_ Âm nhi! Âm nhi!
Như một thói quen, mỗi khi bước vào nhà mà không thấy Dung Âm, việc đầu tiên Mạc Thiệu Khiêm làm là gọi tên cô váng cả căn nhà rộng.
_ Em ở trên này!
Tiếng đáp lại nho nhỏ của cô vang lên, và Mạc Thiệu Khiêm vội vàng chạy về phía căn phòng ngủ của hai người.
_ Em ở trong này!
Dung Âm lên tiếng lần nữa, làm như sợ anh không thể tìm được đường vào chính căn phòng thân thuộc của mình vậy.
Tiếng gọi của cô có chút hụt hơi, Mạc Thiệu Khiêm vừa bước vào đã nhìn thấy Dung Âm xoay xở khó khăn để thắt chiếc nơ phía sau cái váy bầu rộng thùng thình của mình.
_ Đừng có giúp đừng có giúp! Em làm được!
Như thể đoán được suy nghĩ của anh, Dung Âm ngay lập tức ngăn anh lại trước khi Mạc Thiệu Khiêm vương tay chạm tới dây lụa.
_ Thôi nào…
Giọng nói ấm áp như ánh nắng mặt trời ấy vang lên, và kèm theo cả tiếng “gầm nhe” không phục của Dung Âm khi bàn tay anh dịu dàng thắt nơ váy cho cô…
_ Em không thể với ra sau lưng được…sao mà…
_ Không sao! Giờ anh thắt nơ và quá khéo váy giỏi lắm...Anh làm còn nhanh hơn cả việc cởi chúng ra mà…
Ngón tay anh siết lấy dải váy khẽ dùng lực, chiếc nơ vừa được anh thắt lập tức bung ra..
_ Khiêm…thôi nào…
Tiếng thở dài dễ chịu của Dung Âm vang lên, khi đôi môi anh áp lên gáy cổ cô và đặt vào nơi đó một nụ hôn nhẹ.
Bàn tay anh ôm lấy bụng cô, rất dịu dàng khẽ xoa nhẹ…
_ Yên tâm…anh đã hứa sẽ không làm con đau mà…!
Tiếng thở dài nhè nhẹ của anh vang lên, khi anh đặt vào gáy cô một nụ hôn ngắn nữa…Dung Âm khẽ mỉm cười khi cô cảm thấy mình có thể nghe được sự chịu đựng ngấm ngầm trong tiếng thở của anh.
_ Nào…chuẩn bị xong chưa bé con? Anh đưa em đi nào!
Vuốt mái tóc của cô, Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng nói…và cố tình làm như không nhìn thấy cái bĩu môi của cô…
Đây là một lớp đặc biệt dành cho những bà bầu mà bác sĩ tại bệnh viện Royal đã giới thiệu…Học phí lên tới hơn 2000 đô một tháng, với những liệu pháp chuyên sâu giúp cho công việc hạ sinh được an toàn hơn cho mẹ và cho bé.
Ngày hôm nay là phương pháp luyện tập dưới nước…Bể bơi rộng, làn nước xanh biếc ấm áp khiến các cơ bắp trên người Dung Âm được thả lỏng. Nữ bác sĩ có nụ cười rất thân thiện ấy hướng dẫn mọi người trong lớp học từ từ đi lại…Nước luôn được duy trì ở nhiệt độ ấm áp và được sục oxi sạch tuyệt đối…
Quả nhiên là khóa học của những người có tiền mà…
Quãng thời gian nghỉ ngơi…Dung Âm nằm ngả người trên ghế matxa và đã uống tới cốc nước dừa thứ hai trong một buổi chiều…
Trong một khoảng khắc cô ngẩng đầu lên, chợt nhìn thấy một người con gái rất xinh đẹp.
Mái tóc suôn mượt như một dòng suối, gương mặt thuần khiết, làn da trắng ngần, đầu mũi thon thả, đôi mắt tròn to trong sáng và hàng mi dài cong vút…dịu dàng giống như một đóa hoa Trà…
Không hiểu sao Dung Âm thấy cô ấy có chút quen quen…
Đôi mắt của Dung Âm dừng lại nơi ngón tay của cô gái, một chiếc nhẫn hình một đóa hoa trà xinh xắn rất đẹp…Thiết kế tinh xảo hoàn mĩ khiến Dung Âm có chút ngẩn ngơ…
Đột nhiên, người con gái ấy ngước mắt lên nhìn Dung Âm, và khoảng khắc cô gái ấy nở nụ cười, Dung Âm cảm thấy đó là người con gái đẹp nhất mà cô từng nhìn thấy.
_ Xin lỗi…tôi không có ý định tọc mạch…chỉ là tôi nhìn thấy cô có chút quen quen…
Dung Âm mở lời trước…và người con gái ấy lại mỉm cười, lần này khẽ nghiêng mặt cúi xuống…
Và khoảng khắc ấy, Dung Âm lập tức thốt lên…
_ Tôi nhớ ra rồi…cô có phải là nghệ sĩ vĩ cầm Thiên Ân không?
Thiên Ân dịu dàng tiến lại, đưa tay ra bắt lấy tay Dung Âm.
_ Rất vui được làm quen với chị…!
_ À…vâng…chào cô…! Thật không ngờ lại được gặp cô ở đây! Bạn của tôi….Khang Kiều…chị ấy là một người hâm mộ chân chính của cô…! Những tác phẩm của cô rất tuyệt….Lát nữa cô có thể cho tôi xin chữ kí được không?
Dung Âm hào hứng nói với Thiên Ân…và đáp lại cô chỉ là nụ cười rất dịu dàng.
Dung Âm khẽ nhìn vào chiếc bụng tròn căng của Thiên Ân, nhẹ giọng hỏi.
_ Bé là con gái hay con trai vậy ạ?
_ Chúng tôi không siêu âm, nhưng chồng tôi anh ấy thì thích con gái hơn!
Thiên Ân nhẹ giọng nói, thanh âm trong vắt dịu dàng…cho dù cô nói rất ít, nhưng Dung Âm cảm thấy Thiên Ân nhất định là một người con gái rất trong sáng, rất thánh thiện.
Người có đôi mắt như vậy…nhất định không phải là người xấu….
_ Chiếc nhẫn trên ngón tay của cô rất đẹp…!
Dung Âm nhẹ nhàng nói, và Thiên Ân nghiêng tay nhìn vào chiếc nhân hình đóa hoa bạch trà của mình, gương mặt lập tức vui lên rất nhiều.
_ Chiếc nhẫn này chồng tôi làm từ một chiếc cài áo…nó gắn với kỉ niệm của tôi và anh ấy…!
_ Anh ấy quả là một người đàn ông lãng mạn…Có lẽ cô cảm thấy hơi kì lạ nhưng tôi thấy thiết kế của chiếc nhẫn rất quen….
_ Là sao ạ?
_ À…chồng tôi…anh ấy…ừm…anh ấy là một người thợ kim hoàn. Chiếc nhẫn trên tay cô khiến tôi cảm giác giống tác phẩm của anh ấy làm!
_ Vậy sao ạ?
Thiên Ân khẽ nhướn mày lên đôi mắt hướng về phía ngón tay áp út của Dung Âm…
_ Vậy chắc nhẫn đính hôn của chị cũng là do chồng chị làm?
_ Phải!
Dung Âm mỉm cười, nghiêng người ngắm chiếc nhẫn vừa khít dành riêng cho cô…
_ Chắc sẽ thú vị lắm nếu như đúng là chồng chị đã làm chiếc nhẫn này cho tôi nhỉ? Anh ấy tên là gì…để lát nữa tôi sẽ hỏi chồng tôi?
_ Anh ấy là Mạc Thiệu Khiêm….!
****
Ngồi tại sảnh chờ…cuối cùng Dung Âm cũng nhìn thấy chồng của Thiên Ân…
Đó là một người đàn ông cao ngạo nhất mà Dung Âm từng thấy….Dáng người đẹp như tượng tạc, cả người toát ra khí chất quý tộc sang trọng, sống mũi cao và hàng lông mày sắc như lưỡi kiếm….và đôi mắt tràn đầy tự tin giống như mắt của Mạc Thiệu Khiêm...nhưng nó không ấm áp như mắt của anh, mà đặc biệt lạnh! Cái lạnh xuyên thấu thẳng vào trong tâm can, khiến cho Dung Âm không khỏi rùng mình…!
Cô không chắc cô thích người đàn ông này lắm!
Đến khi đã yên vị trên xe của Mạc Thiệu Khiêm rồi, Dung Âm vẫn cứ nghĩ mãi về Thiên Ân và người đàn ông đó…rồi đột nhiên cô thốt lên…
_ Chết rồi! Em quên mất rồi!
_ Sao vậy?
Mạc Thiệu Khiêm vội vã phanh xe lại, cuống quýt hỏi cô…
_ Em quên gì sao?
_ Chữ ký!
_ Chữ ký?
_ Chữ ký của Thiên Ân….Em vốn định mang về cho chị Khang Kiều nhưng mà….Em quên mất rồi!
_ Là sao? Anh không hiểu?
Mạc Thiệu Khiêm bối rối nhìn Dung Âm, và cô thuật lại tất cả những gì vừa xảy ra trong phòng tập luyện.
Nhưng điều làm Dung Âm cảm thấy kì lạ nhất, chính là khi nghe xong câu chuyện của cô, Mạc Thiệu Khiêm thế nào mà cứ tủm tỉm cười…nụ cười mà cô chẳng thể hiểu được…
_ Thiên Ân thì rất dễ gần….nhưng mà chồng cô ấy…em cảm thấy không thích anh ta lắm!
_ Đương nhiên…nếu như em thích anh ấy thì anh sẽ cảm thấy rất khó chịu đấy!
Mạc Thiệu Khiêm nhẹ nhàng nói với cô…rồi nhẹ nhàng lái xe đi, mỉm cười trước cái bĩu môi của Dung Âm.
Ngẫm nghĩ một lúc….Dung Âm nhẹ nhàng hỏi anh.
_ Khiêm…anh thích con trai hay con gái vậy?
Đôi mắt của Mạc Thiệu Khiêm lướt qua gương mặt tò mò của Dung Âm, bàn tay anh dịu dàng đặt lên bụng cô…
_ Chỉ cần là con của em…Là con trai hay con gái…anh đều thích!
Câu trả lời của anh khiến Dung Âm cười toe toét….hít vào một hơi thật sâu, cô trầm ngâm lên tiếng.
_ Cơ mà anh không tiếc gì sao…Giống như Kiến Hào và Khang Kiều vậy….Tự do đi du lịch khắp nơi cùng nhau, tận hưởng tuần trăng mật….Anh thì vừa cưới xong đã phải lao vào cuộc sống của một ông bố bỉm sữa….!
_ Haizzz….biết làm sao được chứ? Chỉ trách bản thân anh tự nguyện chui đầu vào xiềng xích dịu dàng của mẹ con em thôi!
Tiếng cười khanh khách của Dung Âm vang lên, hòa cùng giọng cười trầm ấm của Mạc Thiệu Khiêm…Chiếc xe đong đầy yêu thương của hai người chầm chậm lăn bánh tới hạnh phúc….!
*
*
*
Toàn văn hoàn