Đường tiêu Mễ tức giận, không vì biết sao, nhớ tới Phó Thụy Dương ở bên ngoài Hội sở nói với nàng: "Trong lòng của em chỉ có anh, đừng hại Lâm Vĩ Ba nữa".
Bây giờ nhìn thấy vẻ mặt chán nản của Lâm Vĩ Ba, trong lòng bỗng nhiên áy náy. Tiểu Lâm Tử, không phải như vậy. Hắn nói chuyện hài hước, huyên thuyên với nàng, trên mặt của hắn vĩnh viễn chỉ có nụ cười làm cho người ta thư thái.
"Thật xin lỗi, Tiểu Lâm Tử, em. . . . . ."
"Tiểu Mễ, tối nay em đã nói với anh bao nhiêu lần thật xin lỗi rồi?" Lâm Vĩ Ba giọng nói có chút khàn khàn.
Hắn ngồi ở chỗ tài xế, tầm mắt không biết rơi ở nơi nào, đèn đường chiếu vào trên mặt hắn, không thấy rõ biểu tình.
"Sau khi chúng ta ở chung một chỗ, em nhớ nói với anh bao nhiêu lần xin lỗi sao?"
Đường Tiểu Mễ kinh ngạc nói không ra lời, há hốc mồm, lại muốn nói xin lỗi, cũng không mở miệng.
Cửa xe pằng một tiếng đóng lại, Lâm Vĩ Ba lái xe đi mất, bỏ lại Đường Tiểu Mễ đứng tại chỗ với khuôn mặt đờ đẫn. Cho đến khi trong kính chiếu hậu không còn nhìn thấy Đường Tiểu Mễ, Lâm Vĩ Ba Tài xe dừng lại bên đường.
Bên trong xe dường như còn lưu lại hơi thở của nàng, ngón tay còn hơi ấm của nàng, đôi môi vẫn có thể cảm nhận sự kháng cự của nàng, tay vuốt ve khóe môi, trong miệng nhàn nhạt mùi tanh, hắn bị nàng hung hăng cắn một cái.
Thật là tệ, Lâm Vĩ Ba đột nhiên nở nụ cười nhạt, nụ cười dần dần to lên, trong mắt có giọt lệ rơi xuống. Tiểu Mễ, anh phải làm thế nào, em mới có thể nhìn thấy anh?
Đường Tiểu Mễ vẫn chưa kịp sắp xếp lại suy nghĩ của mình, thì chuyện Tuyền Lâm đã đủ làm nàng bận rộn, trãi qua một quá trình thích ứng rất gian khổ, dai dẳn. Lúc rảnh rỗi, nàng sẽ nghĩ ngợi, nàng mới tiếp nhận Tuyền Lâm trong thời gian ngắn ngủi, nhưng đã cảm thấy cả người mệt mỏi. Mấy năm nay, một mình Phó Thụy Dương làm thế nào gánh chịu hết, hắn xử lý chuyện Phúc Ninh tốt như vậy thì bỏ ra bao nhiêu công sức?
Nghĩ như vậy, trong lòng lại có chút đau, lúc hai người còn đi chung với nhau, hắn thường bỏ công việc mang nàng đi chơi, nàng không thú vị, còn bắt hắn theo nàng xem phim truyền hình nhàm chán, hắn cũng không từ chối.
Lúc hai người ở đảo Bali, cũng không thấy hắn làm việc, thật không biết hắn bận rộn thế nào để xử lý, Đường Tiểu Mễ nhẹ nhàng than thở, xoa xoa huyệt Thái Dương. Đã đến giờ cơm trưa, nhưng nàng không chút nào muốn ăn. Lục lọi trong tủ, không tìm được thuốc lá, ngược lại chạm trúng một hộp xì gà.
Quẹt một cây diêm, cầm điếu xì gà xoay tròn hong khô, ngậm vào trong miệng, lại tìm cây diêm khác tiếp tục châm thuốc. Đốt xì gà chuyện phiền phức, Đường Tiểu Mễ chưa từng hút qua, nhưng nàng cảm thấy mùi vị xì gà rất tốt, nàng đã từng cầm xì gà đốt trong phòng vệ sinh cho thơm, bị Dương Sơ Tam giễu cợt nàng là kẻ phá hoại đồ vật.
Xì gà đã đốt, Đường Tiểu Mễ vừa suy nghĩ miên man, theo thói quen hít mạnh một hơi, hương thơm nồng đậm và tinh khiết làm nàng hơi chóng mặt, nhất thời nước mắt tuôn ra, ho khan không thôi.
Lâm Vĩ Ba vừa chào hỏi thư ký xong, đi vào phòng làm việc, nhìn thấy Đường Tiểu Mễ một tay cầm xì gà, một tay chống cái bàn, nước mắt lưng tròng, nhăn mặt nhìn hắn.
Thấy thế, Lâm Vĩ Ba vội vàng tiến lên, vừa rút ra khăn giấy lau nước mắt cho nàng, vừa vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, cho đến khi Đường Tiểu Mễ hơi khá hơn, Lâm Vĩ Ba đoạt lấy điếu xì gà trong tay nàng, nhíu nhíu mày, không nói gì, chỉ đưa cho nàng một chén nước.
Đường Tiểu Mễ hơi mím môi, hớp một ngụm nước, nhất thời không biết nói gì cho phải, sau buổi tối đó, liên tiếp mấy ngày, bọn họ cũng không liên lạc. Trong lòng nàng áy náy, Lâm Vĩ Ba đưa tay ra cho nàng nắm, giống như đang lúc chết chìm vớ được bè gỗ, nàng muốn nói xin lỗi hắn, rồi lại không biết nên nói như thế nào. “Thật xin lỗi” sao?
Trên thế giới mềm yếu nhất là ba chữ này, xin lỗi rồi thì như thế nào?