Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 139




Lại cộng thêm cô rất biết ăn nói, tính cách cởi mở phóng khoáng, chẳng mấy chốc đã làm quen được với những sinh viên của Hội sinh viên rồi.

 

Cố Niệm Chi nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy vị nghiên cứu sinh sau Tiến sĩ của Trường Kỹ thuật Điện tử đâu.

 

“Bạn ơi, bạn có biết Triệu Toàn ở đâu không?” Cố Niệm Chi kéo một cán sự của Hội Sinh viên lại, nhẹ nhàng hỏi.

 

“Triệu Toàn á? Vừa rồi còn thấy đứng đây mà nhỉ? Hay là đi sang phòng bếp nướng cánh gà rồi?” Bạn cán sự chỉ về phía căn phòng phía trong.

 

Cố Niệm Chi lặng lẽ bước vào trong.

 

Hà Chi Sơ thong thả đi phía sau cô, đứng trước cửa phòng bếp nhìn một cái.

 

Chỉ thấy một nam sinh còn thấp hơn Cố Niệm Chi nửa cái đầu quay lại, hỏi với ra ngoài cửa: “Ai tìm tôi vậy?”

 

Người Cố Niệm Chi như đông cứng lại.

 

M* kiếp!

 

Ảnh trên trang mạng nội bộ của trường quả là lừa đảo!

 

Bức ảnh đó chụp vị nghiên cứu sinh sau tiến sĩ này ở tư thế ngồi, vì thế không nhìn rõ chiều cao, nhưng mặt mũi cũng sáng sủa, nhìn khá đoan chính.

 

Nếu như cao hơn chút thì nói anh ta là nam thần cũng không quá đáng.

 

Có điều, khi đối diện với một “nam thần” thấp hơn mình nửa cái đầu, quả thật Cố Niệm Chi khóc không ra nước mắt.

 

Cô như nghe thấy tiếng cười lạnh của Hà Chi Sơ vang lên ở sau lưng…

 

Có điều, cô không quan tâm, cô có việc quan trọng cần phải làm.

 

Đừng có nói vị đàn anh này chỉ hơi thấp như thế, dù cho diện mạo anh ta có giống như Trư Bát Giới thì cô cũng không ngại ngần gọi anh ta một tiếng “nam thần”!

 

Bởi vì cô muốn lấy được chút tin tức về trường học của anh ta…..

 

Đúng là Hà Chi Sơ đang cười lạnh thật, nhưng cũng chỉ cười thầm ở trong lòng chứ không để thật sự bật cười thành tiếng.

 

Anh ta lạnh nhạt liếc nhìn “nam thần” của Cố Niệm Chi một cái rồi quay người bỏ đi.

 

Thấy anh ta đi rồi, Cố Niệm Chi mới khẽ thở phào một hơi sau đó tự nhiên nói chuyện cùng “nam thần”.

 

“Anh Triệu, không ngờ anh đã là nghiên cứu sinh sau Tiến sĩ rồi, anh siêu thật đấy!” Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to tròn xinh đẹp như các nhân vật trong truyện tranh, khiến cho trong lòng Triệu Toàn rối cả lên, hoàn toàn không biết mình đang nói gì.

 

“Đâu có đâu có, anh chỉ là một học giả bình thường thôi mà.” Triệu Toàn luống cuống chân tay đưa cánh gà cho cô, “Em có muốn ăn không?”

 

“Cảm ơn anh Triệu”. Cố Niệm Chi nhận lấy cánh gà ngửi một chút rồi nói, “Thơm quá.”

 

Cố Niệm Chi bắt đầu moi thông tin từ Triệu Toàn: “Từ nhỏ em đã không có khiếu học khoa học tự nhiên nên giờ chỉ có thể học văn học, em học bên luật ấy. Em khâm phục nhất là những người học giỏi khoa học tự nhiên như anh Triệu. Nói gì thì nói, trong lĩnh vực khoa học tự nhiên đám con gái bọn em thật sự không so được với con trai như các anh…” Cố Niệm Chi không kìm được thở dài.

 

Triệu Toàn bị cô nói đến mức mơ mơ hồ hồ vội vàng đáp: “Đàn em đừng xem nhẹ bản thân, có rất nhiều bạn gái học khoa học tự nhiên cũng rất giỏi, thậm chí còn xuất sắc hơn con trai ấy chứ.”

 

“Thật vậy sao? Em không tin, chắc chắn anh Triệu đang lừa em chứ gì!” Cố Niệm Chi chớp chớp đôi mắt to trong veo, cũng gắp một cái cánh gà vào đĩa của Triệu Toàn, “Anh Triệu, anh ăn đi.”

 

Triệu Toàn cười cắn một miếng cánh gà, chỉ về hướng phòng khách, “Sao anh có thể lừa em được? Em xem, bạn nữ bên kia, Tân Hạnh Cao ấy, là sinh viên giỏi nhất trường anh, còn chưa thi lấy tư cách nghiên cứu sinh Tiến sĩ thì đã là người được ghi danh trong tổ nghiên cứu giám sát giỏi nhất của trường bọn anh rồi.”

 

“Hả? Thật sao?” Tim Cố Niệm Chi cứ đập thình thịch không ngừng. Thật không ngờ hôm nay Tân Hạnh Cao cũng đến, chuyến đi lần này của cô thực sự rất đáng giá.

 

Tân Hạnh Cao là một cô gái thanh tú dịu dàng, tóc dài xõa vai. Cô ta mặc một bộ quần áo thể thao, trong tay cầm một cốc bia, đang nói chuyện cùng Chủ tịch Hội Sinh viên.

 

Cố Niệm Chi đặt đĩa chân gà xuống, cầm giấy lau tay sau đó đưa cho Triệu Toàn một chai bia: “Đàn anh uống chút bia đi ạ, cánh gà nướng mà uống cùng bia là ngon nhất.”