Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 4




Đường Hành Thiên không trực tiếp trả lời sự chế giễu của Vương Giác Lệ, hắn cúi chào ông một cái không tiêu chuẩn lắm: “Ngày mai em sẽ giao báo cáo thí nghiệm ạ!”

Lão viện trưởng hừ lạnh một tiếng, thở phì phì quay về vị trí bên trên.

Ở đằng sau, Lâm Vũ Chi nhìn thấy rõ ràng, cậu không ngờ rằng Đường Hành Thiên thật sự là con cưng của học viện.

Triệu Lương nói không sai, Miêu Bân cũng không nói sai, Đường Hành Thiên là người rất được hoan nghênh tại đại học, dù là trong nhóm sinh viên hay là trong mắt các giáo viên.

Nhưng một người ưu tú đến mức không thể bắt bẻ được trong lòng người khác lại cứ coi trọng cậu.

Lâm Vũ Chi chưa chuẩn bị chấp nhận người khác, trong lòng cậu vẫn còn tâm niệm Thẩm Chiếu ở đại học Y bên cạnh.

Khi Đường Hành Thiên quay về, vị trí của Lâm Vũ Chi đã không còn ai, không biết cậu đã chạy từ khi nào.

Buổi tối.

Triệu Lương nằm trên giường chơi game, thi thoảng lại nhìn Lâm Vũ Chi ở giường bên cạnh. Cậu ta nhịn mãi, cuối cùng hỏi ra vấn đề làm mình bối rối trong buổi lễ.

“Lâm Vũ Chi, cậu có quan hệ như thế nào với đàn anh Đường vậy?” Bọn họ ở phía trên, thấy tình huống bên cạnh không sót gì. Cậu ta, Miêu Bân và Lưu Tiểu Thiên sắp hiếu kỳ chết rồi.

Sau khi Triệu Lương hỏi ra lời, Miêu Bân và Lưu Tiểu Thiên đều dựng thẳng tai lên chuẩn bị nghe Lâm Vũ Chi Triệu Lương.

Lâm Vũ Chi “ưm” một tiếng: “Không có quan hệ gì cả.”

Triệu Lương: “Không có quan hệ gì à? Không giống mà…”

Lâm Vũ Chi nói không có quan hệ gì, Triệu Lương cũng không nghĩ theo hướng khác nữa. Ngược lại sau khi trầm tư ngắn ngủi thì Miêu Bân đột nhiên nói lời kinh người: “Có phải anh ấy đang theo đuổi cậu không?”

Tay Lâm Vũ Chi run lên, rõ ràng như vậy à?

Miêu Bân: “Rất rõ ràng mà.”

Lâm Vũ Chi: “…”

Lâm Vũ Chi cũng thuộc loại nam sinh cái gì cũng viết trên mặt, chính cậu cũng không biết cậu đã viết trên mặt “Theo đuổi”, nhưng Miêu Bân đã nhìn ra.

Mắt thấy không lừa được, Lâm Vũ Chi đành vò mẻ không sợ rơi nói: “Đang theo đuổi, tớ không đồng ý.”

“Qua!”

“Quaa…”

“Quaaa…a!”

Lâm Vũ Chi: “…”

Miêu Bân giật dây Lâm Vũ Chi: “Tại sao không đồng ý? Thử một chút thôi, cũng không lỗ mà.”

Lâm Vũ Chi mở Wechat, ngắn gọn trả lời: “Tớ có người mình thích rồi.”

Miêu Bân và Triệu Lương liếc nhau một cái: “Bạn học cấp ba à?”

Lâm Vũ Chi gật gật đầu: “Bọn tớ là bạn bè tốt.”

“Cậu ta biết không?”

Lâm Vũ Chi suy nghĩ một chút: “Xem như là biết, nhưng cậu ấy cũng thích người khác rồi.”

Câu nói này làm cho cả ký túc xá lập tức lâm vào trong bầu không khí thương cảm.

Một giây sau, Triệu Lương nhỏ giọng hỏi: “Ngoại hình cậu ấy đẹp lắm à?”

“Cậu ấy là con trai.” Lâm Vũ Chi dừng một chút: “Đẹp.”

Thẩm Chiếu đẹp thật, vẻ đẹp không mang tính công kích và sắc nhọn gì.

Triệu Lương nằm ngửa trên giường: “Đàn anh kia chơi bóng rổ.”

Miêu Bân cũng phụ họa theo: “Tiếc quá.”

Tính cách Lưu Tiểu Thiên bình tĩnh, chỉ gật đầu thể hiện sự đồng ý.

Lúc Đường Hành Thiên ở trên sân khấu nói chuyện, trông hắn như phát ra ánh sáng, là sự tồn tại làm cho sinh viên mới tràn ngập mong đợi cho tương lai bốn năm đại học.

Làm sao cũng không nghĩ ra một người chỉ có thể nhìn phảng phất từ xa như vậy mà lại đang theo đuổi bạn cùng phòng của bọn họ.

Miêu Bân thở dài: “Ai, tớ cũng muốn yêu đương, cấp ba tớ nhịn muốn chết rồi, bọn tớ không được yêu đương, mỗi người một bàn.”

Lưu Tiểu Thiên ầy ầy nói một tiếng: “Cố lên.”

Triệu Lương đang chuẩn bị nói “Dm cái này còn cố lên được à?” thì cửa ký túc xá bị gõ hai lần, sau đó bị nhẹ nhàng đẩy ra.

Bốn người lập tức duỗi cổ nhìn về phía cửa.

“Chào các em, bọn anh là hội học sinh, bây giờ đang tuyển thành viên mới, đây là bản giới thiệu vắn tắt của hội học sinh bọn anh.” Một nam sinh đưa một tờ rơi cho bốn người bọn họ.

Tờ rơi được làm ngắn gọn chuyên nghiệp, đơn giản giới thiệu hội học sinh có những ban nào, trưởng ban là ai, chủ yếu chịu trách nhiệm công việc gì, phân công trong ban, hoạt động tổ chức trong một năm gần đây và giải thưởng đạt được.

Thừa dịp bọn họ xem tờ rơi, nam sinh phía sau nhìn chằm chằm Lâm Vũ Chi rồi nhanh chóng rời đi, miệng lưỡi lưu loát bắt đầu nói: “Hội học sinh của bọn anh là tổ chức của trường, tham gia hội học sinh của bọn anh thì khi tổng kết đánh giá sẽ được thêm mười lăm điểm, ngoài ra còn có thể được đề cử vào Đảng, mỗi tháng đều có hoạt động cộng điểm, các em đàn em có thể suy nghĩ thật kĩ một chút nha.”

Lâm Vũ Chi lật tờ rơi tới lui hai lần, nhíu mày: “Sao bên trên không có dấu mộc của hội trưởng hội học sinh?”

Bây giờ Triệu Lương mới chú ý tới, đúng rồi, theo lý thì trên này đều đã nhắc đến ban học tập, MC, ban kỷ luật, ban tuyên truyền, sao mấy hội trưởng quan trọng thì lại chưa từng xuất hiện?

Trương Triêu Dương bình tĩnh cười, đưa ra lời thoại đã sớm chuẩn bị kĩ càng: “Các đàn em mới đến nên chưa biết, hội trưởng và hội phó của chúng ta rất khiêm tốn, không thích xuất đầu lộ diện, khi in tờ rơi đã nói chỉ in mấy trưởng ban thôi.”

Triệu Lương thật tình cảm thán: “Oa, vậy thì cũng khiêm tốn quá, hiếm thấy hiếm thấy.”

Trương Triêu Dương cười không nói chuyện mà dò xét thần sắc của Lâm Vũ Chi.

Bọn họ là ban “xuất chinh” đầu tiên, phải có được Lâm Vũ Chi trước các ban khác, mọi người đều biết thi cuối kì đại học đều là xem chân Phật của ai ôm tốt hơn, Đường Hành Thiên chính là Phật lớn nhất của bọn họ. Trọng điểm của trường Y là cả quyển sách nhưng thật sự là không học nổi, mà lần nào Đường Hành Thiên cũng đều có thể ngồi chắc hạng nhất toàn ngành, bài ghi của hắn chính là trọng điểm.

Vì bản ghi chép, bảo bọn họ đóng gói trói Lâm Vũ Chi đưa đến hội học sinh cũng được!

Hiện tại dáng vẻ bình tĩnh này hoàn toàn là ngụy trang, trên thực tế trong lòng bọn họ đã hận không thể xông lên trước quét mã điểm danh QR cho cậu.

Lâm Vũ Chi xem hết, sau đó cũng không chất vấn lời giải thích của Trương Triêu Dương, cậu để tờ rơi qua một bên, tiếp tục lướt điện thoại.

Để xem thử đã, Cố Vọng nói đại học có rất nhiều tổ chức thú vị, đây mới là cái đầu tiên, Lâm Vũ Chi cũng không hứng thú với hội học sinh lắm.

Trương Triêu Dương cũng nhìn ra, hắn đi ba bước quay đầu lại một lần rời khỏi ký túc xá của Lâm Vũ Chi, sau khi kéo cửa thì thở dài thật sâu.

“Trưởng ban, mày thấy ổn không?”

Trương Triêu Dương: “Tao cảm thấy tạch rồi.”

Sau khi các đàn anh đi rồi, Miêu Bân còn đang cầm tờ rơi nhìn, thật lâu sau, cậu ta mới nói: “Tớ muốn gia nhập hội học sinh, các cậu có đăng ký không?”

Lâm Vũ Chi không đặt chuyện này vào lòng, cậu nói và Triệu Lương đều nói xem xét thêm đã.

Khi nãy là ban thể thao tới, chưa tới nửa tiếng cửa đã bị gõ vang, lần này chỉ có Triệu Lương thò đầu ra nhìn.

“Chào các em đàn em, bọn anh là ban tuyên truyền hội học sinh Trường Y dược, các em có ý định gia nhập hội học sinh bọn anh không? Đây là giới thiệu vắn tắt của bọn em, các em xem đi.” Dáng vẻ ra sức của họ giống như trong nhà có hai đứa con nam nữ đã năm mươi tuổi già lắm rồi sốt ruột muốn gả đi vậy.

Bên cạnh gối đầu của Lâm Vũ Chi cũng được đặt một tờ, Mạnh Khiêm nhìn thấy tên dán ở trên thành giường còn chưa xé, híp mắt.

Chính là người này.

Mạnh Khiêm vỗ lưng nam sinh đang nằm nghiêng về phía bọn họ: “Đàn em ơi?”

Không phản ứng hắn.

Mạnh Khiêm chưa đến Hoàng Hà thì chưa chết tâm: “Đàn em ơi?”

Lâm Vũ Chi ngay lập tức ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn: “Có chuyện gì à?”

Khí tức người sống chớ gần quá rõ ràng.

Mạnh Khiêm ngơ ra, nhưng không phải do bị Lâm Vũ Chi không kiên nhẫn làm cho kinh ngạc, hắn chỉ là đang hết hồn vì vẻ bề ngoài của nam sinh này, đẹp trai quá, một chàng trai thật đẹp trai!

Nam sinh ngồi trên giường tóc rối bời, lông mày đen nhánh và đôi mắt thuần khiết, mang theo vẻ sắc bén làm cho người khác hơi không dám nhìn thẳng.

Nhưng Mạnh Khiêm là ai, là một kẻ tinh quái nổi tiếng trong Trường Y dược cùng với Từ Dục, hắn mặt dày mày dạn: “Đàn em gia nhập hội học sinh bọn anh đi, hội học sinh bọn anh có thể đăng kí tín chỉ nhiều nhất.”

Miêu Bân ở đằng sau kêu lên: “Em vào em vào.”

Mạnh Khiêm quay đầu cười miễn cưỡng: “Quét mã QR bên cạnh, điền tin tức đăng kí là đủ.”

Miêu Bân: “…” Đã được đối xử qua loa xong rồi, cảm ơn.

Mạnh Khiêm còn đang định thuyết phục Lâm Vũ Chi: “Đàn em suy nghĩ chút đi nha, bọn anh còn có đàn chị xinh đẹp đàn anh đẹp trai, hoạt động đa dạng sau giờ học…”

“Đưa cho em.” Lâm Vũ Chi đưa tay.

Mạnh Khiêm: “Cái gì?”

“Mã QR.” Dù sao cuối cùng cũng phải tham gia, đại học không chỉ nhìn học văn hóa, đánh giá tổng hợp và đánh giá cuối cùng cũng được tính vào học phần ngoại khóa, nếu phải vào thì vào cái cho đăng kí tín chỉ nhiều nhất đi.

Lâm Vũ Chi bị chuyện này thuyết phục chứ không phải do mấy thứ lòe loẹt trong miệng Mạnh Khiêm.

Mạnh Khiêm lập tức lộ ra một khuôn mặt cười rạng rỡ, đưa một tờ rơi qua: “Đàn em quét mã QR này là được.”

Xác nhận Lâm Vũ Chi báo danh rồi, Mạnh Khiêm dẫn mấy thành viên làm việc trong ban mình vui tươi hớn hở rời đi. Lâm Vũ Chi nhìn bóng lưng bọn họ, luôn có cảm giác mình đã giẫm vào một cái hố to.

Mạnh Khiêm đang đi xuống cầu thang, móc điện thoại ra gọi một cuộc.

“Ầy, anh Thiên, là em Mạnh Khiêm đây.”

“Lâm Vũ Chi đăng ký tham gia hội học sinh rồi.”

“Anh Thiên khách sáo quá, chuyện chung thân đại sự của anh cũng là chung thân đại sự của em, đừng quên chuyện vở ghi chép là được, cảm ơn anh Thiên!”



Trai già Đường Hành Thiên: Chi Chi nhanh nhào vào lòng anh trai nào.