Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 10 - Chương 11




"Sơ Nhất, Thụy Dương, sao hôm nay rảnh rỗi tới chỗ của tôi làm khách vậy?" Tần Lập Sơn cười có chút lo lắng. Ở Tỉnh J, bọn họ là người đại diện, ai lại không biết, Phó đại thiếu gia và người con cả của Dương gia không hợp nhau? Thế nào lại trùng hợp như thế, cùng nhau chạy tới công ty của lão? Lão nhận ra đây không phải là chuyện tốt.

Hai người này tuy là trẻ tuổi, không nói đến gia thế, bối cảnh, bọn họ cũng không phải con nhà giàu chỉ biết sống phóng túng. Nếu như Phó Thụy Dương là cọp, thì Dương Sơ Nhất là Sói, cọp và Sói đồng thời nhắm vào một con mồi, đây là cảm nhận duy nhất của Tần Lập Sơn.

"Tần tổng, dự án của các người, tôi đã nhận được bản kế hoạch, tôi có thể đầu tư" Dương Sơ Nhất ngón tay gõ gõ, nhìn chằm chằm Tần Lập Sơn.

"Quách tổng muốn chia một chén súp ở khu biệt thự cây phong, tôi cũng có thể nhường một chút hạng mục ra ngoài". Phó Thụy Dương chau chau mày, chiếc vòng tay đinh ốc màu bạc xinh đẹp lấp lánh ánh sáng.

Tần Lập Sơn rất bình tĩnh nhìn hai người này, mồi nhử mặc dù động lòng người, chỉ là không biết cần phải trả cái giá như thế nào. Hơi nhíu chân mày: "Nguyên nhân, điều kiện, không ngại cứ nói thẳng".

Dương Sơ Nhất dường như rất hài lòng, khẽ cười một tiếng: "Điều kiện rất đơn giản, dự án này, tôi hi vọng quý công ty có thể tìm một người phụ trách có thể để cho chúng tôi yên tâm, mà không phải người này". Ngón trỏ Dương Sơ Nhất chỉ vào Quách Trình, ánh mắt thoáng qua một tia khinh thường, có một chút châm biếm.

"Nguyên nhân của tôi, cũng rất đơn giản, vị Quách tổng này của các người đã đắc tội với vị hôn thê của tôi". Chiếc vòng tay đinh ốc trong tay Phó Thụy Dương lắc lư, sau đó hắn nắm tay thật chặt. Phó Thụy Dương chau chau mày, "Nói cho đúng hơn là bạn thân của vị hôn thê tôi". Ngón tay chỉ Triệu Vi bên cạnh.

Tần Lập Sơn nhíu nhíu mày nhìn Quách Trình, con gái của lão nhiều lần đề cập với lão nên nâng đỡ người trẻ tuổi này, chuyện người tuổi trẻ, lão vốn không muốn hỏi tới, cũng không tiện nhúng tay, nếu có bản lãnh thì tự hắn trèo lên, Tần Lập Sơn không có ý định giúp đỡ hắn. Nhưng bây giờ, rõ ràng Phó gia, Dương gia đang hợp lại để chèn ép hắn, hắn còn có cơ hội trở mình sao? Mặc dù sau này lão đã dò xét Quách Trình, có lẽ con gái lão phải lấy chồng, như vậy Tần gia lão làm sao có chỗ đặt chân đây? Quách Trình này, đắc tội với ai khác không làm, lại cố tình đắc tội với đại tiểu thư Đường gia.

Quách Trình trợn to hai mắt, rất khó tiêu hóa được những chuyện vừa nghe, vợ chưa cưới của Phó Thụy Dương? Người nào?

Tất cả mọi người nhìn hắn, nhưng Quách Trình nghĩ không ra chuyện bắt đầu từ đâu, trong đầu hiện lên cô gái tên Đường Tiểu Mễ mà hắn gặp phải ở quán trà. Trong lòng cả kinh, nàng họ Đường, nhân vật chính của lễ đính hôn giữa hai nhà Đường, Phó, gây xôn xao dư luận, Dương gia tiểu tứ trong truyền thuyết, chẳng lẽ chính là Đường Tiểu Mễ?

"Người đó, người đó là Đường Tiểu Mễ?" Quách Trình đột nhiên cảm thấy bên trong áo mình đầy mồ hôi, nhớ tới người ở quán trà, lại nhìn Dương Sơ Nhất một chút, đôi mắt có chút giống, nhất là ánh mắt kia, lúc nhìn hắn, làm cho hắn hít một hơi lạnh.

Quách Trình cảm thấy nói chuyện có chút khó khăn, nhịp tim bắt đầu đập loạn, trong cố gắng bình tĩnh, nhìn Triệu Vi: "Cô nhận được quyết định sa thải là giải quyết việc chung, cô cần gì để cho bạn bè của cô đến đối phó tôi như vậy".

Phó Thụy Dương đang xem trò vui, nghe Quách Trình vừa nói như thế, tức giận đùng đùng, nhìn Triệu Vi: "Hắn đã ra quyết định sa thải cô?".

Triệu Vi gật đầu một cái, cắn môi dưới, nhìn Quách Trình không nói lời nào, nàng biết, nếu không phải vì mặt mũi của Đường Tiểu Mễ, Phó Thụy Dương và Dương Sơ Nhất sẽ không tới đây ra mặt. Nhưng Quách Trình, người đàn ông này nàng vừa yêu vừa hận, kết quả cũng chỉ có như vậy.

Hắn nhất định là hận chết mình, nhưng nàng yêu, thậm chí bây giờ vẫn còn yêu, yêu một người đàn ông như vậy, nhìn thấy hắn chật vật nàng đau lòng, trên mặt của hắn chỉ nhìn thấy khí phách và vẻ phấn khởi đã biến mất. Nàng không nên đem trái tim đặt trên người của hắn, không yêu thì không yêu vậy, Triệu Vi khẽ thở dài một cái, rũ rèm mắt, trường hợp này không phải nàng có thể khống chế được, mặc dù nàng không đành lòng, hắn để ý sao? Hắn chỉ chê bai nàng là cái gai trong mắt hắn.