Lần này Đế Quốc Hoa Hạ đã rút kinh nghiệm xương máu, nhất quyết không ôm bất cứ ảo tưởng nào với các nước khác nữa, mà phải hoàn toàn dựa vào năng lực của bản thân để phát triển hệ thống định vị vệ tinh toàn cầu.
Đó là hệ thống Nam Đẩu.
Đây là hệ thống đời sau, về mặt kỹ thuật, tính năng và giá thành hoàn toàn có thể đánh bại hệ thống Copernicus của châu Âu và hệ thống GPS của Mỹ.
Tuy nhiên, chính bởi vì nó là thế hệ sau, nên cộng đồng quốc tế vẫn chưa đánh giá cao khả năng kỹ thuật và giá trị thương mại của nó.
Triệu Lương Trạch cùng đoàn đại biểu Hoa Hạ tiến vào hội trường.
Hoắc Thiệu Hằng đứng cạnh Phó Bộ trưởng Nghiêm, mặt đã được hóa trang qua một ít. Anh đeo một đôi kính màu đen sẫm, người mặc một bộ vest thường bằng chất liệu ka ki, mặt nghiêm nghị, không để ý đến ai.
Đại hội lần này được tổ chức tại khách sạn Oriental ở Luân Đôn.
Vừa bước vào cửa đã thấy một màn hình LED cực lớn đang chiếu hình ảnh bầu trời trong xanh và đại dương mênh ʍônɠ không thấy bến bờ.
Hải âu chao liệng trên mặt biển tạo nên những làn sóng lăn tăn, đàn cá nơi xa tung tăng trên mặt nước, ánh mặt trời rọi xuống mặt biển bao la qua những áng mây. Mặt nước biển được chiếu rọi, óng ánh như những miếng vàng nhỏ, mỗi đợt dập dềnh sóng nước lại thể hiện một sức sống thật tràn trề.
Trước màn hình là bục đứng hình bán nguyệt, trước bục đứng là các hàng ghế dựa đỏ được sắp xếp theo bậc cầu thang. Sau mỗi chiếc ghế đều được dán tên của người đại diện tới tham dự hội nghị lần này.
Đại diện của Đế Quốc Hoa Hạ đang ngồi chính giữa hai hàng ghế trên cùng.
Triệu Lương Trạch và Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống, tiện tay mở điện thoại, kết nối với Cố Niệm Chi.
Hiện tại họ vẫn dùng đường truyền của hệ thống Copernicus được mã hóa.
Cho tới bây giờ, người bảo vệ hệ thống Copernicus vẫn chưa hề hay biết rằng hệ thống của họ đã bị xâm nhập…
“Niệm Chi, nhìn hội trường hoành tráng chưa này…” Triệu Lương Trạch cười ha ha, cầm điện thoại xoay một vòng quanh hội trường.
Có nhiều người cũng cầm điện thoại chụp ảnh nên chút hành động nhỏ này của Triệu Lương Trạch cũng không bị ai chú ý.
Ánh mắt của Cố Niệm Chi lại chỉ nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng đang ngồi bất động ở góc màn hình.
Từ góc nhìn của điện thoại Triệu Lương Trạch, Cố Niệm Chi chỉ có thể nhìn được một bên sườn mặt Hoắc Thiệu Hằng. Nhưng dẫu chỉ là một phần tư sườn mặt ấy thôi cũng đã đủ khiến Cố Niệm Chi nhìn không chớp mắt rồi.
“Em nhìn thấy chưa?” Triệu Lương Trạch xoay điện thoại một vòng, rồi thu về, cúi đầu hỏi nhỏ Cố Niệm Chi: “Đã chuẩn bị xong chưa? Chờ lát nữa còn xem trò vui nhé.”
Cố Niệm Chi mỉm cười, hai tay chống má nói vào camera: “Hôm nay em dậy sớm là để hóng hớt mà, anh không được để em thất vọng đâu đấy!” Nói xong, cô chỉ vào màn hình, nháy mắt, “Anh Tiểu Trạch, em gửi vài thứ cho anh qua email, anh nhớ đăng lên trang web chính thức của Đại hội trước khi ra tay nhé.”
Đúng lúc này, người dẫn Chương trình mắt vàng tóc xanh tên Jenny tuyên bố Đại hội chính thức bắt đầu.
“Kính thưa quý vị đại biểu cùng các vị khách quý, chúc mọi người có một buổi sáng tốt lành. Ngày hôm nay là ngày Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế lần thứ 18 của chúng tôi chính thức khai mạc.” Jenny tươi cười mở màn.
Màn hình LED sau lưng của cô ta bắt đầu hiện lên một loạt hình ảnh.
Từng chiếc phi cơ bay lên trời tạo nên những đường bay giao với nhau, kết thành những dải màu trắng giữa không trung.
Một chiếc thuyền cá đang dập dềnh giữa mặt biển, từ trên cao nhìn xuống gần như nhỏ đến mức không ai thấy.
Trên mặt đất, người người đang vội vã đi lại, trên tay ai cũng khư khư cầm chiếc điện thoại, hoặc là gọi điện thoại, hoặc là đang lướt mạng.
“… Chính bởi vì có hệ thống định vị vệ tinh Copernicus của chúng tôi và hệ thống GPS của Mỹ, mà ngày hôm nay chúng ta có thể tự do đi lại, không phải lo sợ về những vùng đất mà mình chưa từng đặt chân đến.” Nói xong, Jenny lùi sang một bên, mắt hướng lên màn hình LED lớn phía sau lưng, “Mời quý vị nhìn lên màn hình, đây là một chiếc tàu cá trên Đại Tây Dương, họ đã di chuyển trên mặt biển được năm tiếng. Alô, các vị có nghe được tôi nói gì không ạ?”
Đó là yêu cầu kết nối.
Ngay vào lúc này, Triệu Lương Trạch lặng lẽ bật tín hiệu gây nhiễu mà Cố Niệm Chi đã sớm truyền lên kia.