CIA của Mỹ có cài người vào Đế Quốc, thì Cục tác chiến đặc biệt của Đế Quốc cũng có người ở Mỹ. Đều như nhau cả, nên chẳng ai có thể đứng trên phương diện đạo đức mà chỉ trích đối phương.
“Vâng.” Âm Thế Hùng nhìn vào màn hình máy tính gật đầu, “Còn nửa tháng nữa Niệm Chi mới tốt nghiệp, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp cụ thể sau.”
Nói xong việc của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng lại hỏi về nhiệm vụ bên phía nhóm Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch khẽ lắc đầu với camera, “Cậu chăm sóc tốt cho Niệm Chi là được rồi, không cần phải để ý đến chúng tôi bên này đâu. Mọi chuyện của chúng tôi đều ổn cả.”
Âm Thế Hùng đành không nói thêm gì nữa, đùa giỡn thêm mấy câu rồi mới tắt máy tính đi ngủ.
Hoắc Thiệu Hằng vẫn hơi không yên lòng, cố tình dặn dò Triệu Lương Trạch điều tra lại lai lịch của Hà Chi Sơ thêm lần nữa.
Chỉ cần Hà Chi Sơ không có vấn đề gì, anh mới có thể yên tâm để Cố Niệm Chi đi theo Âm Thế Hùng đến Quốc hội Mỹ mở mang kiến thức.
Thật ra Hoắc Thiệu Hằng không nói, Triệu Lương Trạch cũng sẽ giúp Âm Thế Hùng điều tra lai lịch của Hà Chi Sơ.
Trước đó lúc Hà Chi Sơ đến trường đại học C chiêu sinh, bọn họ đã điều tra một lần, không tìm ra bất cứ điều gì mờ ám. Toàn bộ lý lịch của anh ta đều được bên thứ ba chứng thực, hơn nữa đều rất hợp lý.
Lần này bởi vì liên quan đến Quốc hội Mỹ, cho nên bọn họ cần phải rà soát lại một lần những thứ trước đây đã điều tra được của Hà Chi Sơ, xem có bỏ sót chỗ nào không.
Phương diện quan hệ xã hội của Hà Chi Sơ chắc chắn là trọng điểm lần này bọn họ muốn kiểm chứng.
“Hoắc thiếu, anh thật sự không lo lắng sao?” Triệu Lương Trạch vừa lướt web, vừa khẽ nói với Hoắc Thiệu Hằng nỗi băn khoăn của mình, “Sáu năm nay Niệm Chi trưởng thành dưới sự bảo hộ nghiêm ngặt của chúng ta. Nghiêm ngặt như vậy rồi mà vẫn có vài lần lọt lưới, không to thì nhỏ. Anh thật sự yên tâm để cô bé rời khỏi phạm vi thế lực của chúng ta, đi đến Mỹ nửa năm sao?”
Điếu thuốc giữa ngón tay Hoắc Thiệu Hằng bị dập tắt, anh không tiếp tục hút thuốc nữa, ánh mắt nặng nề nhìn lên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, “Cũng bởi vì cô ấy theo chúng ta sáu năm, chúng ta vẫn không điều tra ra được lai lịch của cô ấy, cho nên…”
Cho nên đã đến thời điểm phải thay đổi một chút, để xem có phải đường này không thông đường khác lại thuận, mang tới cho bọn họ một vài kết quả không tưởng tượng được không.
Triệu Lương Trạch nghe vậy, một hồi lâu không nói gì.
Nhưng tiếng gõ bàn phím của anh ta to hơn nhiều, bồm bộp bồm bộp như đang trút giận, cứ như muốn đập tan cả cái bàn phím laptop còn tốt này mới nguôi vậy.
Hoắc Thiệu Hằng quay đầu nhìn anh ta, cười nhạt hỏi: “Cậu có ý kiến à?”
“Tôi nào dám có ý kiến chứ.” Triệu Lương Trạch như đang cười lạnh. Anh ta liếc mắt lên nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Vốn định hùng hồn vạch ra với anh về vấn đề của Cố Niệm Chi, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của Hoắc Thiệu Hằng quét qua, anh ta lại giống như một quả bóng bị xì hơi vậy, đột nhiên chẳng còn chút can đảm nào.
“Tại sao không nói nữa?” Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi chỗ cửa sổ, ngồi ở ghế sofa đơn phía dưới cửa sổ, gác đôi chân dài lên cái đôn kê chân hình tròn phía trước ghế sofa, phong thái thảnh thơi như không có chuyện gì có thể làm khó được anh.
Triệu Lương Trạch lại liếc nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái nữa, thấy sắc mặt anh vẫn điềm tĩnh như thường, khí thế bất khuất ổn định vững vàng như một ngọn núi vậy.
Dưới ánh đèn, khuôn mặt khôi ngô đến mức làm người ta tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng cũng lạnh lùng đến mức khiến người ta sợ hãi.
Mỗi khi đến thời điểm như thế này, vẻ lạnh lùng gần như vượt qua vẻ khôi ngô của anh. Anh giống như một thanh danh kiếm tuyệt thế, chỉ thấy sự sắc bén và sát khí ngút trời, hoàn toàn che giấu đi dung nhan đẹp đẽ của bản thân.
Nhớ tới Cố Niệm Chi toàn tâm toàn ý tín nhiệm và nương tựa vào Hoắc Thiệu Hằng, Triệu Lương Trạch nghiến răng, vùi đầu vào laptop, lầu bầu nói rất nhanh: “Nói thì nói! Hoắc thiếu, chẳng lẽ Niệm Chi đi theo chúng ta sáu năm, không có vị trí nào trong lòng anh sao?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ hút thêm một hơi thuốc, ung dung nhả ra một vòng khói.
Khói thuốc màu trắng quanh quẩn trước mặt anh, che khuất cặp mắt của anh.
Triệu Lương Trạch từ phía trước màn hình máy tính ngẩng đầu lên, không rõ ánh mắt sâu thẳm đằng sau khói thuốc của Hoắc Thiệu Hằng là có ý gì, anh ta vẫn tiếp tục nói như chủ định ban đầu: “Kể cả có là con chó con mèo, nuôi sáu năm cũng sẽ không nỡ đúng không? Sao anh có thể nhẫn tâm ném cô ấy ra ngoài như mồi nhử chứ? Rốt cuộc chỉ để biết rõ lai lịch của cô ấy? Hay là vì… mục đích khác?”
“Cậu nói tôi có mục đích gì khác ư?” Hoắc Thiệu Hằng nhấn điếu thuốc vào cái gạt tàn để dụi tắt nó đi, hai chân bắt chéo. Một cánh tay tùy ý khoác lên tay ghế sofa đơn, một cánh tay khác chống lấy đầu tựa vào bên tay ghế kia, “Không ngờ cậu và Âm Thế Hùng lại là người hành động theo cảm tính, lòng dạ đàn bà như vậy. Xem ra tôi đã nhìn lầm người, tôi không cần lính như thế.”
Triệu Lương Trạch bị dọa đến mức tim muốn nhảy ra khỏi cổ họng.