấy ba người kia vừa đi từ phòng khám chuyên gia da liễu ra.
Cô y tá đó gọi một người tới, hỏi thăm: “Vừa nãy có ba người, hai nam một nữ, từ phía này đi qua, anh có biết họ là ai không?”
Người này vừa hay lại là y tá của bác sĩ Thomas, chuyên gia da liễu, liền trả lời: “Đó là bệnh nhân của bác sĩ Thomas. Có phải cô gái đó rất xinh đẹp không? Tôi chỉ biết cô ấy họ Cố, là sinh viên của Giáo sư Hà Trường Luật. Vết thương của cô ấy mới lành lại, may mà không để lại sẹo, không thì…” Người y tá kia bỗng im bặt, hơi sợ sệt liếc mắt nhìn Tân Hạnh Cao.
Phần xương mặt của Tân Hạnh Cao bị đánh đến lệch sang một bên, nếu không thực hiện phẫu thuật thẩm mĩ, chắc chắn dung nhan của cô ta sẽ bị hủy hoại.
Cũng bởi lý do đó mà phòng bệnh của cô ta được sắp xếp ở ngay cạnh phòng chuyên gia khoa da liễu, để bác sĩ Thomas khám và xác định phương án điều trị cho cô ta.
Họ Cố, lại là sinh viên của Hà Chi Sơ, còn có thể là ai được nữa?
Tân Hạnh Cao chỉ cảm nhận thấy một luồng phẫn nộ nồng đậm dâng lên từ đáy lòng, nghẹn cứng trong cổ họng. Cô ta quay đầu đi vào phòng bệnh, cầm điện thoại, ấn gọi đến một số điện thoại bí mật: “Tôi muốn gặp Trung tá Peter.”
Nửa tiếng sau Trung tá Peter tới bệnh viện trực thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard.
Ông ta là một người đàn ông trung niên bụng phệ, chắp tay sau lưng, đứng trước giường bệnh của Tân Hạnh Cao, trên mặt nở một nụ cười hòa nhã thân thiện: “Tân, có việc gì thế? Đã khỏe hơn chưa?”
Tân Hạnh Cao giận dữ nhìn ông ta: “Tôi chỉ muốn hỏi chú, tại sao Cố Niệm Chi lại không bị gì?! Cô ta đánh tôi ra nông nỗi này, lẽ nào không phải chịu trách nhiệm hình sự sao?!”
Trung tá Peter vừa nghe đã biết không ổn, việc này vẫn chưa kịp nói với Tân Hạnh Cao…
Tân Hạnh Cao vừa mới tỉnh dậy sau cơn hôn mê, sức khỏe đang dần hồi phục, còn phải chuẩn bị làm phẫu thuật thẩm mĩ, nên cô ta không hề biết chuyện về sau.
“Chuyện là thế này…” Trung tá Peter áy náy xoa tay, “Việc xô xát giữa hai người, không cần chịu trách nhiệm hình sự.”
“Cái gì?!” Tân Hạnh Cao thấy cổ họng tanh ngọt, chắc là ho ra máu rồi, “Đây là luật pháp ở đâu vậy?! Tôi không tin!”
“Nhưng đây là sự thật.” Trung tá Peter nhướng đôi lông mày lưa thưa màu vàng nhạt của mình, “Đây đều là việc có tiền lệ. Bóng chày, khúc côn cầu, đều là những môn thể thao có đánh nhau xô xát trên sân bóng, chỉ cần không đánh chết người, không bị thương nặng, thì không phải chịu trách nhiệm hình sự.”
“Cô ta đánh tôi thành nông nỗi này rồi mà vẫn chưa tính là bị thương nặng sao?!” Tân Hạnh Cao chỉ muốn đập giường.
Cô ta giữ Cố Niệm Chi không buông, cũng là vì trong lòng không tự tin và sợ hãi.
Chuyện mà bản thân cô ta làm, trong thâm tâm cô ta vẫn luôn hiểu rõ. Du học sinh Đế Quốc Hoa Hạ đều vạch rõ ranh giới với cô ta rồi.
Nếu họ chỉ không quan tâm và cô lập cô ta, thì cô ta cũng không để ý đến.
Cô ta sợ nhất là người giống như Cố Niệm Chi, trực tiếp ra tay đánh cô ta!
Nếu như vậy rồi mà không xử lý nghiêm khắc, về sau mọi người đều bắt chước theo, thì chưa biết chừng sẽ có thể lấy mạng cô ta bất cứ lúc nào mất…
“Nói theo góc độ y học, vết thương của cháu, thực sự không tính là bị thương nặng.” Trung tá Peter giải đáp đâu ra đấy, “Mà bên cô Cố kia, cô ta cũng bị thương, bác sĩ nhận định rằng thương tích cũng ngang cháu.”
“Không thể nào!” Tân Hạnh Cao hét lớn, tiếng hét lớn đến mức vang vọng trong phòng bệnh, “Vết thương của cô ta đã lành từ lâu rồi! Tôi còn vừa thấy cô ta đi qua trước phòng bệnh của tôi, diễu võ dương oai cơ mà! Sao có thể giống như tôi, giờ còn chưa dậy được khỏi giường được!”