Tới Viện đại học Harvard, Cố Niệm Chi vui vẻ giới thiệu kiến trúc của trường cho Mai Hạ Văn, toàn nói với cậu ta về tòa giảng đường của các khoa chuyên ngành, sau đó đưa cậu ta tới tham quan tòa giảng đường của khoa Luật, còn chụp vài tấm ảnh nữa.
Mai Hạ Văn cười nói: “Về nước anh có thể khoe khoang với mọi người là tôi đã từng đến Viện đại học Harvard rồi.”
“Anh mơ đi.” Cố Niệm Chi lườm cậu ta một cái, trò chuyện vui vẻ với cậu ta, còn Hà Chi Sơ ở bên cạnh thì cực kỳ dư thừa.
Nhưng Hà Chi Sơ lại như không quan tâm đến điều ấy, vẫn thong dong đi theo sau họ. Lúc sau không biết từ khi nào, trên tay anh ta lại xuất hiện thêm điếu thuốc, đứng hút thuốc ở nơi được phép hút thuốc của Viện đại học Harvard.
Cố Niệm Chi ngoảnh đầu nhìn điếu thuốc đang cháy trên tay anh ta, ánh mắt sáng lấp lánh.
Hà Chi Sơ như có linh cảm vậy, bất giác ngẩng đầu lên, thấy Cố Niệm Chi đang nhìn chằm chằm vào điếu thuốc trên tay mình.
“Được rồi, tôi không hút nữa.” Anh ta mỉm cười vứt điếu thuốc vào thùng rác gần đó.
Cố Niệm Chi khẽ nhoẻn miệng cười, không nói gì, lại quay đầu chỉ về phía tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử đối diện với Trường Luật, nói với Mai Hạ Văn: “Bên đây là tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử, em quen rất nhiều bạn học người Trung Quốc ở đây đấy.”
“Phải rồi, Niệm Chi còn có một nam thần ở bên đó nữa kìa.” Hà Chi Sơ chắp tay sau lưng đứng cạnh Cố Niệm Chi, nheo mắt nhìn về phía tòa giảng đường của Trường Kỹ thuật Điện tử.
“Nam thần ư?” Tim Mai Hạ Văn đập thình thịch, kinh ngạc nhìn Cố Niệm Chi, “Là ai thế?”
Cố Niệm Chi xấu hổ đỏ bừng cả mặt, ngại ngùng đáp: “Giáo sư Hà cứ trêu em, em có nhiều nam thần lắm ấy. Hạ Văn, anh ta cũng là nam thần của em đấy!”
“Thật không?” Mai Hạ Văn tươi cười, dù biết Cố Niệm Chi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, nhưng vẫn không nén nổi niềm vui sướnɠ.
Cô ấy coi cậu ta là nam thần cơ đấy, sự tự tin bị đả kϊƈɦ của cậu ta bỗng chốc lại dâng trào như muốn bùng nổ.
“Đương nhiên rồi!” Cố Niệm Chi ra sức gật mạnh đầu, khóe mắt thoáng liếc thấy ánh mắt lạnh lùng của Hà Chi Sơ đang nhìn cô. Cố Niệm Chi quay đầu lại, nịnh nọt anh ta: “Giáo sư Hà, Giáo sư cũng là nam thần của em nữa. Hôm nay em may mắn thật đấy, được đi cạnh hai nam thần như thế này, tuyệt quá đi mất!”
Hà Chi Sơ nhìn Mai Hạ Văn một cái, tự nhiên không hiểu được, với câu nói này của Cố Niệm Chi thì rốt cuộc anh ta nên vui hay nên buồn đây.
Suy cho cùng, Hà Chi Sơ chẳng hề muốn nhận cái danh hiệu nam thần cùng một lúc với Mai Hạ Văn chút nào…
Anh ta hất cằm, nói: “Đi qua bên kia đi. Vết thương của em vẫn cần tái khám.”
Mai Hạ Văn vội đồng ý ngay: “Niệm Chi, hôm anh nhìn thấy vết thương trên mặt em, anh sợ chết khϊế͙p͙ đấy. Giờ em không sao rồi chứ?”
Cố Niệm Chi đưa tay lên xoa mặt, khéo léo nói: “Em thì thấy không sao nữa rồi, nhưng có lẽ vẫn nên đi kiểm tra một chút.”
Hà Chi Sơ không nói thêm gì nữa, đưa Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn tới bệnh viện trực thuộc Trường Y của Viện đại học Harvard.
Lần này người anh ta tìm tới là chuyên gia khoa da liễu.
“Bác sĩ Thomas, làm phiền ông.” Hà Chi Sơ kéo Cố Niệm Chi tới, “Ông nhìn mặt cô ấy xem, lúc trước bị người ta đánh bị thương, bây giờ tuy hết sưng nhưng tôi lo bên trong vẫn chưa khỏi hoàn toàn.”
Bác sĩ Thomas cẩn thận kiểm tra cho Cố Niệm Chi, nhưng muốn yên tâm vẫn cần chụp X quang, để chắc chắn rằng xương mặt không có vấn đề gì.
Họ phải ở bệnh viện đợi một tiếng đồng hồ, mới nhận được phim X quang.
“Tôi có thể đảm bảo rằng cô ấy phục hồi rất tốt, không chỉ phần xương mặt không có gì bất thường, mà phần da cũng đã khỏi hoàn toàn rồi, không có một vết sẹo nhỏ nào.” Bác sĩ Thomas là một ông lão râu tóc bạc phơ, vô cùng hòa nhã dễ gần với Cố Niệm Chi. Khám xong, ông còn tặng cô một cây kẹo ʍút̼ nữa.
Cố Niệm Chi ngậm cây kẹo ʍút̼, vui vẻ đi giữa Hà Chi Sơ và Mai Hạ Văn.
Họ đi qua hành lang, Cố Niệm Chi chú ý thấy trước cửa một phòng bệnh có lính Mỹ mặc đồ rằn ri đứng canh gác.
Đây có lẽ là phòng của một nhân vật quan trọng nào đó chăng?