Động tác của Phó Thụy Dương và Dương Sơ Nhất quá nhanh, lúc Đường Tiểu Mễ nghe được tin tức này thì đã hai buổi tối.
Triệu Vi và Nguyệt Như đứng trước cửa nhà Đường Tiểu Mễ, Đường Tiểu Mễ mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, nhất thời có chút phản ứng kịp, chỉ vào cái thùng lớn trong tay Triệu Vi: "Các người làm gì?"
Nguyệt Như mở rộng cửa đi vào, đem tất cả túi bảo vệ môi trường lớn, nhỏ trong siêu thị trong tay để xuống, buông mình ngồi xuống nền nhà.
Triệu Vi trong tay đang cầm một thùng bia, nhìn Đường Tiểu Mễ nhíu nhíu mày: "Ngớ ngẫn ra đó làm gì? Xem còn gì thiếu nữa không".
Đường Tiểu Mễ nhìn một thùng bia đầy trên nền nhà, nghĩ thầm, nhìn thế này, có lẽ là không say không về rồi.
Triệu Vi trêu chọc Gạo đang đứng đó, trên mặt nở nụ cười hiếm thấy: "Tiểu Mễ, đây là Gạo truyền thuyết sao, thật đáng yêu a". Nàng yêu thích véo véo lỗ tai Gạo không buông tay, cảm giác mềm nhũn, đáng yêu không tả được. Lại liếc tới con mèo Singapore, đôi mắt màu hổ phách của nó đang lẳng lặng nhìn mọi người, tao nhã đứng đó, chậm rãi vung vẫy cái đuôi, thật không giống con mèo tí nào mà giống một con người, nàng nhìn thấy muốn đưa tay bắt nó.
Đường Tiểu Mễ vội ngăn lại, nhẹ nhàng vuốt sau lưng con mèo trấn an: "Con mèo này rất hung dữ, lần trước đã càu người". Nhớ tới lần đó Đỗ Thủy Tâm bị nó càu, máu rỉ ra, trong lòng không khỏi buồn bực.
Nguyệt Như đã xé thùng bia, lấy một lon ra, đưa tới trước mặt Đường Tiêu Mễ. Triệu Vi uống một ngụm bia, dường như hơi bùi ngùi: "Tiểu Mễ, đừng có không biết đủ, trai đẹp đúng là không tệ".
Tay Đường Tiểu Mễ dừng lại một chút, chiếc vòng tay trên cổ tay va chạm vào lon bia, phát ra một tiếng, nàng tùy ý ngồi xếp bằng trên mặt đất: "Tớ thật không biết đủ".
Triệu Vi liếc Đường Tiểu Mễ một cái: "Cậu không nhìn thấy trận chiến hôm qua, cái vị kia nhà cậu và Dương Sơ Nhất đã ra tay, nhìn lại sắc mặt của Quách Trình, thật hả giận!"
Đường Tiểu Mễ không lên tiếng, mấy ngày nay, Phó Thụy Dương ít đến tìm nàng, thì ra là đi làm chuyện này, trong lòng không phải là không cảm động, Vi Vi là bạn bè của nàng, hắn đối xử tốt với bạn bè nàng, có nghĩa là trong lòng của hắn đối với nàng đã không như trước nữa.
"Tiểu Mễ, cậu thật muốn buông tha trai đẹp tốt như vậy?" Triệu Vi tùy tiện rót bia, "Dạo này, tìm đàn ông có tâm thật không dễ dàng, nhìn tớ và Quách Trình, kết quả đã đến nông nổi này".
"Đàn ông có thể có tâm gì" Nguyệt Như trên gương mặt có chút ửng hồng, "Bọn họ chỉ thích khi dễ người thôi".
Đường Tiểu Mễ vui vẻ, quay đầu lại nói: "Ai khi dễ Nguyệt Như của chúng ta?"
Triệu Vi ngón trỏ giơ lên: "Tớ biết mà, tớ biết mà, là trong công ty của bọn hắn, tớ có nghe nói qua".
Mặt Nguyệt Như đỏ lên, lúc nàng uống chất cồn sẽ bị đỏ mặt, ngày thường nàng là người đoan trang tao nhã, bây giờ nhìn đôi mắt nàng có chút quyến rũ, hờn dỗi đưa tay đẩy lon bia của Triệu Vi ra: "Cậu nói bậy".
Triệu Vi cuống quít né tránh: "Cứu mạng a, có người muốn diệt khẩu".
Đường Tiểu Mễ cười một tiếng, nhìn hai người đùa giỡn, tay tùy ý vuốt ve sau lưng của Gạo, ánh mắt tràn đầy cô đơn không nói nên lời. Ba người đều có tâm sự riêng mình, trên mặt đất, lon bia không, càng ngày càng nhiều.
Triệu Vi bắt đầu rơi lệ, Nguyệt Như ôm nàng, hai người mặt đỏ, đôi mắt cũng hồng hồng, cầm khăn giấy lau lung tung trên mặt, nghẹn ngào không ra lời.
Đường Tiểu Mễ lưng dựa vào tường, mặt chôn ở hai đầu gối, Gạo và Con mèo Thụy Dương cũng ở bên chân nàng.
Triệu Vi ô ô khóc: "Tại sao lúc đầu lại muốn yêu làm gì, sớm biết kết quả như hôm nay, vô luận như thế nào tớ cũng không muốn gặp người này".