Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 101




Mai Hạ Văn rất tốt tính mà dỗ dành cô, “Xem thôi cũng được, xem hết thì gọi điện cho anh, nói anh nghe cảm nghĩ của em, được không?”

 

“Vậy còn phải xem lớp trưởng viết có hay không nữa chứ.” Cố Niệm Chi tinh ranh nói.

 

Hai người ngồi trong nhà hàng uống trà xong, mới quay về ký túc xá.

 

Sau khi trở về, Cố Niệm Chi đi tắm rửa gội đầu, rồi lấy máy sấy để sấy tóc. Bận trước bận sau, cô cũng quên luôn cả Âm Thế Hùng.

 

Lúc đầu cô vốn định trước khi đi ngủ sẽ hỏi Âm Thế Hùng có liên lạc được với Hoắc Thiệu Hằng không, nhưng vừa sấy khô tóc xong, cô đã buồn ngủ không chịu được, ngủ thϊế͙p͙ đi mất rồi.

 



 

Sau khi cúp điện thoại của Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng nhanh chóng kết nối với Triệu Lương Trạch.

 

Hai người thuận miệng tán gẫu vài câu, Âm Thế Hùng mới kể về việc Cố Niệm Chi gọi điện cho anh ta.

 

“Có thời gian thì cậu hỏi Hoắc thiếu xem có đồng ý cho Niệm Chi tốt nghiệp xong đến Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh nửa năm không nhé.” Âm Thế Hùng không nói rõ ràng chi tiết lắm.

 

Dù sao hiện giờ mấy người Triệu Lương Trạch cũng đang ở châu Âu, truyền qua vệ tinh trò chuyện chỉ sợ không an toàn, cho nên rất nhiều chuyện đều như dùng ám hiệu để nói.

 

Nghe thấy tin này, Triệu Lương Trạch cũng vô cùng ngạc nhiên, không kìm được hỏi: “Vị Giáo sư Hà kia tốt với Niệm Chi quá nhỉ?”

 

“Cực kỳ tốt. Có điều, Niệm Chi của chúng ta tốt như vậy, vừa xinh đẹp lại thông minh, còn rất đáng yêu điệu đà, cậu xem có ai gặp em ấy mà không thích không?” Âm Thế Hùng dương dương đắc ý nói, “Đàn ông nào không thích em ấy mới là không bình thường!”

 

Một bóng người cao lớn lúc này đứng chếch phía sau lưng Triệu Lương Trạch, đúng ở điểm mù của camera.

 

Triệu Lương Trạch bỗng ho khan một tiếng.

 

Âm Thế Hùng không nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng đã tới, anh ta nói rất cao hứng, giống như Cố Niệm Chi thật sự là con gái anh ta vậy: “… Tiểu Trạch, tôi nói cho cậu nghe, tính nết đàn ông đều như thế cả. Từ mười tám tuổi cho tới tám mươi tuổi, tiêu chuẩn chọn phụ nữ đều không hề thay đổi. Niệm Chi nhà chúng ta không chỉ xinh đẹp, dáng người cũng đẹp số một, hơn nữa em ấy cũng còn trẻ, chờ em ấy thật sự trưởng thành, ai da, không biết có bao nhiêu đàn ông phải quỳ dưới gấu váy của em ấy nữa.”

 

“… Vậy còn cậu thì sao? Cậu cũng thích Niệm Chi à? Hay là cậu không bình thường?” Bên phía Triệu Lương Trạch đột nhiên có một giọng nói trầm thấp sang sảng vang lên.

 

Âm Thế Hùng nhất thời mất cảnh giác, trong đầu tự động mặc định giọng nói này thành giọng của Triệu Lương Trạch, quơ cánh tay nói: “Tôi sao có thể giống với đàn ông bình thường chứ?! Tôi là người giám hộ của Niệm Chi! Là người nhìn em ấy lớn lên đó! Sao có thể có loại tâm tư kia với em ấy được?! Tôi có còn muốn làm người nữa không?!”

 

Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng vẫn như bình thường, ôm cánh tay đi tới, lộ mặt trước camera, chỉ tay vào Âm Thế Hùng: “Xem như cậu biết người biết ta.”

 

Chợt nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đến mức làm người ta tuyệt vọng của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên màn hình máy tính, Âm Thế Hùng suýt chút nữa bị dọa cho đau cả tim.

 

Anh ta hét to một tiếng, cả người gập về phía trước, từ trên ghế sofa lăn xuống sàn nhà, đập mạnh ʍônɠ xuống đất.

 

“Nói đi, vụ thực tập sinh của Quốc hội Mỹ là thế nào?” Hoắc Thiệu Hằng ngồi xuống bên cạnh Triệu Lương Trạch, cầm lấy con chuột, điều khiển máy tính.

 

Âm Thế Hùng vịn vào bàn cà phê từ sàn nhà đứng lên, ngồi lại ghế sofa, cúi đầu không dám nhìn màn hình máy tính nữa, mặt mày ủ rũ nói: “Giáo sư Hà – người hướng dẫn nghiên cứu sinh Thạc sĩ của Niệm Chi có cho em ấy một cơ hội, sáu tháng cuối năm có thể đến Quốc hội Mỹ làm thực tập sinh. Vì vậy Niệm Chi có hỏi tôi hộ chiếu của em ấy còn hạn không, có thể đi hay không…”

 

“Cơ hội Giáo sư Hà đưa cho ư?” Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột mở website của đại học Luật B, nhìn qua trang chủ và lý lịch của Hà Chi Sơ.

 

“Cậu điều tra kỹ càng chút về bối cảnh lai lịch của Hà Chi Sơ, nếu như không có vấn đề gì khác thì làm hộ chiếu cho Niệm Chi đi.” Hoắc Thiệu Hằng im lặng một hồi lâu, con ngươi đen như mực thâm sâu khó lường, “Còn về việc có muốn đến Quốc hội Mỹ thực tập hay không, thì để tự Niệm Chi lựa chọn.”

 

Âm Thế Hùng “Ồ” một tiếng, lại nói: “Thế nhưng đến tháng Mười cuối năm nay Niệm Chi mới tròn mười tám tuổi, trước đó nếu em ấy muốn ra nước ngoài cần phải có người giám hộ đi cùng.” Nói xong, anh ta nheo mắt, chăm chú nhìn khuôn mặt của Hoắc Thiệu Hằng xem anh phản ứng ra sao.

 

Hoắc Thiệu Hằng đứng lên rời khỏi màn hình máy tính, đi đến bên cửa sổ.

 

Giữa ngón tay anh kẹp một điếu thuốc, cúi đầu châm lên rồi hít sâu một hơi, mắt nhìn bầu trời sao thành phố Prague rực rỡ, thản nhiên nói: “Nếu Niệm Chi muốn đi, Đại Hùng, cậu đi cùng em ấy một chuyến. Có điều, nửa năm cũng vừa đúng lúc để cậu đến Mỹ nhìn xem mồi nhử ở đó nuôi thế nào rồi…”

 

Đế Quốc Hoa Hạ và nước Mỹ là hai siêu cường quốc trên địa cầu này. Tuy giữa hai nước đã có mối quan hệ và qua lại thương mại bình thường, nhưng ngấm ngầm cũng vẫn có phần căng thẳng, hoặc âm thầm xâm nhập vào nội bộ của nhau.