Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 9




Trong lòng Lâm Vũ Chi có ngàn vạn lời chửi rủa, nhưng trước mặt nhiều người như vậy cậu cũng không thể chửi bới được.

Mạnh Khiêm lên tiếng đúng lúc để điều chỉnh bầu không khí: “Này, chúng ta đi xem bọn họ làm đồ ăn tới đâu rồi, sẵn tiện đi rửa mặt luôn.”

Lúc này Lâm Vũ Chi đúng lúc đi vệ sinh, những người khác cũng ngầm đồng ý cho đàn em nhỏ đi rửa mặt trước.

Mạnh Khiêm cùng một đám người lao vào bếp, quay đầu muốn hỏi Đường Hành Thiên có muốn ăn gì không nhưng lại không thấy ai. Hắn liếc nhìn về phía toilet, vừa mới vào trong, vừa vặn nhìn thấy Đường Hành Thiên khom lưng mở cửa bước vào.

“…”

không nói đàn em nhỏ không chịu nổi, Mạnh Khiêm cũng khó có thể chịu đựng được nữa.

Gần đây Lâm Vũ Chi rất hay được đề cập tới trên diễn đàn, là người rất đẹp trong số các sinh viên mới.

Diễn đàn do mấy trường đại học liên hợp thành lập, sinh viên trường đại học S chỉ chiếm một phần, còn có thêm vài trường đại học xung quanh, số lượng người dùng hoạt động hàng ngày khoảng hơn ba mươi đến bốn mươi nghìn.

Chỉ cần đăng một bức ảnh của Lâm Vũ Chi thì độ phổ biến của bài đăng sẽ dễ dàng tăng lên, Mạnh Khiêm nhìn Đường Hành Thiên trà trộn trong diễn đàn lưu ảnh cậu mỗi ngày, sau đó thay đổi hình nền điện thoại, màn hình khóa và hình nền trò chuyện tới những bức ảnh của Lâm Vũ Chi.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Đường Hành Thiên thích người ta điên cuồng như vậy, hoàn toàn khác với trước đây.

Làm cho bọn họ cũng nghiêm túc lên, trong lòng bọn họ, Lâm Vũ Chi đã là bạn trai nhỏ của anh Thiên.

Bây giờ không phải thì kiểu gì cũng sẽ phải.



Lâm Vũ Chi không để ý tới Đường Hành Thiên phía sau, dùng sức lau mặt, hình vẽ rất dễ tẩy nhưng Lâm Vũ Chi lau mạnh đến nửa bên mặt đỏ bừng.

Đường Hành Thiên sợ đối phương tức giận, thở dài nói: “Ai, anh… Được rồi, cho em vẽ lại cho anh một cái được chưa?”

Giống như đang dỗ dành một đứa trẻ vậy.

Nước trên mặt Lâm Vũ Chi chảy xuống cổ, cậu giơ tay áo lên lau đi, thuận tiện liếc Đường Hành Thiên một cái.

“Không muốn nói chuyện với anh.”

Nghĩa là cậu không giận.

Đường Hành Thiên đi theo Lâm Vũ Chi: “Gần đây em học sao rồi? Theo kịp không?”

Hắn đã nghe về chuyện thành tích kém hồi cấp hai của Lâm Vũ Chi, khi đó hắn đang đi theo bố mẹ đi công tác, bố mẹ hắn thường tiếc rèn sắt không thành thép mà nói bên tai nói nhà họ Lâm chỉ có một đứa con trai độc nhất như vậy mà không gánh được trách nhiệm, sẵn tiện cũng dạy cho Đường Hành Thiên một bài học.

So với Đường Hành Thiên lúc đó, Lâm Vũ Chi chính là thiên thần.

Ban đầu Đường Hành Thiên rất tò mò về ác ma nhỏ trong miệng bố mẹ, kết quả khi ác ma nhỏ lộ ra móng vuốt thì đều làm chuyện tốt.

Lâm Vũ Chi đang ngồi trên sô pha chơi điện thoại di động, Đường Hành Thiên ở phía sau im lặng đứng một lúc, Lâm Vũ Chi nghe thấy người phía sau nói: “Lâm Vũ Chi, trên đầu em có hai xoáy.”

“Anh nghe nói ai mà có hai xoáy là thông minh hơn.”

“Vậy em nghĩ khi nào anh theo đuổi được em?”

Lâm Vũ Chi không nhìn hắn, cúi đầu thấp giọng nói: “Anh rảnh quá hả?”

Đường Hành Thiên: “…”

“Anh không biết mình có rảnh hay không, nhưng em không nghĩ là…” Đường Hành Thiên kéo dài giọng, cúi người chậm rãi nói vào tai Lâm Vũ Chi: “Anh khá ngọt hả?”

Rảnh rỗi? Mặn? Ngọt? Ngọt cái con mẹ anh ấy?

(*)

Hai cánh tay Lâm Vũ Chi nổi da gà, cậu nhảy dựng lên, Đường Hành Thiên cũng đứng thẳng dậy, hơi hạ mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

“Đường Hành Thiên, có ai nói anh mặt dày chưa?”

Đường Hành Thiên không suy nghĩ nhiều, nụ cười dần dần nhạt đi: “Em cho rằng anh đối xử với ai cũng vậy à?”

“Lâm Vũ Chi, em là người duy nhất.” Đường Hành Thiên cười như không cười: “Anh chỉ bám một mình em thôi.”

Đối phương nói rất rõ ràng, lời nói cũng trắng trợn, da đầu Lâm Vũ Chi tê dại trước đôi mắt đen như sương mù của đối phương. Cậu cứng ngắc quay đầu lại, lắp bắp, không có khí thế nói: “Cút… cút xa tôi ra một chút.”

Khi bóng dáng của Lâm Vũ Chi đột nhiên xuất hiện trong nhà bếp, ban đầu cả đám người giật mình, sau đó lại hãnh diện, sao mà dám nhờ đàn em nhỏ giúp đỡ, để đàn em nhỏ dính khói lửa phàm nhân được chứ.

Cậu được bố trí cho nhặt rau, ngồi trên một chiếc ghế nhỏ. Lâm Vũ Chi vụng về nhặt những lá rau héo, liếc nhìn cửa, thấy Đường Hành Thiên không đi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không chịu nổi hắn.

Trong khi cậu đang nhặt rau, Lý Cầm Tử phó ban tuyên truyền đến trò chuyện.

“Chào mừng đàn em gia nhập ban tuyên truyền của bọn chị. Chị tên là Lý Cầm Tử, phó ban tuyên truyền, nếu trong học tập có khó khăn gì thì có thể tìm chị.” Lý Cầm Tử mặt tròn, khi cô cười, đôi mắt cong thành hình trăng khuyết, rất dễ làm cho người ta cảm thấy thân thiết.

“Cảm ơn đàn chị.” Lâm Vũ Chi nói.

“Tuần sau sẽ là buổi tiệc chào mừng của trường Y chúng ta, em có muốn biểu diễn tiết mục gì không?” Lý Cầm Tử trông mong hỏi. Những bữa tiệc tối do trường Y tổ chức trong hai năm qua đều không được người ta yêu thích, thứ nhất là chương trình học nặng làm cho mọi người không có hứng thú tổ chức chương trình này, hai là mấy lần như vậy nhan sắc của mọi người đều không cao lắm, không có sức hấp dẫn, cũng không náo nhiệt.

Lý Cầm Tử đương nhiên hy vọng Lâm Vũ Chi có thể tham gia, dù có đứng trên sân khấu tập thể dục theo đài cô cũng không ngại.

Lâm Vũ Chi từ chối mà không suy nghĩ: “Đàn chị tìm người khác đi. Em không giỏi gì cả.”

Cậu không nói dối, trong số các hoạt động ngoại khóa, Lâm Vũ Chi chỉ hơi biết chơi bóng rổ, hát thì sẽ sai điệu, nhảy thì tay chân cứng ngắc, Lâm Vũ Chi không muốn tự biến mình thành kẻ ngốc.

“A… Tiếc quá.” Có thể thấy Lý Cầm Tử thực sự thất vọng, cô thở dài mấy tiếng, đứng dậy, thuận tay cầm giỏ rau dưới chân Lâm Vũ Chi đi: “Đàn em ra ngoài chơi đi, em nhặt rau…”

Còn lại cải ngọt không.

Không chỉ vì mối quan hệ giữa Đường Hành Thiên và Lâm Vũ Chi mà đàn anh đàn chị đối xử với sinh viên mới vốn cũng rất tốt, dù là chơi đùa hay ăn uống thì đều sẽ âm thầm quan tâm bọn họ.

Khi về ký túc xá còn mua cho bọn họ mỗi người một ly trà sữa.

Trà sữa của Lâm Vũ Chi được Đường Hành Thiên mua bằng tiền của mình.

Giao tận tay, ống hút cũng đã được cắm vào.

Trước mặt nhiều người như vậy, Lâm Vũ Chi đành nhận lấy, nói cảm ơn.

Ngón tay nam sinh thon dài, sống an nhàn sung sướng nên trắng nõn, Đường Hành Thiên dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt da thịt của ngón tay của đối phương. Sau khi nhận được ánh mắt “Anh muốn chết hả” của Lâm Vũ Chi, hắn liền cảm thấy thoải mái.

“…”

Lâm Vũ Chi suýt thì không nắm chắc trà sữa trong tay mình.

Trên đường trở về ký túc xá, Lâm Vũ Chi nhận được cuộc gọi từ Triệu Lương, hỏi cậu khi nào về, có cần để cửa không.

Còn mơ hồ nghe thấy tiếng ai nhỏ giọng phàn nàn.

“…”

“Tớ có mang chìa khóa, không cần để cửa.” Lâm Vũ Chi nói. Mới hơn chín giờ, cậu biết chắc là Miêu Bân ở ký túc xá nói muốn ngủ gì đó. Mấy ngày nay vẫn luôn là như vậy, khi cậu không ở ký túc xá thì Miêu Bân sẽ chơi game, cậu ở thì Miêu Bân cứ hô hào đòi ngủ, mỗi khi cậu gây ra một tiếng động dù là nhỏ nhất, Miêu Bân sẽ chép miệng tỏ vẻ không kiên nhẫn.

Tâm trạng vốn đang tốt của Lâm Vũ Chi đã bị cuộc điện thoại này xóa sạch, khóe miệng nhếch lên từ từ hạ xuống, ánh mắt dần dần trở nên hờ hững.

Khuôn mặt vô cảm của cậu đủ cho thấy tâm trạng của Lâm Vũ Chi tệ đến mức nào.

Quả nhiên, khi Lâm Vũ Chi trở lại ký túc xá thì đèn đã tắt, trên tầng này chỉ có phòng bọn họ là có đèn tắt và cửa đóng.

Triệu Lương nghe thấy tiếng động, thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt như sáng lên dưới ánh sáng từ hành lang bên ngoài chiếu vào. Cậu ta đưa tay nắm cổ áo Lâm Vũ Chi kéo cậu tới trước mặt mình.

“Mẹ kiếp, cậu biết không, từ lúc lúc bảy giờ tên Miêu Bân đã bắt đầu la hét đòi tắt đèn đi ngủ, tớ xoay người nó cũng kêu tớ nhỏ giọng chút, nó bị suy nhược thần kinh hả?”

Dù gần như là gào thét nhưng Triệu Lương vẫn giữ giọng rất thấp, cậu ta nghĩ dù sao cũng còn phải sống với nhau năm năm, căng thẳng quá cũng khó nhìn mặt, với lại bây giờ mới khai giảng, ầm ĩ đến trước mặt trợ giảng thì người ta sẽ có ấn tượng không tốt.

Lâm Vũ Chi vỗ vỗ đầu Triệu Lương: “Tớ đi tắm trước…”

“Chẹp.” Trong ký túc xá tối tăm, có người chép miệng thì sẽ rất rõ ràng.

Lâm Vũ Chi và Triệu Lương nhìn nhau: “…”

Lâm Vũ Chi cảm thấy sự bình yên ngoài mặt trong ký túc xá này không còn duy trì được nữa, khi nãy Triệu Lương đã siết chặt nắm đấm, không chịu nổi sự uất ức này.

Cậu cũng vậy.

Nhưng có lẽ bởi vì Đường Hành Thiên thường xuyên lắc lư trước mặt cậu, Lâm Vũ Chi cũng không đặc biệt tức giận với hành vi của Miêu Bân, cậu chỉ cảm thấy đối phương giống như một tên hề.

Lâm Vũ Chi nghĩ như vậy, nhưng một số người khác thì không.

Tóc còn ẩm ướt chưa sấy, Lâm Vũ Chi đã nghe thấy bên ngoài có tiếng “rầm”, im lặng vài giây, sau đó tiếng kêu yếu ớt của Lưu Tiểu Thiên truyền vào tai cậu.

“Đừng đánh, đừng đánh, các cậu đừng đánh mà.” Lưu Hiểu Thiên nhỏ giọng, âm thanh không quá lớn, nhẹ nhàng hiền lành.

Lâm Vũ Chi quấn khăn tắm trên cổ rời khỏi phòng tắm, ký túc xá đã bừa bộn cả lên, Triệu Lương và Miêu Bân cùng nhau vật lộn dưới sàn, ghế ngã trên mặt đất, sách vở cũng rơi vãi trên sàn, còn có gối và chăn mền bị giẫm dưới lòng bàn chân.

Triệu Lương cao hơn, cũng khỏe hơn Miêu Bân, dù cậu ta đang đè đầu Miêu Bân, trông thì đang chiếm ưu thế nhưng trên thực tế Miêu Bân đang cắn tay cậu ta, cậu đau đến nhe răng trợn mắt nhưng vẫn không ngừng hét lên:

“Hôm nay mày chết hoặc là mày vẫn chết, tao nhịn mày lâu lắm rồi!” (Không sai raw không cần hỏi lại)

Miêu Bân không lên tiếng, cố gắng giãy dụa, đột nhiên nhìn thấy Lâm Vũ Chi khoan khoái đứng ở cửa thì ánh mắt đột nhiên thay đổi.

Không biết tại sao, Lâm Vũ Chi lại nhìn thấy sự hận thù trong mắt đối phương?

Không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, Lâm Vũ Chi kéo hai người ra: “Có chuyện gì thì từ từ, đừng…”

Triệu Lương tức giận đến lỗ mũi như bốc khói: “Không nói được. Tớ xoay người nó “chậc”, xoay người lại là nó “chậc”, có thôi đi không? Bảy giờ ép tao lên giường nằm đã bực mình lắm rồi, xoay người còn chép miệng con mẹ mày à, tao hiền quá hả?”

Triệu Lương chửi đến mức phun nước bọt, bởi vì động tĩnh trước đó nên mấy ký túc xá bên cạnh chen chúc đến xem náo nhiệt. Bọn họ đều là học sinh cùng lớp, nhìn thấy ba người giằng co, trong lòng vừa tò mò vừa lo lắng.

Chắc không ai bị thương đau nhỉ.

Miêu Bân cúi đầu, không phản ứng gì, Lâm Vũ Chi an ủi Triệu Lương một lúc, đang định nói rõ mọi chuyện với Miêu Bân thì cậu ta đột nhiên nhào tới, Lâm Vũ Chi đang đi dép lê, bị trượt chân ngã xuống đất.

Trong cơn hoảng loạn cậu kéo màn cửa, đầu đập “ầm” một tiếng trên mặt đất. Miêu Bân cũng nhào lên người cậu, xương sườn của Lâm Vũ Chi bị đè lên đau nhức.

“Dm mày điên hả?” Lâm Vũ Chi gầm lên.

Không biết Miêu Bân lấy sức mạnh từ đâu ra mà Lâm Vũ Chi không kéo cậu ta ra được, Triệu Lương và Lưu Tiểu Thiên cũng tới giúp, Miêu Bân đột nhiên đưa tay ra bóp cổ Lâm Vũ Chi.

“Do tụi mày hết.”

“Do tụi mày sai!”

“Tụi mày muốn giết tao!”

Đôi mắt cậu ta không có tiêu cự, trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ và hận thù, tĩnh mạch trên thái dương nổi lên, tay bóp cổ Lâm Vũ Chi rất mạnh.

Lâm Vũ Chi cảm thấy khí quản của mình bị bóp nghẹt, càng ngày càng khó thở, lượng oxy trong phổi giảm mạnh. Triệu Lương cảm nhận được sự hung hãn của đôi tay Miêu Bân trên cổ Lâm Vũ Chi, lo lắng đến mức đổ mồ hôi.

“Dm, mau tới giúp đi, thằng Miêu Bân điên rồi!”

Cậu vừa hét lên, các sinh viên còn đang xem náo nhiệt bên ngoài đã nhận ra mức độ nghiêm trọng của tình hình bèn chạy tới hỗ trợ, phải bốn năm nam sinh mới kéo được Miêu Bân ra. Miêu Bân bị kéo đi, tay còn quơ quào, miệng liên tục kêu “Giết tụi mày”: “Giết tụi mày”.

Lâm Vũ Chi thuận lợi có được dưỡng khí, muốn ho cả phổi ra ngoài, cậu cố gắng ngồi dậy từ dưới đất, nhặt khăn lên, nhìn thấy bên trên đỏ tươi.

Triệu Lương dùng hết sức lực để giữ Miêu Bân lại, cậu ta và Lâm Vũ Chi đều nhìn thấy vết máu trên chiếc khăn, họ sửng sốt trong giây lát, sau đó Triệu Lương giao Miêu Bân vào tay người bạn bên cạnh, đi qua ngồi xổm cạnh Lâm Vũ Chi.

Vừa rồi chắc chắn cậu đã bị va chạm, vết thương ở dưới mái tóc đen nên không nhìn thấy được, nhưng máu lại chảy xuống gáy. Lâm Ngọc ngồi dậy, chất lỏng màu đỏ chảy đến lưng, tạo thành một dải ruy băng màu đỏ chói mắt giữa cái áo phông.

Triệu Lương rên rỉ: “Lâm Vũ Chi, cậu chảy máu rồi! Tớ đưa cậu đi phòng y tế.”

Lâm Vũ Chi đứng dậy, lau máu trên tay: “Để tớ tự đi.”

Cậu thản nhiên lấy trong tủ ra một chiếc áo khoác denim sẫm màu mặc vào, bên dưới mặc quần dài năm tấc màu đen. Để tránh hù dọa người khác, Lâm Vũ Chi còn đội lên đầu một chiếc mũ ngư dân.

Triệu Lương do dự muốn nói lại thôi, Chi Chi, cậu có biết cậu như vậy càng làm người khác chú ý không?



Bác sĩ của trường đang khử trùng bàn ghế, trông thấy nam sinh đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào thì giật nảy mình, sao mà che kín vậy?

Lâm Vũ Chi cởi mũ ra: “Bác sĩ, em bị đụng đầu chảy máu.”

Bác sĩ của trường lấy nhíp cong, kéo và một số dụng cụ khử trùng, bảo Lâm Vũ Chi ngồi quay lưng về phía mình, rẽ hết tóc trên đầu Lâm Vũ Chi ra mới nhìn thấy vết thương, tuy không lớn nhưng rất sâu, máu không ngừng chảy.

“Em có chóng mặt không?” Cô hỏi Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi thành thật gật đầu: “Một chút.”

Bác sĩ cau mày nói: “Sao em bất cẩn thế, đập vào đâu chứ cũng không được đập vào đầu. Nhìn vết thương kìa, sâu quá, bây giờ còn đang nóng, lỡ bị nhiễm trùng thì phải làm sao?”

Lâm Vũ Chi cúi đầu, dịu dàng ngoan ngoãn lại còn trông tủi thân.

“Phải cắt tóc đi rồi bôi thuốc.” Bác sĩ cuối cùng cũng đưa ra kết luận.

Lâm Vũ Chi dừng lại, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên: “Tất cả ạ?”

“Chỉ cần cắt phần sau đầu thôi.” Bác sĩ của trường cầm chiếc kéo trong tay ra hiệu, như thể đã sẵn sàng làm bất cứ lúc nào.

Lâm Vũ Chi: “…”

Vậy thì sẽ thành ra cái kiểu gì đây!?

Cậu có còn gặp được ai nữa không? !

“Chị, chị ơi, chị yêu dấu xinh đẹp ơi, chị có thể đừng cắt tóc được không? Em sẽ sát trùng và bôi thuốc mỗi ngày, tuyệt đối sẽ không để nhiễm trùng đâu, em xin thề.” Lâm Vũ Chi nói trở mặt là trở mặt, mở miệng là “chị” vô cùng tự nhiên.

Giang Hà do dự, cô còn trẻ, không thể từ chối sự nịnh nọt như vậy của một cậu bé.

Nhất là Lâm Vũ Chi rất đẹp trai, vừa mới tắm xong, tóc còn ướt, mắt rưng rưng do đau đầu, cũng là ướt nhưng lại rất có phong thái xinh đẹp, vừa làm nũng là không ai chịu được.

Thực ra cũng không phải là không thể.

Bây giờ thời tiết đã trở nên mát mẻ hơn, cũng không dễ viêm nhiễm như vậy.

Giang Hà thả lỏng nói: “Được rồi, em xoay người lại, cúi đầu xuống, chị bôi thuốc cho em.”

Lâm Vũ Chi “dạ” một tiếng, ngoan ngoãn cúi đầu.

Đợi một lúc lâu, cậu cảm thấy có bàn tay chạm vào tóc mình, Lâm Vũ Chi chỉ thấy có bóng tối bao trùm cậu, hình như bác sĩ của trường không cao như vậy nhỉ?

Lâm Vũ Chi quay đầu muốn nhìn, hai tay kia lập tức đè bả vai cậu: “Đừng cử động.”

Một giọng nói vô cảm vang lên bên tai, dù vậy, đối phương vừa nói ra hai chữ này thì Lâm Vũ Chi đã ngay lập tức nhận ra hắn là Đường Hành Thiên.

“Sao anh lại ở đây?” Lâm Vũ hỏi theo bản năng.

Đường Hành Thiên khéo léo khử trùng vết thương cho Lâm Vũ Chi, đáp: “Bọn họ uống nhiều quá, anh tới lấy thuốc giải rượu.” m thanh ném kẹp lên mâm vang vọng trong phòng băng bó to lớn.

Đường Hành Thiên vừa bước vào đã nghe thấy Lâm Vũ Chi nũng nịu gọi chị, hắn không lên tiếng bước vào phòng băng bó, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy là một đống băng gạc đỏ dính máu trên mâm bên cạnh.

Lại nhìn ai đó, vẫn có thể dửng dưng nũng nịu, sau đầu toàn là máu, tóc bết thành từng mảng, rất thảm nhưng chính cậu lại không cảm thấy gì

Giang Hà và Đường Hành Thiên có mối quan hệ rất tốt, đối phương lặng lẽ đi tới, thì thầm vào tai cô vài lời, Giang Hà đưa đồ trong tay cho hắn rồi rời đi.

Đường Hành Thiên ấn từng cục gạc lên, nhìn chúng nhuộm đỏ rồi thay bằng một cục khác.

Sự lạnh lùng trong mắt hắn ngày càng mạnh mẽ hơn.

Đoạn cổ lộ ra ngoài cũng có vết máu.

Rốt cuộc đã chảy bao nhiêu máu? Ở một nơi mà hắn không nhìn thấy, không hề biết.

Động tác của Đường Hành Thiên nhẹ nhàng đến mức Lâm Vũ Chi hoàn toàn mất cảnh giác, mãi đến khi bị Đường Hành Thiên dùng tay mạnh mẽ kéo lại đối mặt với hắn, cậu mới giãy dụa.

“Lâm Vũ Chi, em bị người ta bắt nạt à?” Đường Hành Thiên chậm rãi hỏi.



Chi Chi: Có người đánh em…