Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 7: Đột nhiên tốt bất thường




Lúc Dung Âm xuống tới, đã thấy Mạc Thiệu Khiêm đi được nửa cầu thang. Anh đưa mắt nhìn Dung Âm vội vã chạy xuống, mái tóc chưa được sấy khô vẫn còn ướt nước, nước nhỏ xuống làm ướt đẫm một mảng lưng áo của cô. Ấn đường anh cau chặt lại khi Dung Âm lướt qua, mùi sữa tắm kết hợp giữa cam đỏ và quế hương của cô thơm dịu dàng. Khi cô kín đáo lách qua anh để xuống cầu thang, khủy tay của cô bị anh giữ chặt lại…

_ Đi sấy tóc đi!

Trước khi ánh mắt ngỡ ngàng ngạc nhiên của cô kịp chạm tới lòng mắt đen thẫm của anh, thì thanh âm trầm thấp ấy đã vang lên…chỉ có điều lời nói làm cô ngỡ ngàng.

Lòng mắt trong vắt như thể nhìn thấy mặt trăng mọc giữa ban ngày ấy của cô rơi vào ánh nhìn của anh, đôi mắt nheo lại đầy đáng sợ ấy khiến cô không khỏi rùng mình…

_ Có chuyện gì sao?

Giọng nói khô khốc có chút khó chịu, Dung Âm vội vàng lắc đầu nói dối…

_ Không có gì!

_ Đừng si tâm vọng tưởng…tôi chỉ không muốn cô bị cảm lạnh ốm! Sẽ rất phiền hà!

Dung Âm khe khẽ thở dài…Làm gì có ai si tâm vọng tưởng đâu? Nếu nói về thực tế, thì chưa chắc Mạc Thiệu Khiêm đã sống thực tế bằng cô đâu!

Ít nhất cô cũng không bị ánh ảnh bởi một người đã chết đến mức điên cuồng như anh!

Nhưng trong xã hội này…kẻ nào có tiền thì kẻ đó có quyền! Pháp luật được dựng lên để bảo vệ những người đứng trên đỉnh tháp như Mạc Thiệu Khiêm! Cô là một người bình thường nhỏ bé, đứng ở tầng dưới…nếu như không làm vừa lòng Mạc Thiệu Khiêm, đừng nói đến cô, mà ngay cả người cha đã đến bên kia sườn dốc cuộc đời của cô cũng không thể yên ổn!

Nhẫn nhịn không chỉ vì bản thân mình…Nếu như chỉ vì bản thân cô, chưa chắc Dung Âm đã chịu đựng được đến mức độ thế này đâu!

Cô thì không sao…!

Nhưng cha cô thì cần phải sống!

_ Đang nghĩ cách chút nữa nấu đồ ăn làm sao bỏ độc cho tôi chết mà không bị phát hiện phải không?

_ Ơ….Đâu có!

Thanh âm hoảng hốt của Dung Âm vang lên, cô vuốt những lọn tóc ướt đẫm ra sau tai, bối rối trước ánh mắt khó hiểu của Mạc Thiệu Khiêm, nhẹ giọng nói…

_ Anh chờ một chút! Tôi sấy tóc xong sẽ xuống làm cơm trưa ngay!

Mạc Thiệu Khiêm không trả lời, Dung Âm cũng coi đó là sự đồng ý…nhưng có điều, cô vẫn chưa rời đi được!

_ Mạc Thiệu Khiêm….

Dung Âm nhẹ giọng gọi, và cô khẽ kéo khuỷa tay của mình ra…

_ Anh buông tay tôi ra được rồi!

Lúc này Mạc Thiệu Khiêm mới nhận ra mình vẫn đang giữ chặt khủy tay cô không buông. Những ngón tay thon dài của anh buông ra khuỷa tay cô ra, chỉ một chút vậy thôi mà Mạc Thiệu Khiêm cũng làm Dung Âm đau…

Rõ ràng là một năm đã qua, nhưng Mạc Thiệu Khiêm vẫn không học nổi cách tiết chế sức mạnh của mình…

Mỗi lần anh nắm lấy cơ thể cô, cho dù có tức giận hay không, cũng đều khiến cô đau, thậm chí còn dễ gây ra cho cô những vết bầm nho nhỏ…

Nhưng Dung Âm thì chẳng bao giờ oán trách, vì cô biết rõ ràng Mạc Thiệu Khiêm vốn dĩ chẳng cần tỏ ra dịu dàng với cô, và thật ra anh căm ghét cô còn chưa đủ nữa là….

Dung Âm lắc nhẹ đầu…

“Đang nghĩ linh tinh gì thế Dung Âm? Sao tự dưng lại nghĩ những vớ vẩn như vậy cơ chứ…?”

*****

Nhà bếp của Mạc Thiệu Khiêm đã quá thành thục với Dung Âm…Thật ra thời gian cô ở trong này còn nhiều hơn thời gian cô ở trong toàn bộ biệt thự cộng lại…

Thật ra Mạc Thiệu Khiêm ăn uống không hề cầu kì…thật ra có phần đơn giản. Nấu ăn cho Mạc Thiệu Khiêm một năm nay, Dung Âm đã nắm rõ khẩu vị của anh …

Mạc Thiệu Khiêm rất ghét ăn thịt, anh thích ăn cá, đặc biệt là cá ngừ. Anh ăn rất nhạt, không dầu mỡ và lúc nào cũng phải có món ớt chưng làm gia vị đặc trưng cô hay làm. Chỉ có điều mọi thứ bày biện phải sạch sẽ và đẹp mắt, nếu như món ăn trình bày không đẹp, anh một đũa cũng sẽ không động!

Một người sang tận Dubai để mua những bộ bát đĩa, ly tách xa hoa bằng ngọc trắng và vàng ròng chỉ để đựng đồ ăn cũng đủ hiểu anh chú trọng hình thức như thế nào.

Dung Âm dùng khăn chuyên dụng lau sạch bóng những vết thức ăn loang ngoài vành đĩa…Thức ăn được dọn ra, ngon lành và sạch sẽ trên mặt bàn rộng.

Sau đó như thường lệ, Dung Âm mang một chiếc bát con và một chiếc thìa bạc chuyên dụng tới, tuần tự múc toàn bộ thức ăn…Từ món cá hấp xì dầu, tới món cải xào nấm bào ngư, đến món tôm sốt, chả cua và canh hạt sen với nấm…Mỗi thứ cô đều múc vào bát và thử trước mặt Mạc Thiệu Khiêm.

Từ ngày đầu tiên nấu ăn cho anh. Dung Âm đều đã làm nhiệm vụ “thực độc” trước thế này…Nhớ có một lần Dung Âm lớn tiếng dám hỏi anh tại sao nếu như anh sợ cô nấu ăn mà bỏ độc vào thì sao không ra ngoài ăn…Mạc Thiệu Khiêm thật sự đã gọi đến một bàn thức ăn ngập đầu dầu mỡ, nhiều tới mức 6 người ăn không hết và bắt cô ăn hết, ăn không được để bất cứ thứ gì lại….Nhớ lại hôm đó cô ăn tới mức trực tiếp nôn ngay tại bàn thức ăn, vậy mà Mạc Thiệu Khiêm còn không hề mảy may thương xót, anh vẫn bắt cô ăn tất cả những gì còn lại trên bàn…1

Sau lần đó…Dung Âm rất ngoan ngoãn, mỗi ngày đều nấu cơm cho Mạc Thiệu Khiêm, cẩn thận từng ly từng tí, không mặn không nhạt, vừa vặn hoàn toàn với khẩu vị của anh!

Cũng may mà Dung Âm nấu ăn không tệ, nếu không muốn nói là cô nấu khá ngon…Vì thế nên chiều theo sở thích ăn uống của anh cũng không có gì quá mức áp lực!

Đặt chiếc bát và thìa bạc ra bồn rửa, Dung Âm cởi tạp dề ra, lấy bát cơm trước mặt Mạc Thiệu Khiêm và xới cho anh, sau đó mới lấy cho mình…

Suốt cả quá trình, Mạc Thiệu Khiêm đều giữ im lặng, đôi mắt không hề rời khỏi dáng người thoăn thoắt nhanh nhẹn của Dung Âm, trong lòng mắt đen thẫm ấy ẩn chứa điều gì đó, mà người nhạy cảm như Dung Âm dường như cũng nhận ra…Nhưng cô không hề lên tiếng….

Mạc Thiệu Khiêm nhấc bát cơm lên, im lặng ăn cơm. Dung Âm ở bên cạnh cũng hết sức để không gây ra tiếng động, Mặc Thiệu Khiêm chính là như vậy…lúc ăn cơm anh rất ghét bị người khác làm phiền, hay nghe thấy bất cứ tiếng động ồn ào nào…..Ở bên….à không…Ở cạnh anh một năm, Dung Âm cũng học được thói quen tĩnh lặng này của hắn…

_ Cuối tuần này cô về thăm cha mình đi!

_ Khụ!

Dung Âm vội vã quay đầu xuống dưới, bàn tay cô bịt chặt lấy khuôn miệng mình, cố gắng không để tiếng ho của mình làm Mạc Thiệu Khiêm khó chịu…và cho dù không nhìn thấy, cô cũng cảm thấy ánh mắt sắc bén ấy đang soi vào mình…

_ Xin…xin lỗi…

Dung Âm nghẹn ngào nói…Ánh mắt nhòe nhoẹt, thanh âm nghẹn tắc nơi cổ họng, Dung Âm hướng ánh mắt hoang mang về phía an…Vốn dĩ cô không bao giờ nghĩ tới có ngày chính Mạc Thiệu Khiêm lại nói với cô…cô có thể về thăm cha mình….

_ Sao…sao cơ?

Mạc Thiệu Khiêm nhìn cô, không hiểu tại sao…đột nhiên hắn lại mỉm cười…

_ Cũng lâu rồi cô không về thăm cha cô! Không cần thận ông ta lại nghĩ tôi giết cô rồi lại tới làm loạn lên! Cuối tuần này tôi cũng tới nhà Mộ thúc! Cô cũng không cần ở biệt thự, về thăm cha cô đi!

Nhìn gương mặt ngỡ ngàng của Dung Âm, Mạc Thiệu Khiêm nheo mắt lại, khàn giọng hỏi….

_ Còn nếu như cô không thích, thì tôi cũng có việc cho cô, cô có thể…

_ Không! Tôi thích! Tôi thích chứ!

Dung Âm vội vã lên tiếng, khóe miệng cong lên một nụ cười xinh đẹp, khiến Mạc Thiệu Khiêm giật mình…

Đã từ rất lâu rồi, có lẽ đã một năm rồi, Mạc Thiệu Khiêm mới thấy lại nụ cười trên môi cô…

_ Cám ơn anh!

Dung Âm nhẹ giọng nói, vui tới mức cơ thể chẳng còn cảm thấy đau đớn, cũng không còn cảm thấy buồn bã nữa…Ngược lại cô phải ăn thật nhiều…Bản thân cô gầy quá, nếu gặp cha chắc chắn ông sẽ buồn! Từ giờ tới cuối tuần còn 3 ngày nữa….hi vọng là béo lên được một chút!

Dung Âm mải vui quá mức, cô chẳng để ý gì tới Mạc Thiệu Khiêm tại sao đột nhiên tốt bất thường như vậy?

Không hề đề ý đến, ánh mắt của Mạc Thiệu Khiêm ánh lên một điều gì đó….rất kì lạ…!

Thậm chí….tới mức đáng sợ

*****

VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa ❤️