Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 87: Ngoại truyện 3: Tan biến trong thinh lặng




Có lẽ mãi về sau này, cho dù thời gian đã cùng những cơn gió trôi xa thật xa, Khang Kiều cũng không thể nào quên được ngày hôm đó khi cô quay cuồng chạy ra sân bay, đặt chuyến bay sớm nhất vội vã trở về Thượng Hải, đuổi theo bước chân anh.

Sân bay hôm ấy đông một cách kì lạ, người người chen chúc nhau từng lớp từng hàng…Một mình Khang Kiều chạy ngược hướng, xuyên qua đám đông như người lạc lối, vội vã bắt taxi chạy tới nhà Kiến Hào.

Và nỗi sợ hãi lớn nhất trong cô trớ trêu làm sao lại trở thành sự thật….Căn nhà vắng lặng đã không còn bóng dáng anh nữa.

Cảm giác trời đất như sụp xuống…Khang Kiều sợ hãi…thực sự rất sợ hãi…!

Trời cao quá cao, đất rộng quá rộng…Khi một người đã thực lòng muốn bỏ đi…cho dù có gần ngay trước mắt cũng xa tới vạn dặm.

Cuộc đời hoán cải vô thường…Lời hẹn ước vĩnh viễn không biệt ly năm đó giờ trở thành nỗi chua xót ngấm ngầm dâng lên trong lồng ngực…Bàn tay của Khang Kiều siết chặt lấy lồng ngực, cảm giác như thể máu huyết sôi trào đến vỡ tung...Hình ảnh bóng lưng kiêu hãnh cao ngạo của Kiến Hào lạnh lùng rời đi trở thành nỗi ám ảnh vô hình…Khang Kiều không biết nên đi đâu nữa, nên làm gì lúc này nữa…?

_ Mạc ca!

Tiếng gọi nghẹn ngào của Khang Kiều vang lên, ngay khi cô vừa mới bước tới cửa văn phòng của anh. Mạc Thiệu Khiêm lúc này đang làm việc, bối rối nhìn Khang Kiều vội vã lao vào trong nước mắt lưng tròng, điệu bộ chẳng khác gì một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, vừa khóc vừa nói với Thiệu Khiêm….

_ Anh có biết Kiến Hào ở đâu không?

Câu hỏi của cô khiến Mạc Thiệu Khiêm ngẩn ra…Sau khi xong việc tại London anh đã tức tốc ra sân bay ngay trong đêm để quay về với Dung Âm. Kiến Hào và Khang Kiều ở lại…Chỉ không ngờ đột nhiên ngay ngày hôm sau Khang Kiều lại đột ngột xuất hiện ở đây, với bộ dạng thế này….

_ Có chuyện gì xảy ra vậy?

Mạc Thiệu Khiêm đỡ vội lấy Khang Kiều, nhìn cô thảm thương vừa khóc vừa nói, nước mắt rơi xuống đỏ lựng cả đầu mũi.

Tiếng kể nức nở của cô về chuyện cách đây năm năm vang lên tiếng được tiếng mất…Mạc Thiệu Khiêm nghe tới đâu cũng ngẩn ra tới đó…Trong lòng không khỏi bàng hoàng…

Chuyện này….một chữ anh cũng không biết!

Ngày trước anh chỉ nghĩ Khang Kiều và Kiến Hào vì hiểu lầm nhau chuyện gì đó mới rời xa nhau…Thật ra giữa đàn ông với nhau, cho dù thân thiết tới đâu cũng sẽ có những chuyện không thể cứ thể mà hỏi trực tiếp…Tình cảm cá nhân là một trong những loại chuyện như vậy…

_ Mạc ca…Em phải làm sao đây? Em phải làm sao đây?

Khang Kiều nắm lấy gấu của của Mạc Thiệu Khiêm, vừa khóc vừa hỏi anh, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm cũng không biết phải làm thế nào ngoài đưa cho cô một chiếc khăn tay để thấm nước mắt…

_ Đáng lẽ em không nên kiêu hãnh như vậy! Đáng lẽ em không nên cố chấp như vậy! Đáng lẽ em nên cho anh ấy cơ hội để giải thích….Đáng lẽ em nên cho tình yêu của em và anh ấy một cơ hội….Nhưng em đã quá tự tin rằng mình sẽ sống được mà không có anh ấy….Nhưng cuối cùng thì em thất bại….Em phải quay trở lại đây!

Khang Kiều giống như đã quên mất mình là ai…Quên mất tự tôn! Quên mất kiêu hãnh! Quên mất cả sự mạnh mẽ vốn có của cô….!

Bây giờ của cô…thật giống như ngày xưa của Kiến Hào…

_ Bình tĩnh đi Khang Kiều! Anh gọi điện cho cậu ấy!

Mạc Thiệu Khiêm đặt tay lên bả vai đang run rẩy của Khang Kiều, gạt bỏ lại giấy tờ ngổn ngang đi tìm điện thoại. Gạt số điện thoại mà anh gần như đã thuộc nằm lòng ấy….

Không ngờ Kiến Hào không hề có ý định trốn tránh mà lại giống như đã đoán trước được thế nào Mạc Thiệu Khiêm cũng sẽ gọi….

Tiếng trả lời bình thản vang lên sau hồi chuông thứ hai…

_ Mình nghe đây…

_ Cậu đang ở đâu vậy?

Mạc Thiệu Khiêm vội vã hỏi Kiến Hào, bên cạnh anh…Khang Kiều cắn chặt đôi môi mình lại, ngước mắt nhìn Mạc Thiêu Khiêm…

_ Cô ấy đang ở cạnh cậu, phải không?

Thanh âm bình thản tới tĩnh lặng của Kiến Hào vang lên, Mạc Thiệu Khiêm có chút ngập ngừng nhìn Khang Kiều…rồi trầm giọng trả lời.

_ Phải!

_ Cậu giúp mình hỏi cô ấy…Cảm giác điên cuồng theo đuổi, tìm kiếm một người rút cuộc có tư vị thế nào?

_ Kiến Hào!

Mạc Thiệu Khiêm trầm giọng, lại bị Kiến Hào ngắt lời.

_ Mạc Thiệu Khiêm…cậu cũng là đàn ông, và cậu cũng đang yêu tha thiết….có lẽ cậu hiểu cảm giác khi cậu dành hết tình yêu của mình cho một người nào đó mà người đó không hề đáp lại…Có những chuyện….không nhất thiết phải nói ra….!

Sự cương quyết mạnh mẽ của Kiến Hào khiến chính Mạc Thiệu Khiêm cũng không biết phải nói thế nào mới đúng…Đôi môi của anh mở ra rồi lại khép lại….không gian rơi thẳng vào một khoảng im lặng…

Rồi tiếng cười nhạt của Kiến Hào vang lên, cùng giọng nói trầm lặng khác thường…

_ Nếu như có gì để nói…thì cậu nói với Khang Kiều….Cô ấy cũng thử cảm giác chờ đợi một người xem rút cuộc là thế nào…!

Rồi tắt máy!

Từ từ hạ diện thoại xuống, Mạc Thiệu Khiêm nhìn Khang Kiều….

Đón cái nhìn của anh…Khang Kiều bật cười trong nước mắt…

Chẳng cần nói ra…thì cũng hiểu rồi mà….

Anh….sẽ không quay lại nữa…!

Cuối cùng thì cô cũng thành công đánh mất anh rồi…!

Quá khứ tươi đẹp, từng chút từng chút một bị anh, bị cô vứt bỏ lại phía sau…

Đau khổ, bi thương, đau lòng, căm hận, đau đớn đánh mất anh…!

Đau khổ, bi thương, đau lòng, căm hận, đau đớn đánh mất cô….!

Chẳng thể đoán được ý trời, chẳng thể tiếp tục trân trọng những ngày tháng bên nhau…

Chẳng thể nào nói được câu chia ly…chỉ để lại một người con gái đau thương….một người đàn ông cô độc…

Nếu như chia tay đã dễ dàng…thì có lẽ đã chưa từng yêu sâu đậm tới thế….

Tìm kiếm…Kiếm tìm…

Rồi tan biến trong thinh lặng….