Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 147




“Quà gì cơ?”

 

Cố Niệm Chi nói đơn giản về kế hoạch của mình, Triệu Lương Trạch là người trong nghề, vừa nghe xong đã kϊƈɦ động đến mức muốn ɭϊếʍ màn hình.

 

“Tốt lắm Niệm Chi! Em siêu thật đấy! Mau gửi Chương trình cho anh đi, đến lúc đó phải cho họ biết mặt!”

 



 

Sau khi tới Luân Đôn, nhóm Hoắc Thiệu Hằng chỉ tạm nghỉ ngơi một chút rồi lập tức liên hệ được với đoàn đại biểu của Hoa Hạ đến tham dự Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế.

 

Trưởng đoàn đại biểu là một vị họ Nghiêm, Phó Bộ trưởng Bộ Ngoại giao.

 

Sau một giờ nói chuyện mật với Hoắc Thiệu Hằng, ông ta đã gửi điện báo gấp về nước.

 

Năm giờ rạng sáng ngày diễn ra Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế, cuối cùng họ cũng nhận được điện trả lời từ trong nước, yêu cầu tất cả mọi người phải nghe theo sự sắp xếp từ Thiếu tướng Hoắc.

 

Đương nhiên, tên của Thiếu tướng Hoắc cũng dùng ám hiệu để nhắc tới, không nói rõ họ tên là ai.

 

Phó Bộ trưởng Nghiêm lập tức thông báo đến tất cả thành viên trong đoàn đại biểu rằng kế hoạch đã thay đổi, cần nghe theo mệnh lệnh đặc biệt của quân đội.

 

Hoắc Thiệu Hằng không trực tiếp ra mặt mà để Triệu Lương Trạch và tổ B đứng giữa điều hành.

 

“Ông tìm giúp một người biết ăn nói để chuẩn bị phát ngôn tại Đại hội hôm nay. Cần phải giới thiệu và nhấn mạnh về giá trị thương mại của hệ thống Nam Đẩu.” Hoắc Thiệu Hằng trực tiếp đưa ra mệnh lệnh với Phó Bộ trưởng Nghiêm. Để giữ tính bảo mật, kế hoạch cụ thể chỉ có anh và Triệu Lương Trạch được biết.

 

Sáu giờ sáng tại Luân Đôn, cửa phòng khách sạn Hoắc Thiệu Hằng đang ở được gõ nhẹ hai tiếng.

 

Triệu Lương Trạch mở cửa, thấy một mỹ nữ chân dài da trắng ngần đứng ở cửa.

 

“Báo cáo thủ trưởng, là Bạch Sảng thư ký của Bộ Ngoại giao”. Mỹ nữ kia đứng thẳng lưng, gật đầu mỉm cười với Triệu Lương Trạch.

 

Bạch Sảng có đôi mắt to, sống mũi cao thẳng, đôi môi đầy đặn không giống người phương Đông. Vóc người cô ta vốn đã cao còn đi thêm giày cao gót. Bộ váy đồng phục màu xám nhạt đã khéo léo khoe ra vóc dáng tuyệt đẹp của cô ta: ngực nở eo thon, vòng ba vô cùng đầy đặn.

 

Mắt Triệu Lương Trạch lóe lên, cô gái này hẳn là có chút quan hệ huyết thống với người Caucasus nhỉ…

 

Anh ta kéo cửa ra, nghiêng người cho Bạch Sảng đi vào: “Thư ký Bạch là người tỉnh H sao? Vào đi, thủ trưởng đang ở trong. Tôi là thư ký của anh ấy.”

 

Người dân tỉnh H có nhiều người có huyết thống Caucasus nhất.

 

Bạch Sảng kinh ngạc trố mắt lên, cặp mắt vốn đã to kia lại càng mở lớn hơn: “Hả? Sao ngài biết tôi là người tỉnh H? Xin hỏi, ngài tên gì ạ?”

 

“Tôi họ Triệu.” Triệu Lương Trạch dẫn cô ta tới cửa phòng Hoắc Thiệu Hằng, gõ cửa báo cáo: “Thủ trưởng, thư ký Bạch Sảng của Bộ Ngoại giao tới.”

 

Hoắc Thiệu Hằng mở cửa đi ra, nhìn thoáng qua Bạch Sảng, “Phó Bộ trưởng Nghiêm đã nói với cô chưa?”

 

“Rồi ạ, thưa thủ trưởng, xin hỏi ngài có gì cần dặn dò không ạ?” Bạch Sảng kính cẩn hỏi, “Chín giờ Đại hội bắt đầu, Phó Bộ trưởng Nghiêm nói tình hình đã thay đổi, xin hỏi tôi cần làm gì ạ?”

 

“Điều này cô không cần lo, cô chỉ cần thành thạo về hệ thống Nam Đẩu, đến lúc đó sẽ tùy cơ ứng biến.”

 



 

Chín giờ sáng tại Luân Đôn, Đại hội Công nghệ thông tin Quốc tế bắt đầu khai mạc.

 

Toàn bộ các công ty liên quan đến hệ thống định vị trên khắp thế giới đều tới đây, có phía chính phủ, cũng có cả tư nhân. Họ đều đến đây tìm kiếm một sản phẩm phù hợp và để hiểu thêm về sự phát triển của ngành kỹ thuật mũi nhọn này.

 

Đây là điểm tổ chức hoành tráng nhất, và cũng là nơi giao lưu thích hợp nhất dành cho ngành công nghệ thông tin vệ tinh toàn cầu.

 

Trên thế giới, không có nhiều quốc gia có năng lực phát minh ra hệ thống định vị vệ tinh. Trong đó, Mỹ đứng thứ nhất, Liên minh châu Âu đứng thứ hai.

 

Đứng thứ ba chính là Đế Quốc Hoa Hạ từng có ý định hợp tác với Liên minh châu Âu, song lại bị Liên minh này lừa mất một khoản tiền lớn rồi bị hất cẳng khỏi tổ chức.