Chàng trai trẻ một tay đeo găng tay cao su dùng một lần màu xanh lam, bàn tay còn lại có khớp xương rõ ràng cầm chiếc điện thoại di động nhét vào túi áo khoác trắng, sau đó mới chậm rãi cũng đeo găng cho tay này.
Từ Dục đi tới, tinh nghịch hỏi: “Anh Thiên, có chuyện gì vậy?”
Đường Hành Thiên vui vẻ nhướng mày: “Không có gì.”
“Ồ…” Từ Dục nháy mắt, ý tứ không cần nói cũng biết.
Ngoại trừ Từ Dục ra thì rất ít người biết Đường Hành Thiên đang theo đuổi sinh viên năm nhất Lâm Vũ Chi, đồng thời nhiều lần gặp phải trắc trở.
Trong lòng Từ Dục nhanh chóng xoay chuyển, sau đó đoán ra: “Đàn em đã nộp đơn xin gia nhập hội học sinh rồi à?”
Đường Hành Thiên cúi đầu, ấn đầu con chuột bạch, nghiêng đầu nói: “Ừ.”
“Vậy đến lúc chọn thành viên mới, mày sẽ đi chứ?”
Đường Hành Thiên kỳ quái nhìn Từ Dục một cái: “Đi chứ, tại sao không?”
“Nếu không đi, chắc Lâm Vũ Chi huấn luyện quân sự xong là quên tao.” Sao trong lòng Đường Hành Thiên có thể không biết được, Lâm Vũ Chi chắc cũng giống hắn, từ nhỏ bên người đã không thiếu người theo đuổi, nếu không tới trước mắt cậu tới lui, đợi tới khi cậu quên rồi còn theo đuổi cái gì nữa.
Lúc đầu hắn thấy cậu chàng này đẹp, đẹp đến mức chói mắt, nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấy cậu giữa đám đông, sau này hắn thật sự cảm thấy rất thú vị.
Lâm Vũ Chi càng hờ hững lạnh lẽo thì Đường Hành Thiên càng thích sự trịch thượng và kiêu ngạo của cậu.
Rất thú vị.
Sau đó Từ Dục mới hiểu ra: “Đúng vậy, ngày mai là huấn luyện quân sự rồi. Chậc, mấy ngày tới còn có cảnh báo nhiệt độ cao nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng là huấn luyện quân sự thường là thời điểm tốt nhất để tăng cường tình bạn giữa các bạn cùng lớp. Anh Thiên, anh rất nguy hiểm đó…”
Một số người bị phơi nắng tróc da trong huấn luyện quân sự, một số khác thì lại thoát FA khi huấn luyện quân sự.
Đường Hành Thiên không nói gì, cau mày, con chuột bạch nhỏ đã hoàn thành sứ mệnh, cột sống bị cắt đứt, mạng sống kết thúc trong một giây, kỹ thuật gọn gàng khiến sống lưng Từ Dục ớn lạnh.
–
Chiều ngày đầu tiên huấn luyện quân sự liền có người biết cuối hàng của đại đội lâm sàng lớp 1, 2, 3 có một cậu bé rất nổi bật và đẹp trai.
Cậu cao khoảng một mét tám, mũ che nửa khuôn mặt để lộ chiếc cằm nhọn, bộ quân phục rằn ri có thắt lưng đen quấn hai vòng quanh eo, quần trông quá ngắn, mắt cá chân trắng ngần gầy gò không đến một nắm tay.
Nhưng trông cậu không hề yếu đuối chút nào, đứng đó như một thanh kiếm sắc, thể hiện sự sắc bén của mình.
Các bạn nữ cùng đại đội vì nhìn chàng trai này mà khi quay sang phải sang trái đều tích cực hơn những liên đội khác.
Bản thân Lâm Vũ Chi cũng cảm nhận được sự chú ý xung quanh mình nên đã hạ vành mũ thấp xuống, khi nghỉ ngơi thì ngồi cùng Triệu Lương ở một nơi ít người.
Ở trường cấp ba, trong trường có rất nhiều người giỏi hơn Lâm Vũ Chi như Cố Vọng, Hạ Thanh Hoàn, xách đại ai ra cũng có thể đánh bại Lâm Vũ Chi.
Mà Lâm Vũ Chi không biết, vì cậu chưa từng chú ý đến chính mình nên cũng không phát hiện có người đang yên lặng chú ý cậu, sự chú ý của cậu đã bị những người tỏa sáng hơn hút đi. Lên đại học, không còn ai hấp dẫn được sự chú ý của cậu, cậu mới từ từ chuyển nó lên người mình.
Cho nên tạm thời chưa quen được.
Nam sinh tụ lại một chỗ cũng chỉ có mấy chủ đề như vậy thôi, học tập, trò chơi và crush.
Mấy nam sinh bên cạnh Lâm Vũ Chi trò chuyện vui vẻ xong thì quen thuộc ngồi xuống bên cạnh cậu: “Người anh em, có crush chưa? Đang yêu ai không?”
“…” Lâm Vũ Chi lười biếng từ chối: “Không có crush, không yêu.”
Triệu Lương giúp cậu giải thích: “Cậu ấy có người mình thích rồi nhưng người đó không thích cậu ấy.”
“…”
Im lặng ngắn ngủi qua đi, các nam sinh bùng nổ, nhảy dựng lên kêu ngao ngao như khỉ, đại đội trong phạm vi trăm mét đều tò mò nhìn sang.
Lâm Vũ Chi kéo nón xuống che mặt.
“Lẽ nào lại như vậy, cậu như thế này mà người ta còn không thích thì thích cái gì, thích Hỷ Chi Lang hả?”
“Tôi không hiểu thế giới này nữa rồi.”
“Làm cho người ta khó chịu quá đi.”
Mi mắt Lâm Vũ Chi giấu dưới mũ run lên, khó chịu không? Có lẽ là có một chút, nhưng cũng không thể gọi là khó chịu, kinh ngạc, thất vọng mất mát… Thứ duy nhất thiếu là cảm giác tan vỡ khi mất đi người quan trọng.
Thẩm Chiếu là bạn thân nhất của cậu thời trung học, nhưng bản thân Lâm Vũ Chi cũng biết mình chưa bao giờ là người quan trọng nhất trong lòng Thẩm Chiếu. Trong mắt Thẩm Chiếu chỉ có Vọng Vọng và chó Ngôn của hắn, sau khi Việt Phong xuất hiện, Lâm Vũ Chi dần cảm thấy mình xếp thứ ba cũng miễn cưỡng.
Tiếng ríu rít bên tai cậu kéo dài cho đến khi tiếng còi kết thúc giờ nghỉ vang lên.
Lâm Vũ Chi lập tức đứng dậy.
Sinh viên mới ở khắp thao trường không kịp phản ứng, nhao nhao chạy về phía đại đội của mình.
Tổng huấn luyện viên cầm loa trong tay, đỏ mặt hét lớn: “Chạy cái gì? Các em chạy cái gì? Không được di chuyển! Di chuyển cái gì?!”
Những người đang chạy dần dần dừng lại, nhưng vẫn có những người không hiểu nên vẫn chạy và đi.
Huấn luyện viên trưởng đứng giữa sân, chống tay lên hông, cười khẩy kéo dài giọng nói: “Bởi vì, các em không nghe theo mệnh lệnh! Bây giờ, toàn đội! Giữ tư thế quân đội trong một tiếng! Năm phút sau sẽ bắt đầu tính giờ! Một người cử động thì thêm một phút!”
Sau khi ông nói xong thì từng huấn luyện viên đại đội quay lại bắt đầu toàn đội, Lâm Vũ Chi cảm giác được ánh mặt trời chiếu lên mặt mình nóng bỏng, nhỏ giọng chửi “Dm”.
Không ai thích đứng tư thế hành quân cả, Lâm Vũ Chi cũng không thích, huống chi cậu còn ở hàng cuối cùng, ánh nắng chiếu thẳng vào lưng, Lâm Vũ Chi cảm giác được quần áo trên lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi rồi.
Huấn luyện viên chậm rãi xoay người về phía cậu, nhìn cậu từ trên xuống dưới từ trái sang phải một lúc, hài lòng gật đầu: “Không tệ, đứng lên trước đi.”
Lâm Vũ Chi: “…”
Với những bước chân cứng nhắc, Lâm Vũ Chi lên đứng đầu hàng, người được nhắc đến gần đây nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt, hàng phía trước lập tức rối loạn tưng bừng.
Huấn luyện viên cau mày: “Cái gì đó cái gì đó? Chưa bao giờ nhìn thấy trai đẹp à?”
“Phì.” Trong đội có người nhịn không được bật cười.
Nhưng khi huấn luyện viên liếc qua thì lại không nhìn ra ai có thần sắc kì lạ, mặt ai cũng đứng nắng đỏ bừng, như thể một giây sau sẽ xì ra khói.
Cách đại đội họ không xa là một cái lều nhựa màu xanh bên trong màu trắng, trong lều có mấy cái bàn mới được chuyển tới, trước bàn dựng một tấm biển – đàn anh Trường Y dược tặng tấm lòng.
Tấm lòng là nước và bánh quy, kèm theo mã QR và ảnh của hơn mười đàn anh đàn chị độc thân, trông cứ như là môi giới thoát FA.
Từ Dục thở dài: “Thành thật mà nói, chuyện này không phải chuyện do con người làm ra.”
“Anh Thiên, mày có còn là con người không vậy?”
Hội học sinh của Trường Y dược chưa bao giờ thiếu kinh phí hoạt động, nhưng không thiếu cũng không cản trở việc thu hút đầu tư nhiều hơn, đây là chuyện mà hội trưởng hội học sinh của bọn họ đã làm, dán một tờ mã QR một trăm tệ.
Khi phát nước cho các bạn học, còn phải tiện thể nói một câu “Bạn có muốn quét mã QR để được tặng người yêu không?”
Đôi khi họ sẽ nhận được một nụ cười ngượng ngùng, đôi khi thì là một cái liếc mắt.
Đường Hành Thiên gác một chân lên ghế, trên mặt đeo kính râm, mặc vest trắng rộng rãi, đôi mắt sau kính râm không ngừng nhìn Lâm Vũ Chi cách đó không xa.
Hắn cười nhạo: “Tao mà không phải người thì bọn mày còn đường sống à?”
Từ Vũ: “…” Nghe xem thử đây là lời nói súc vật gì vậy?!
Đứng tư thế quân đội một giờ, mỗi đại đội được nghỉ ngơi hai mươi phút, sắc mặt Lâm Vũ Chi tái nhợt, hai chân sắp mất đi tri giác. Lâm Vũ Chi biết rõ mình là một người cực đoan, muốn gì thì phải có được, nhưng nếu không muốn thì dù chuyện này đã từng rất quan trọng với cậu cậu cũng không do dự chút nào mà vứt bỏ.
Làm gì cũng phải làm tốt.
Một cô gái ôm nước đi tới, chỉ trong chốc lát, Lâm Vũ Chi đã bị nước và nước tăng lực vây quanh.
Lâm Vũ Chi vẫn ôm bình nước của mình, uống ừng ực nước ấm không cho ai cơ hội.
Triệu Lương thở dài cảm thán một câu “vô tình”, lặng lẽ lấy một chai Mizone trong đống đồ uống rồi rời đi.
Đã có một lần thì sẽ có lần thứ hai, chẳng mấy chốc đồ uống và nước tăng lực đều hết sạch.
Đường Hành Thiên nhìn một lúc, sau đó chậm rãi ngồi thẳng dậy, tặc lưỡi chuẩn bị đứng dậy.
Từ Vũ đè hắn xuống, chỉ vào chính mình: “Anh Thiên đừng nhúc nhích, để tao, tao có cách.”
Đường Hành Thiên nhìn hắn một lúc, sau đó cười nói: “Được, mày làm đi.”
Từ Dục đứng dậy chào hỏi mấy người, mỗi người cầm một thùng nước đi về phía đại đội của Lâm Vũ Chi, rầm rập đi qua.
Còn mười phút nữa mới tập hợp, Lâm Vũ Chi nhìn thấy các bạn cùng lớp cách đó không xa đang xúm lại, bèn nghiêng đầu xem bọn họ đang làm gì. Triệu Lương từ bên trong chen ra, vui vẻ nói: “Lâm Vũ Chi, người yêu cậu đang phát nước!”
Nói xong, cậu ta cảm thấy có gì đó không đúng, nuốt ngụm nước trong miệng, nghi hoặc nói: “Không phải cậu không có người yêu à?”
Lâm Vũ Chi nghe thấy vậy thì nheo mắt, trực giác mách bảo cậu chuyện này chắc chắn có liên quan tới thằng chó nào đó.
Quả nhiên.
Bởi vì trước mắt có mấy người đồng thời rời đi chừa ra một khoảng trống, đúng lúc nhìn thấy Từ Dục đang phát nước, còn có thể nghe thấy hắn nói.
“Ai, là của người yêu Lâm Vũ Chi nha. Nước này coi như là người yêu của cậu ấy mời các cậu uống.”
“Đừng khách sáo, các em là bạn học của Lâm Vũ Chi, mời uống nước thôi có là gì đâu?”
“Từ khi nào á? Cũng không lâu lắm, hai người quan hệ tốt như vậy, anh ghen tị lắm.”
Đúng thật, nếu Lâm Vũ Chi không biết mình còn độc thân thì cậu cũng sắp bị Từ Dục lay chuyển, quá trình tình cảm giữa cậu và Đường Hành Thiên đã được dệt nên từ đầu đến cuối, đầy đủ chua chát, ngọt ngào, gập ghềnh làm cho người khác cảm động.
Mẹ nó!
Lâm Vũ Chi đứng dậy, cởi mũ, xách một chai nước đi thẳng về phía cái lều màu xanh trắng.
Muốn bắt giặc thì phải bắt vua.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Đường Hành Thiên chính là kẻ cầm đầu của bọn họ.
Trước khi Lâm Vũ Chi đến gần thì Đường Hành Thiên đã nhìn thấy cậu, vì cậu bạn nhỏ thật sự quá chói mắt, mọi người xung quanh đều phơi nắng đến mức mặt đỏ chót, chỉ có cậu là vẫn tươi tỉnh sạch sẽ.
Nếu cậu không mang theo một thân sát khí thì Đường Hành Thiên sẽ rất hoan nghênh Lâm Vũ Chi đi tìm mình như vậy, chẳng khác nào đồng ý trực tiếp.
Lâm Vũ Chi đứng ở bên bàn, cúi đầu nhìn Đường Hành Thiên, hỏi hắn: “Anh bị khùng hả?”
Đường Hành Thiên không biết câu tao có cách của Từ Dục là ý tưởng như thế nào. Hắn tháo kính râm xuống, nhưng cũng không trốn tránh trách nhiệm, đẩy nước tới trước mặt Lâm Vũ Chi: “Chắc cái đó tạm gọi là tương tư thành tật.”
“Đàn em hiểu cho trai già to xác của bọn anh một chút.”
Lâm Vũ Chi: “…”
Chắc chắn Lâm Vũ Chi không tức giận thật, dù sao trước Đường Hành Thiên, Thẩm Chiếu đã từng tiếp cận cậu một cách vô liêm sỉ như thế này, thành thật mà nói, Lâm Vũ Chi không ghét bị đeo bám như thế này.
Nhưng so với hành vi vô liêm sỉ của Đường Hành Thiên thì hành động của Thẩm Chiếu chẳng khác gì trò trẻ con.
Lâm Vũ Chi cảm thấy mình giống như một quả bóng xì hơi, cậu chưa bao giờ đối phó được với những người có tính cách như Đường Hành Thiên.
Cậu hơi cáu kỉnh nhìn Đường Hành Thiên, cũng khó chịu vì mình không có tiền đồ.
Trước đây Thẩm Chiếu chưa đủ, bị vứt bỏ một lần chưa đủ à?
Tất cả sự can đảm và kiêu ngạo của Lâm Vũ Chi đã bị sử dụng hết khi cậu nói câu “Chúng ta thử xem” với Thẩm Chiếu trên máy bay ngày hôm đó, sau đó vào ngày hôm nay cậu lại đột nhiên phát hiện cậu căn bản không thích Thẩm Chiếu, chuyện này còn bắt nguồn từ việc Triệu Lương ghé vào tai cậu nói linh tinh.
“Dm, tớ nói chuyện với nữ thần, tim đập như nai, cô ấy vừa nũng nịu tớ liền muốn ôm hôn cô ấy, trên đời sao có thể có một cô gái dễ thương như vậy!”
Mỗi lời nói, Lâm Vũ Chi đều âm thầm so sánh với tình cảm của mình dành cho Thẩm Chiếu.
Không khớp cái nào cả.
Cậu ngắn gọn hỏi Triệu Lương, thích là gì?
Triệu Lương nói mà không cần suy nghĩ: “Là muốn X đối phương hoặc là bị đối phương X.”
“…” Lời nói tuy thô nhưng ý không thô.
Trong một giờ đứng trong tư thế quân sự, Lâm Vũ Chi đã suy nghĩ rất nhiều, Thẩm Chiếu là bạn bè quan trọng nhất của cậu, trong đời cậu cũng chỉ có một người như mặt dày mày dạn chui vào như vậy.
Là do cậu hiểu lầm.
Nhưng với Đường Hành Thiên bây giờ, Lâm Vũ Chi không hề muốn X đối phương như Triệu Lương nói, nhưng cậu có thể nhìn ra được đối phương đang muốn X mình.
Đường Hành Thiên đứng thẳng, chống hai tay lên bàn, ngẩng đầu nhìn Lâm Vũ Chi, tuy ở tư thế thấp nhưng khí thế hắn lại không thua nửa phần.
“Đàn em, cho anh một cơ hội thôi, dù sao em cũng không lỗ, nếu không phù hợp thì chúng ta chia tay cũng được mà.”
Lâm Vũ Chi do dự một lát, trong lúc nhất thời, suýt nữa cậu đã gật đầu, nhưng rất nhanh sau đó cậu nhận ra, có lẽ mình đã quá cẩu thả, nóng lòng muốn thoát khỏi ảo ảnh mơ hồ mà Thẩm Chiếu dành cho cậu.
Đường Hành Thiên cũng quá cẩu thả.
Lâm Vũ Chi không muốn ở bên một người bất cẩn và phóng túng như vậy.
Cậu lùi lại hai bước, giữ khoảng cách với đối phương, lạnh lùng nói: “Cút đi.”
Đường Hành Thiên nhìn cậu, cười nói: “Lộc cộc lộc cộc.”
Lâm Vũ Chi: “…”
Dáng vẻ đàn em nghẹn lời trố mắt ra quá đáng yêu, mấy đàn chị bên cạnh nén cười đến không chịu nổi, chờ đàn em đi rồi mới bật cười.
Dễ thương đến thế, sao lại bị lão súc sinh Đường Hành Thiên coi trọng.
Đời này coi như xong rồi.
Ai mà không biết, vào năm nhất Đường Hành Thiên đã nói hắn không thích ai, cũng không quen người mình không thích, khuyên ai có tâm tư thì dừng lại đi.
Hắn còn nói một khi đã thích một người thì dù không cần mặt không cần mạng hắn cũng phải có được vào tay, đối phương có chết rồi đem chôn, hắn cũng muốn đào mộ đối phương lên, lật nắp quan tài, nằm chung một chỗ với cậu.
Vốn tưởng rằng Đường Hành Thiên nói đùa, nhưng hai năm trước Đường Hành Thiên không hề quen ai, cũng chưa từng nghe nói hắn thích ai, ngoài làm thí nghiệm trên lớp, sau khi tan học hắn chỉ đi đánh bóng rổ, ra ngoài ăn cơm với bạn.
Kết quả năm nay vừa khai giảng năm ba, Đường Hành Thiên đã bị nhìn thấy là đang theo đuổi một đàn em cấp dưới, thậm chí còn dùng vở ghi chép ra dụ các trưởng ban lừa đàn em nhỏ vào trong hội học sinh, đủ kiểu đa dạng.
Sau khi phát nước xong quay về, trông Từ Dục rất có phong thái thắng trận, nhưng hắn còn chưa ngồi vững trên ghế, Đường Hành Thiên đã lạnh lùng nhìn sang.
Từ Vũ lập tức thừa nhận sai lầm của mình: “Tao sai rồi, chiêu này quá nguy hiểm.”
Quả thực, nếu Lâm Vũ Chi không thích tính cách của Đường Hành Thiên thì chắc chắn sẽ rất khó kết thúc chuyện này.
Dù ra chiêu nguy hiểm nhưng vẫn đạt được chiến thắng cuối cùng.
Kết thúc ngày huấn luyện quân sự đầu tiên, toàn trường Y đều đã biết cậu em trai đẹp trai bị gãy chân đang học chuyên ngành lâm sàng đã có người yêu, chính là Đường Hành Thiên, sinh viên năm ba chuyên ngành lâm sàng, đã giỏi còn giàu, tình cảm đối với Lâm Vũ Chi sâu như biển có trời đất chứng giám.
Sau khi trở về ký túc xá tắm rửa đơn giản, trên đường đến nhà ăn ăn cơm, Lâm Vũ Chi và Triệu Lương mỗi người cầm một cây kem trên tay. Triệu Lương cao to hơn Lâm Vũ Chi, chắn mất cậu nên khi hai người song song đi ra cùng với hai bạn học đang buôn chuyện, họ đã không chú ý tới Lâm Vũ Chi.
Có lẽ Lâm Vũ Chi đã bị chắn mất, hoặc có thể họ đang thảo luận nghiêm túc đến mức không ai để ý.
Dù không muốn thừa nhận nhưng Lâm Vũ Chi vẫn đi chậm lại và chăm chú lắng nghe.
“Cậu có biết không? Lâm Vũ Chi và Đường Hành Thiên yêu nhau qua mạng. Khi đó Lâm Vũ Chi học lớp mười, Đường Hành Thiên học lớp mười hai, khi đó hai người đã quen nhau, cùng hẹn thi chung một trường đại học, chỉ cần thi đậu thì sẽ ở bên nhau.”
“Wow, lãng mạn quá!”
“Tớ nghe nói năm nhất Đường Hành Thiên đã nói trừ khi gặp được người mình thích thì anh ấy sẽ không bao giờ yêu. Thật ra anh ấy chỉ đang đợi Lâm Vũ Chi mà thôi, trời ơi, tại sao tớ lại không thể gặp được một chàng trai như vậy? Ông trời đúng là không có mắt.”
“Oa, anh ấy tốt quá đi!”
“Ai mà nói không chứ, tôi còn nghe nói hai người chuẩn bị tốt nghiệp là kết hôn, tin này chắc chắn là thật, không hề giả!”
“Trời ạ! Hâm mộ quá!”
Lâm Vũ Chi đã nghe tới phiên bản thứ mười ba của câu chuyện: “…”
Lâm Vũ Chi không nghe vào nữa, cậu bước nhanh kéo dài khoảng cách với hai bạn học kia, Triệu Lương theo sau nín cười: “Này, Chi Chi, nghe nói tốt nghiệp là cậu kết hôn à?”
Lâm Vũ Chi tét một cái vào lưng Triệu Lương: “Muốn chết hả?”
Triệu Lương “ối ối” cầu xin tha, cũng không chú ý nhìn đường, đụng vào mấy người đi ra khỏi căn tin.
Chưa nhìn thấy người nhưng nói xin lỗi trước đã.
Lâm Vũ Chi nói xong, mấy người trước mặt cũng không động đậy, cậu ngẩng đầu. Đầu tiên là kinh ngạc trước chiều cao của người này, trong lòng thì lại dm sao đi đâu cũng gặp tên Đường Hành Thiên vậy.
Từ Dục rất có ánh mắt kéo vài người khác, bao gồm cả Triệu Lương đi.
Đường Hành Thiên kéo Lâm Vũ Chi sang một bên, hắn tựa lên trên cửa thủy tinh, cúi xuống nhìn Lâm Vũ Chi vừa mới tắm xong.
Phương Nam rất nóng, dù là ở buổi tối cũng nóng như là lồng hấp, Lâm Vũ Chi mặc áo thun đơn giản và quần năm tấc, lộ ra xương quai xanh và bắp chân gầy trắng thẳng tắp.
Đường Hành Thiên biết Lâm Vũ Chi đẹp trai đến mức nào, nếu không thì những người trong diễn đàn cũng sẽ không suốt ngày la hét đòi đẩy ngã đàn em hoặc bị đàn em đẩy ngã.
Nhưng lần nào Lâm Vũ Chi cũng có thể làm cho Đường Hành Thiên cảm thấy cậu còn có thể đẹp hơn nữa.
Đường Hành Thiên dừng lại, hơi nghiêng người, đưa tay chỉnh chỉnh chiếc cổ áo lệch sang một bên làm như lộ ra hơn nửa đoạn xương quai xanh của Lâm Vũ Chi, thản nhiên hỏi: “Đàn em, em thấy thế nào?”
Lâm Vũ Chi hất tay hắn, tỏ ra khó hiểu sau khi nghe Đường Hành Thiên nói vậy.
Đường Hành Thiên nhịn cười, chậm rãi nói: “Ý anh là em nghĩ sao về chuyện sau khi tốt nghiệp thì kết hôn?”
–
Chi Chi: Cảm ơn, thấy chẳng ra sao.