Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 10




Lâm Vũ Chi hất tay Đường Hành Thiên ra: “Bạn cùng phòng của tôi, nhưng tôi không nghĩ cậu ấy cố ý.”

Lúc đầu Lâm Vũ Chi cũng rất giận, cậu chưa bao giờ gặp người nào vô lý như thế, ngay cả ở trường cấp ba dù bạn cùng lớp có thiểu năng đến đâu thì họ cũng nói được một lý do chính đáng.

Về phần Miêu Bân, nói là xung đột lợi ích nhưng khi đăng ký vào hội học sinh thì học không học cùng khoa nên không có cái gọi là cạnh tranh, nếu xếp hạng chuyên ngành học bổng thì vẫn chưa đến lúc, bây giờ chỉ mới vài tuần kể từ lúc khai giảng năm học mới.

Lâm Vũ Chi nắm tay đối phương không thả, ngước mắt lên liền nhìn vào ánh mắt Miêu Bân.

Quanh những người bạn học hay thậm chí trong mắt Triệu Lương thì Miêu Bân đến đây vì Lâm Vũ Chi. Từ lâu Triệu Lương đã cho rằng Miêu Bân ghét Lâm Vũ Chi vì cậu được vào hội học sinh, còn cậu ta thì không xin vào được.

Và ngay khi Lâm Vũ Chi nhìn thấy ánh mắt đó, cậu đã bác bỏ mọi suy đoán trước đó của Triệu Lương.

Đôi mắt trống rỗng vô hồn đó của Miêu Bân như phủ một lớp sương mù dày đặc không nhìn thấy điểm cuối, cũng không thấy bất cứ ánh sáng nào.

Sâu thẳm và u ám, như thể rơi vào một cái giếng không đáy, cả tiếng vọng lại cũng không.

Đường Hành Thiên nghe Lâm Chi Vũ nói xong, một lúc sau mới đáp lại: “Tốt nhất em hãy nói chuyện này cho trợ giảng, tối nay đưa bạn cùng phòng vào bệnh viện luôn đi.”

Gia đình cả hai đều ngành y nên tất nhiên Lâm Vũ Chi hiểu ý của Đường Hành Thiên.

Bạn cùng phòng của cậu, Miêu Bân, có thể đang gặp vấn đề tâm lý.

“Lát nữa anh đưa em về.” Đường Hành Thiên tháo găng tay, ánh mắt rũ xuống, hiếm khi trầm tĩnh như vậy.

Lâm Vũ Chi định nói không cần nhưng quay lại bắt gặp thấy ánh mắt u ám của Đường Hành Thiên. Anh mắt đó không bình tĩnh như cách hắn nói chuyện, Lâm Vũ Chi cảm giác như sau lưng mình cứng lại, lập tức nuốt lời từ chối vào trong.

“Được.” Lâm Vũ Chi đáp.

Trong ký túc xá đã không còn những người bạn náo nhiệt, Lâm Vũ Chi vốn đang lo lắng lúc cậu đi rồi thì chuyện vẫn chưa xong, ai ngờ rằng lúc cậu bước vào ký túc xá đồ đạc vốn lộn xộn nay đã được sắp xếp đâu vào đấy.

Miêu Bân ngồi trên ghế, cứ nhìn vào chỗ nào đó trong ký túc xá, lúc nghe thấy tiếng động mới hoàn hồn.

Ánh mắt cậu ta nhìn Lâm Vũ Chi không còn sự trống rỗng nữa, trông cậu ta vẫn như ngày thường.

Trên người Lâm Vũ Chi có vết máu, sau khi Miêu Bân nhìn thấy vết máu đó thì rùng mình một cái, lập tức đứng dậy đi thẳng về phía Lâm Vũ Chi. Cậu chưa kịp phản ứng đã bị người phía sau tóm lấy kéo sang một bên.

Đường Hành Thiên cao 1m9 nên rất có sức uy hiếp chắn hết cả ánh sáng.

Lâm Vũ Chi đứng phía sau Đường Hành Thiên ló đầu ra, cau mày nhìn Miêu Bân: “Có phải cậu đang khó chịu ở đâu không?”

Đường Hành THiên rũ mắt xuống nhìn cái đầu đang nhô ra sau lưng mình sau đó lùi lại, rồi nhìn người bạn cùng phòng của Lâm Vũ Chi.

“Tôi đề nghị cậu nên đến vào khoa tâm thần.” Đường Hành Thiên nói: “Mai tôi sẽ báo chuyện này cho giáo viên phụ trách cậu, thầy ấy sẽ nói chuyện với cậu.”

Không cần Lâm Vũ Chi phải tả thêm về chuyện bạn cùng phòng của mình dạo gần đây khác thường cỡ nào. Miêu Bân chỉ cần đứng dưới đèn thôi mà sắc mặt đã vàng vọt không có chút huyết sắc nào, hốc mắt lõm sâu vào trong, giữa hai hàng chân mày có vài rãnh nhăn, quầng thâm dưới mắt đen như vẽ mực lên vậy.

Màu môi nhợt nhạt, vẻ mặt khổ sở, có thể nhìn ra được đối phương đang khá lo âu.

Dù Đường Hành Thiên không biết rốt cuộc đối phương bị bệnh tâm lý gì nhưng trước mắt có thể nhìn được là có.

Hắn nghĩ đến màn phỏng vấn của bạn cùng phòng Lâm Vũ Chi ở vòng chọn hội học sinh trước kia, nói chung là vẫn tàm tạm.

Một khoảng thời gian rồi chưa gặp nên khí chất cả người cũng thay đổi.

Miêu Bân khó tin trợn mắt lên: “Ý đàn anh là sao? Anh thấy em có bệnh á?”

Đường Hành Thiên nhìn đối phương đột nhiên cảm thấy hưng phấn, cau mày lại, vô thức kéo Lâm Vũ Chi lại để tránh cho cậu lại sầu não hơn.

Đường Hành Thiên còn chưa kịp trả lời thì Miêu Bân đã quay người lại lẩm bẩm gì đó.

“Ai bệnh chứ? Anh có bệnh hay tôi có bệnh? Tôi bệnh gì? Anh bệnh gì? Ồn quá, mấy người đang cãi cái gì vậy?” Miêu Bân ngồi trên ghế lẩm bẩm không ngừng lúc to lúc nhỏ, chốc chốc lại gãi cổ, cử chỉ hành vi hoàn toàn không giống người bình thường.

Triệu Lương có thần kinh thép mà cũng cảm thấy không ổn, cậu ta đưa mắt ra hiệu với Lâm Vũ Chi ở ngoài cửa.

Lâm Vũ Chi ló đầu ra, còn chưa kịp lên tiếng thì đột nhiên Miêu Bân quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào người Lâm Vũ Chi.

Lâm Vũ Chi: “…”

Lâm Vũ Chi chợt nhớ lại cảm giác lúc bị Miêu Bân nhìn chằm chằm, như thể bị một bàn tay lạnh lẽo bóp chặt cổ họng, nhưng nếu thật sự cẩn thận cảm nhận sẽ phát hiện bên trong đó có một nỗi tuyệt vọng sâu thẳm đầy là tiếng kêu cứu thầm lặng.

Nhưng bây giờ Lâm Vũ Chi vẫn chưa có kinh nghiệm, mà Đường Hành Thiên cũng vậy, chỉ nghiên cứu lý thuyết và thiếu kinh nghiệm lâm sàng, chỉ dựa vào video và hình ảnh trong giáo trình thì vẫn không đủ để xác định được tình huống của Miêu Bân.

Lâm Vũ Chi vừa mở miệng, lập tức dựng tóc gáy, lui về phía sau hai bước.

Có lẽ do bị kích thích bởi hành động lùi về sau của Lâm Vũ Chi mà Miêu Bân lập tức phát điên lên, lao về phía Lâm Vũ Chi.

“ĐM!” Triệu Lương ngay lập tức nhảy xuống giường ôm lấy Miêu Bân nhưng còn không kịp tóm được áo của cậu ta.

Miêu Bân đã hoàn toàn không thấy Đường Hành Thiên đâu nữa, ngay lúc Miêu Bân xông tới chỗ Đường Hành Thiên, cánh tay hắn lập tức chắn ngay cổ Miêu Bân, đối phương đang lao tới nhưng chỉ một chốc đã đè cổ Miêu Bân nằm rạp trên đất.

Miêu Bân dùng tay cào loạn trên đất, hai chân vùng vẫy không thể nào đứng dậy được.

Đường Hành Thiên đè một đầu gối lên vai cậu ta, đè tay Miêu Bân sau lưng rồi ngẩng đầu nói với Lâm Vũ Chi: “Bé con, gọi 120 rồi báo thêm với giáo viên phụ trách nhanh.”

“Ờ ờ.” Lâm Vũ Chi cuống quýt lên nên không để ý Đường Hành Thiên gọi mình thế nào, vội vàng trả lời rồi lấy điện thoại gọi 120 và báo giáo viên.

Vương Hiến đến còn nhanh hơn 120, vẫn mặc áo ngủ mà khi thấy cảnh này còn suýt rơi cả mắt kính. Học sinh của anh không nhiều lại còn rất trẻ nên từng xử không ít những trận đánh nhau, với học sinh như Miêu Bân thì anh vẫn mới gặp lần đầu.

“Chuyện này là sao?” Vương Hiến hỏi.

Mặc dù Vương Hiến có nghe Lâm Vũ Chi nói sơ tình huống qua điện thoại nhưng vì chuyện cấp bách nên Lâm Vũ Chi chỉ nói những chi tiết quan trọng, Vương Hiến không ngờ tình trạng ở hiện trường còn nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng nhiều.

Sau đó Vương Hiến thấy người Lâm Vũ Chi dính máu nên kéo đến trước mặt, nhìn một vòng: “Em lại bị sao vậy?”

Triệu Lương gọi giáo viên hướng dẫn: “Thầy ơi, để em nói ạ.”

Sau khi Vương Hiến nghe Triệu Lương kể xong thì 120 cũng đến, Miêu Bân gần như phát điên đã được tiêm thuốc an thần rồi đưa vào xe cấp cứu. Vương Hiến là giáo viên hướng dẫn nên tất nhiên phải đi theo, anh còn phải đưa Lâm Vũ Chi đến bệnh viện.

Lâm Vũ Chi nhìn máu trên người mình rồi từ chối: “Em đã lấy thuốc ở phòng y tế rồi. Không sao đâu ạ. Thầy đừng lo, chúng ta cứ giải quyết chuyện Miêu Bân trước đã.”

“Cũng được.” Thật sự không thể lo cho hai học sinh cùng lúc, ánh mắt Vương Hiên nhìn quanh một cái, cuối cùng rơi trên người Đường Hành Thiên, anh nâng nằm nói với đối phương: “Đàn em, theo dõi giúp anh nhé.”

Đường Hành Thiên cười một cái: “Biết rồi.”

Nhìn xe 120 chạy ra khỏi cổng ký túc xá, Triệu Lương mới kêu lên: “Haiz, hóa ra anh Đường là đàn em của thầy.”

Lâm Vũ Chi khựng lại nghiêng đầu nhìn Triệu Lương: “Nhìn như cậu sai chủ đề rồi?”

Triệu Lương mỉm cười: “Bây giờ tớ nói điểm mấu chốt cho cậu nè, lúc cậu không ở đây, Miêu Bân đổ nước lạnh trên giường cậu trong lúc tớ và Lưu Tiểu Thiên không để ý.”

“Chi Chi, vậy cậu không còn chỗ ngủ rồi.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Bây giờ xông lên đánh cho Miêu Bân một trận có trễ quá không nhỉ, tưởng có bệnh thì muốn làm gì làm sao?

Lâm Vũ Chi trèo lên thành giường nhưng Triệu Lương không lừa cậu thật, chăn cậu đã ướt đẫm, màu xanh nhạt đậm kia rất rõ ràng. Lâm Vũ Chi đưa tay ấn xuống miếng lót đệm còn ra nước.

“Vậy tớ ra ngoài ngủ.” Lâm Vũ Chi nói rồi nhảy xuống giường, bắt đầu tìm quần áo.

Đường Hành Thiên thấy đối phương đang bận nên gọi bé ơi.

Lâm Vũ Chi không biết Đường Hành Thiên đang gọi mình nên cứ vùi đầu vào tủ quần áo không nhúc nhích.

Thỉnh thoảng lại lộ ra phần gáy có dính máu khô thành những vệt ngang dọc, giống như bị nhéo mạnh, vết máu khô lẫn lộn với màu trắng trên quần áo nhìn khổ thân hết sức.

Tội nghiệp ghê.

Đường Hành Thiên đứng ở cửa, hơi lên giọng: “Lâm Vũ Chi.”

“Sao thế?” Lúc này Lâm Vũ Chi mới biết, cậu kéo bộ đồ ngủ và quần áo ngày mai nhét vào cặp sách rồi nhìn sang Đường Hành Thiên.

“Ký túc xá hết giường trống rồi.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi sửng sốt: “Vậy liên quan gì đến tôi?”

Ý Đường Hành Thiên là từ từ đưa người đến gần hắn: “Em có thể sang ký túc xá của anh ngủ.”

“…” Lâm Vũ Chi vội vàng từ chối: “Tôi không thích ở chung với người không thân đâu, tôi ra khách sạn ngủ một đêm rồi mai đi siêu thị mua chăn bông mới.”

Đáp án nằm trong dự kiến nên Đường Hành Thiên không ngạc nhiên chút nào.

Đường Hành Thiên thản nhiên thừa nhận câu trả lời này, lấy lui làm tiến, vô cùng rộng lượng, giúp Lâm Vũ Chi dọn cặp sách rồi đưa đồ đạc của Lâm Vũ Chi ra ngoài: “Để anh dẫn em tới khách sạn.”

Triệu Lương ‘haiz’ một tiếng sau đó cứ nhìn bạn mình bị Đường Hành Thiên xách đi, không phải… aiz, bạn cùng phòng của cậu ta xong đời rồi.

Xong thật rồi.



“Hai cậu cho xin chứng minh nhân dân.” Nhân viên tiếp tân bị làm phiền nên có vẻ hơi khó chịu, nhưng thái độ lại dịu đi khi thấy trước mặt là hai người đẹp trai.

Lâm Vũ Chi thậm chí còn không thèm liếc nhìn Đường Hành Thiên phía sau: “Anh ấy đưa em tới nên sẽ đi liền, em ở đây ạ.”

Lễ tân còn chưa kịp trả lời, Đường Hành Thiên đã nói từ phía sau: “Tôi ngồi một lát rồi đi ngay.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Có cần phải như vậy không?

Cô tiếp tân cười hiểu ý, không hỏi gì thêm nữa, cúi đầu, mở phòng: “Thang máy bên trái phòng cuối ở tầng ba, hành lang bên phải, chúc các cậu có buổi tối vui vẻ.”

Lâm Vũ Chi lấy túi từ trong tay Đường Hành Thiên rồi quay người đi về phía thang máy, cậu đi vào Đường Hành Thiên cũng vào theo.

Lâm Vũ Chi: “…”

Dường như đoán trước được Lâm Vũ Chi sẽ đuổi người nên Đường Hành Thiên ấn thang máy trước. Lúc cửa thang máy từ từ đóng lại Đường Hành Thiên mới nhìn về phía Lâm Vũ Chi, khẽ mỉm cười: “Tối rồi không an toàn đâu, anh đưa em lên.”

Lâm Vũ Chi nhìn thang máy đang đi lên tầng trên cuối cùng từ từ mở ra, sau đó cậu hơi nghiêng đầu ngước mắt lên: “Có muốn dẫn tôi vào phòng không?”

Đường Hành Thiên vừa chuẩn bị nói có thì Lâm Vũ Chi đã nghiêng đầu cười, từ từ nói tiếp: “Dẫn tôi vào phòng tắm? Rồi lên giường luôn?”

Đường Hành Thiên nhìn Lâm Vũ Chi trong chốc lát, hắn thấy đối phương giương nanh múa vuốt thật xinh đẹp tuyệt vời.

Hệt như một thanh kiếm sắc bén vậy.

Trong thoáng chốc khi Lâm Vũ Chi bị đối phương nhìn chằm chằm, cậu liếm liếm môi, đang định nhấc chân lên đi đi thì Đường Hành Thiên lại duỗi tay ôm lấy đầu Lâm Vũ Chi, tránh đi phần gáy mà nhẹ nhàng đáp lên đỉnh đầu.

Sau đó Lâm Vũ Chi nghe Đường Hành Thiên nói:

“Bé con, dù anh có thể nhưng như vậy có nhanh quá rồi không?



Chi Chi: ?????