Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 138




Cố Niệm Chi vừa cúp điện thoại, ngước mắt lên đã thấy Hà Chi Sơ đang dựa người nghiêng nghiêng vào cửa phòng học nhỏ.

 

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi Ai Cập màu khói xám, ống tay áo được xắn lên, đôi chân dài thẳng tắp được bọc trong chiếc quần âu dài màu xám nhạt, cúi đầu lẳng lặng nhìn cô. Trong đôi mắt đào hoa mênh ʍônɠ sóng nước dâng kia dấy lên một cảm giác khá ấm áp, nhưng chiếc mũi cao thẳng và đôi môi khẽ nhếch lại lộ ra vẻ cực kỳ đạm mạc và lạnh lùng.

 

Khí chất đầy mâu thuẫn trên người anh ta không biết đã làm mê mẩn bao nhiêu thiếu nữ.

 

“… Giáo sư Hà, thầy đến đây lúc nào thế ạ?” Cố Niệm Chi bình tĩnh như thường, nhìn đồng hồ trên tay một chút, “Hôm nay không có tiết nào đúng không thầy? Em không nhìn nhầm chứ?”

 

“Em muốn đi tham gia hoạt động giao lưu hữu nghị gì đó sao?” Hà Chi Sơ hờ hững hỏi, “Em rảnh lắm à?”

 

Cố Niệm Chi á khẩu không đáp được.

 

Cô đi tham gia hoạt động của Hội sinh viên cũng không được sao?

 

Nếu như là bình thường, Cố Niệm Chi cũng sẽ không đi đâu, vì thực ra cô cũng không phải là người thích hoạt động tập thể, nhưng lần này, cô nhất định phải đi.

 

“Là hoạt động giao lưu hữu nghị của Hội sinh viên nước chúng ta ạ. Em vừa mới tới trường, cũng nên làm quen với các bạn nhiều hơn một chút.” Cố Niệm Chi cười ngọt ngào nói rồi thu dọn laptop, cất vào trong ba lô, đeo lên trên lưng, đi qua bên người Hà Chi Sơ, “Giáo sư Hà đến làm việc ạ?”

 

“Ở đâu?” Ánh mắt Hà Chi Sơ nhìn theo cô bước đi.

 

“Cái gì ở đâu ạ?”

 

“Hoạt động giao lưu hữu nghị.”

 

Cố Niệm Chi cúi đầu kiểm tra điện thoại một chút, cô đã lưu địa chỉ vào trong điện thoại rồi.

 

“Dạ, cũng không xa ạ. Đi qua ba cái quảng trường là tới rồi.” Cố Niệm Chi nhìn bản đồ đáp.

 

“Tôi đưa em đi.” Hà Chi Sơ quay người xuống tầng dưới, “Ba cái quảng trường cũng không tính là gần.”

 

Thực ra Cố Niệm Chi còn muốn nhân cơ hội này đi thám thính một vòng trường Kỹ thuật điện tử, coi như là tìm người.

 

Cô đã ghi nhớ tên và lý lịch của những người trong tổ kia, định ra làm quen một chút.

 

Nhưng Hà Chi Sơ đưa cô đi, vậy thì cô không thể đi trường Kỹ thuật Điện tử được nữa.

 

Cố Niệm Chi trợn mắt nhìn rồi đuổi theo gọi Hà Chi Sơ lại, “Giáo sư Hà, đó là chuyện linh tinh của Hội sinh viên chúng em, thầy đi xem náo nhiệt làm gì chứ?”

 

“Tôi đi mở mang kiến thức không được sao?” Hà Chi Sơ bước đi thẳng về phía xe của mình, cầm chìa khóa ấn một cái, điều khiển cửa xe mở ra.

 

Nhìn chiếc xe vừa kín đáo lại vừa sang trọng kia của Hà Chi Sơ, trong lòng Cố Niệm Chi thực sự có cảm giác như lên đoạn đầu đài.

 

Cô quay đầu lại nhìn trường Kỹ thuật Điện tử đối diện với trường Luật kia, thở dài một hơi rồi lên xe của Hà Chi Sơ.

 

Hà Chi Sơ thắt dây an toàn cho cô rồi hờ hững nói, “Em cứ nhìn chằm chằm vào trường Kỹ thuật Điện tử làm gì?”

 

“… Nơi đó có một anh đẹp trai lắm nhé, cấp bậc nam thần ấy ạ.” Cố Niệm Chi bịa ra một cái cớ, trên mặt còn nở nụ cười mê trai, “Trước đây em có gặp một lần ở sân trường, vẫn nhớ mãi không quên được…”

 

Hà Chi Sơ yên lặng quay đầu đi chỗ khác, trong lòng cũng có cảm giác rất ‘khó tả’.

 

Lúc đầu anh ta không muốn đi tham gia hoạt động giao lưu hữu nghị gì đó của Hội sinh viên, chỉ là tiện đường đưa Cố Niệm Chi đi mà thôi. Nhưng giờ thấy bộ dạng này của Cố Niệm Chi, anh ta lại muốn xem xem, “nam thần” mà cô nhớ mãi không quên cuối cùng là thần thánh phương nào.

 

Hà Chi Sơ lái chiếc Mescerdes đưa Cố Niệm Chi đến trước tòa nhà của Hội Sinh viên hữu nghị Đế Quốc Hoa Hạ.

 

Anh ta dừng xe, sau đó lại đi cùng cô vào bên trong.

 

Mấy lần Cố Niệm Chi lên tiếng bảo Hà Chi Sơ đi về, nhưng vừa nói ra đều bị anh ta thản nhiên chặn ngược lại.

 

Cố Niệm Chi không có cách nào, chỉ đành coi như anh ta không tồn tại, tự mình bước vào giao lưu với các sinh viên ở bên trong.

 

Cô là một cô gái vừa trẻ trung vừa xinh đẹp nên mới bước vào đã trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.