Đường Tiểu Mễ không chút để ý gật đầu đồng ý.
Chỉ chốc lát sau, rượu mời có chút lên não, nàng rửa mặt từ phòng vệ sinh ra ngoài, nhìn thấy Phó Thụy Dương sắc mặt âm trầm đứng chắn trước mặt nàng. Hai người đều trầm mặc, cuối cùng Đường Tiểu Mễ không chịu nổi không khí quái dị này, khẽ nghiêng người, lễ phép nói: "Nhường đường một chút".
Phó Thụy Dương vẫn không nhúc nhích, dường như không nghe thấy nàng nói gì, mím môi nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ, sắc mặt nàng hồng hồng, trong ánh mắt sương mù nặng hơn, hiển nhiên đã có ba phần men say.
"Anh đưa em về trước".
"Không muốn". Đường Tiểu Mễ hơi cảm thấy người không thăng bằng, lung tung khoát khoát tay, "Anh còn xã giao, đừng lãng phí thời gian với em". Nàng không biết phân biệt, cần gì phải giả mù sa mưa, làm ra dáng vẻ quan tâm?
Đường Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng không được tự nhiên, buồn bực, không thể phát tiết.
"Lãng phí hay không, không phải chuyện của em". Phó Thụy Dương kiên trì.
"Là em cảm thấy quá lãng phí thời gian của ngài!"
Đường Tiểu Mễ từng một chữ, thậm chí dùng tới chữ "Ngài", giọng nói rõ ràng, trong đôi mắt to lộ ra vẻ bất mãn mãnh liệt và đầy xa cách.
Phó Thụy Dương chưa bao giờ cảm thấy thất bại như vậy, lúc nàng nói chuyện, chiếc nhẫn theo động tác lồng ngực của nàng lắc lư, dường như đả thương ánh mắt của hắn. Trong lòng hắn lửa giận bốc lên, một giây rốt cuộc khống chế không được, chợt ôm Đường Tiểu Mễ vào trong ngực.
"Đường Tiểu Mễ, rốt cuộc em muốn thế nào?"
"Ngài quá lo lắng, em không muốn thế nào, chỉ là nhường đường một chút". Đường Tiểu Mễ quật cường ngẩng đầu.
Hắn tìm nàng tìm một tuần lễ, xảy ra tai nạn xe cộ về sau lại nằm bệnh viện ba ngày, sau khi xuất viện biết được nàng trở về rồi, ánh mắt trông mong gặp nàng, lại thấy tận mắt nàng và Lâm Vĩ Ba mập mờ, mấy ngày liên tiếp lo lắng, sợ hãi, bất mãn, ghen tỵ tất cả đều xông lên đầu.
Phó Thụy Dương rốt cuộc không nhịn được gầm hét lên: "Dẹp bỏ ngài đi! Đường Tiểu Mễ, bây giờ em nói chuyện với anh dùng tiếng ngài sao? Em nói, Đường Tiểu Mễ, anh làm sao em mới vui vẻ, em mới hết giận?"
Đường Tiểu Mễ ngẩn ra, miệng há ra, nói không ra lời.
Dường như bị giật mình, nước mắt tràn đầy hốc mắt, ngực tràn đầy uất ức. Người này tại sao lại hung dữ với nàng? Tại sao mỗi lần đều đối với nàng gầm gừ? Nàng lớn như vậy, ngoại trừ người mẹ dịu dàng, thực ra rất hung hãn, cho tới bây giờ, không ai gầm rống với nàng như vậy.
Là hắn nói nàng không biết phân biệt, là hắn lạnh lùng với nàng trước, là hắn lừa nàng trước, là hắn không rõ ràng với cô gái khác. Tại sao quay đầu lại muốn hỏi nàng làm thế nào mới vui vẻ, làm thế nào mới hết giận? Nàng nên hỏi hắn, chừng nào thì anh mới có thể yêu em thật lòng, không giận dỗi với em, không lừa gạt em nữa, về sau cũng rất tốt với em mới đúng.
Hai người im lặng trừng mắt, Phó Thụy Dương hết cách với nàng, bình phục hơi thở, nhìn con mắt nàng ngấn nước, chóp mũi hồng hồng, rất đáng yêu, trái tim đột nhiên mềm nhũn ra, âm thầm thở dài một hơi, Phó Thụy Dương, mày nói với cô ấy chuyện này để làm gì? Cô ấy hiểu mới là chuyện lạ, nhận tội thôi.
Chuông điện thoại di động vang lên, là điện thoại của Phó Thụy Dương, hắn cũng không quản, để mặc nó reo vang, cách một lát, lại bắt đầu reo. Đường Tiểu Mễ rốt cuộc không nhịn được: "Anh nghe điện thoại trước đi".
Phó Thụy Dương thở phào nhẹ nhõm, chịu nói chuyện là tốt rồi, rồi từ trong túi móc điện thoại di động, ánh mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Đường Tiểu Mễ. Cũng không biết bên đầu điện thoại kia nói những thứ gì, hắn chân mày nhíu chặt.
"Ừ"
"Tôi biết rồi".
"Em ở đây chỗ đừng đi đâu".
"Được".