"Tiểu Mễ" Lâm Vĩ Ba nắm tay của nàng, "Không phải em ích kỷ, là anh, anh yêu em, anh ích kỷ muốn có được tình yêu của em".
Đưa tay lau đi nước mắt tràn ra trong mắt nàng: "Hãy cho mình một cơ hội, cũng cho anh một cơ hội".
Rốt cuộc, Đường Tiểu Mễ hơi nhếch môi gật đầu một cái, nhón người lên vươn cánh tay, ôm cổ của hắn. Lâm Vĩ Ba ngẩn người, mỉm cười, trở tay ôm lấy nàng.
Buổi tối, Đường Tiểu Mễ kéo lê thân thể mệt mỏi trở về nhà lớn, nhìn thấy trong sân có một ông già đang ngồi, đưa lưng về phía nàng, không biết nói gì, trên mặt của bà nội cười, lắc đầu liên tục.
Trương Vân nhìn thấy Đường Tiểu Mễ đứng ở cửa, cười nói: "Tiểu Mễ, đã về rồi".
Ông cụ quay đầu lại nhìn nàng, Đường Tiểu Mễ trợn to hai mắt: "Ông nội Lâm".
Đường Tiểu Mễ ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Trương Vân, não lập tức thoáng qua các loại ý niệm, ánh mắt nhìn Lâm Vinh Trung tìm tòi nghiên cứu, trong lúc nhất thời như ngồi trên đống lửa.
Lâm Vinh Trung vui vẻ gật đầu một cái, nghiêng đầu nói với Trương Vân: "Đứa bé Tiểu Mễ này, nhìn rất tốt, khó trách tiểu tử thúi nhà chúng tôi thích nó như vậy".
Trong lòng máy động, Đường Tiểu Mễ đỏ mặt, từ lúc nàng biết Lâm Vinh Trung đến giờ, trên cơ bản nàng thấy không dễ chịu, thật không nghĩ, lão lại trực tiếp như vậy.
"Vinh Trung, ông ngàn vạn lần đừng nói như vậy, lão Đường nuông chìu quá đã làm hư đứa nhỏ này rồi, ông còn nói như vậy nữa, nó sẽ vểnh đuôi lên đấy?" Trương Vân cười nhàn nhạt nói.
"Tôi thấy Tiểu Mễ thật chững chạc, thằng nhóc kia của chúng tôi thật không được bình tĩnh, gần đây, hắc, giống như biến thành người khác". Lâm Vinh Trung cười thoải mái, giọng nói mạnh mẽ, ánh mắt đắc ý nhìn sang Đường Tiểu Mễ.
"Con cháu tự có phúc của con cháu, đứa trẻ bao giờ cũng phải lớn lên". Trương Vân đưa tay sờ sờ tai Đường Tiểu Mễ, "Giống như Tiểu Mễ chúng tôi, trước kia cũng không vững vàng, sau khi đính hôn, thằng bé Thụy Dương kia ở bên cạnh giúp đỡ nó, học hỏi nhiều hơn, sau này bọn chúng có con của mình, thì càng biết được làm trưởng bối thật khổ tâm".
Đường tiêu Mễ không chút để ý, nhìn hai người già đánh “thái cực”, vừa nghe bà nội nói như thế, mặt lại ửng đỏ, không thể nói gì, tay của bà nội chộp vào lỗ tai nàng, đây là cảnh cáo.
Khi còn bé nàng làm gì sai, ông nội không phạt nàng, bà nội dịu dàng vuốt ve lỗ tai của nàng, thừa dịp ông nội không để ý, nhéo hai cái, tỏ vẻ trừng phạt.
Lâm Vinh Trung nhất thời chán nản, Trương Vân này lúc còn trẻ, miệng lưỡi rất ác liệt, lẽ ra lúc còn trẻ mọi người quan hệ cũng không tệ, tại sao lần này nhất định đứng về phía Phó Long Bưu kia, thằng nhóc Phó gia kia đúng là tốt, nhưng thằng nhóc nhà mình cũng không kém gì.
"Tiểu Mễ, có thời gian nói Vĩ Ba dẫn cháu đến chỗ ông nội Lâm ngồi một chút". Lâm Vinh Trung không để ý tới Trương Vân, nói với Đường Tiểu Mễ.
"Cũng tốt". Trương Vân cười nói, ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua Đường Tiểu Mễ, tiếp tục nói, "Thụy Dương và Tiểu Mễ là phận con cháu, lẽ ra nên chủ động đi gặp ông mới đúng, là tôi sơ sót, để cho hai người bọn chúng đến chỗ ông ngồi một chút".
"Tiểu Vân, bà. . . . . ." Lâm Vinh Trung bị chận lại, thở hổn hển, mắt mở thật to, nhìn Trương Vân chằm chằm, không nói lời nào.
"Vinh Trung". Trương Vân ngồi thẳng, nhìn Đường Tiểu Mễ một chút, tiếp tục nói, "Chúng ta đều là bạn già, Tiểu Mễ cũng đang ở đây, tôi nói thật với ông, tôi không nghiêng về người nào, chẳng qua, thằng bé Thụy Dương kia, khi còn sống lão Đường đã quyết định, tôi không muốn làm trái ý của lão".
Trương Vân dừng một chút, nói tiếp: "Tất cả phải xem ý tứ của Tiểu Mễ, tôi sẽ không làm trái mong muốn của lão Đường, nhưng Tiểu Mễ …" Trương Vân nhìn vào mắt Đường Tiểu Mễ, "Nếu cháu không muốn, bà nội cũng không miễn cưỡng cháu, chuyện lớn của cuộc đời, cháu phải suy nghĩ kỹ".
"Được rồi, Tiểu Mễ, cháu tiếp ông nội Lâm, bà vào nhà nghỉ một lát". Trương Vân cầm kính lão trên bàn, chậm rãi đi vào nhà.