Mọi người tập trung lại một chỗ, tụm bảy, tụm tám trò chuyện một hồi, Phó Thụy Dương lên khán đài phát biểu, Lễ Chúc Mừng chính thức bắt đầu.
Sofitel là khách sạn sang trọng nhất Thành phố N, rượu và thức ăn cũng xa hoa nhất, những người khác đều đã sôi nổi tham gia, Phó Thụy Dương ai đến cũng không cự tuyệt, đang lúc ăn uống linh đình rất náo nhiệt. Đường Tiểu Mễ đứng ở phía dưới, nhất thời cảm giác mình như người đứng xem.
Nàng đã thấy qua dáng vẻ hắn chuyên chú làm việc, cũng đã thấy qua cuộc sống vô lại của hắn, nhưng bộ dáng hắn một mình xã giao với người khác, nàng nhìn thấy lần đầu tiên. Nhìn Phó Thụy Dương như vậy, nàng cảm thấy vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Rõ ràng vẫn là bộ dạng trước kia, tóc cắt ngắn một chút, trán mơ hồ lộ ra vết sẹo màu hồng, nhưng dáng vẻ cao lớn, anh tuấn, tây trang Armani đã cởi xuống, phục vụ mang đi, chỉ mặc áo sơ mi màu xanh dương nhạt, cười như không cười ứng phó từng người mời rượu. Từng ly, từng ly vào bụng, vẻ mặt của hắn bình tĩnh, ánh mắt sắc bén, thâm trầm làm cho người ta không nhìn ra hắn đang nghĩ cái gì.
Đường Tiêu Mễ có chút đau lòng, nàng nghĩ tới, cũng không biết hắn uống bao nhiêu rượu, cũng không thấy hắn ăn cái gì, có thể không thoải mái.
Định nhắm mắt làm ngơ, trốn được trong góc, nhàm chán ngáp lên.
"Nhàm chán sao? Miệng há lớn như vậy".
Đường Tiểu Mễ hơi sửng sốt, chau chau mày: "Tiểu Lâm Tử, sao anh cũng tới?"
"Tại sao anh lại không thể tới?" Lâm Vĩ Ba nhìn nàng cười một tiếng, "Còn không phải là thay Sơ Nhất tới sao, gần đây hắn như lửa thiêu mông đít, đi công tác rồi, Sơ Tam cũng thế, lại không biết dính với ai, không thấy bóng dáng, anh không thể làm gì khác hơn là giúp bạn bè không tiếc cả mạng sống thôi".
Đường Tiểu Mễ chu miệng gật đầu một cái, gần đây không nhìn thấy Sơ Nhất, Sơ Tam, cũng không biết đang bận những thứ gì.
Đang lúc nói chuyện, các đại biểu phát biểu đã kết thúc, bên dưới bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Bên cạnh, một người trung niên mặc tây trang thẳng thớm, mặt khiêm nhường muốn bắt tay với bọn hắn: "Đường tiểu thư, Lâm tiên sinh".
Lâm Vĩ Ba đem Đường Tiểu Mễ ngăn phía sau lưng, vươn tay ra.
Đường Tiểu Mễ liếc thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Vĩ Ba, nhìn tươi cười lễ phép nhưng xa cách, nàng liên tưởng đến một câu thành ngữ: ra vẻ đạo mạo. Nghĩ như vậy, nên che miệng cười khẽ.
Lâm Vĩ Ba vừa nói chuyện với người khác, vừa liếc mắt nhìn Đường Tiểu Mễ, bĩu bĩu môi, lườm nàng một cái.
Không biết Phó Thụy Dương đem hành động của hai người thu hết vào mắt, lửa giận tràn lên, hết lần này đến lần khác, tầm mắt lại rơi vào dây chuyền trên cổ Đường Tiểu Mễ, chiếc nhẫn kia treo lủng lẳng, Phó Thụy Dương cố kiềm nén muốn tiến lên kéo nó bỏ đi, cố bình tĩnh nắm chặt cái ly, không muốn nhìn hai người kia nữa, rồi lại không thể di chuyển tầm mắt.
Là Tổng Giám đốc của Công ty Phúc Ninh, dự án cây phong gồm các bộ phận Kế hoạch, bộ phận PR, quản lý bán hàng đều vây quanh Phó Thụy Dương. Những người bên cạnh không biết nói những gì với Phó Thụy Dương, hắn không lên tiếng, chẳng qua trầm mặc nghe, ánh mắt lại cách đám người nhìn về phía Đường Tiểu Mễ.