Cơn đọa đày dài dằn vặt tưởng như không thể kết thúc ấy…cuối cùng cũng dừng lại.
Khi Mạc Thiệu Khiệt nắm chặt lấy cánh tay của Dung Âm, chẳng hề thương xót và siết chặt lại, khiến cho Dung Âm cứng người vì đau…Nhưng khối cơ bắp của anh gồng cứng lên, gương mặt trở nên tàn ác, anh gục người vào hõm cổ của cô, những tiếng thở dốc nặng nề và đứt quãng vang lên khiến mi tâm cau chặt mi tâm lại. Cô nghiến răng hứng chịu một dòng d*ch thể từ cơ thể anh phóng thích vào người cô…
Khi cơn kích tình ấy qua đi, những giây phút cuồng quay đọa đầy ấy dịu xuống và nhiệt nóng của hai cơ thể nguội lạnh…Dung Âm lách người dưới thân thể nặng nề đè nặng của Mạc Thiệu Khiêm, những ngón tay gầy guộc của cô tóm lấy lớp vải áo nhàu nát, có che đi thân thể kín dấu hôn dưới thanh thiên bạch nhật.
Mạc Thiệu Khiêm cảm thấy người phía dưới muốn rời đi, đôi mắt lạnh lẽo khi cơ thể cao lớn lách qua một bên, rút vật to lớn ấy ra khỏi người cô. Bờ vai gầy yếu của cô rơi vào tầm mắt đen thẫm ấy, và một sự khó chịu chẳng thể giải thích dâng lên trong đó…
_ Cô vẫn uống thuốc tránh thai đều đặn đấy chứ? Tôi không muốn tự dưng một ngày nào đó cô lại thông báo rằng mình đã mang thai con của tôi đâu!
Câu hỏi ấy vang lên phía sau, khiến đôi tay Dung Âm ù ù. Sự chua chát dâng lên trong lồng ngực. Cô cười nhạt, giọng nói khô khốc hụt hơi vì mất sức, nhưng sự phản kháng thì không hề vì thế mà tuyên giảm.
_ Nếu như anh chịu đeo bao mỗi lần làm t*nh với tôi thì chắng bao giờ anh phải lo về điều đó! Nhưng bản năng của anh không muốn anh hi sinh, dù chỉ là một chút kh*ái cảm của bản thân! Và vâng! Tôi vẫn uống thuốc đều đặn!
Dung Âm quay người nhìn thẳng vào lòng mắt càng lúc càng tối thẫm ấy, nụ cười lạnh lẽo hiện trên khóe môi.
_ Và tôi cũng không muốn có bất kì bất chắc nào xảy ra cho tới ngày tôi được giải phóng khỏi anh! Anh yên tâm! Để lựa chọn giữa việc hoặc mang thai con của anh, hoặc chết! Thì chắc chắn tôi sẽ vui vẻ mà rời xa thế giới tăm tối này mà không một lời oán trách!
Chẳng thèm đoái hoài đến ánh nhìn tóe lửa từ đôi mắt mà người cô gọi là “chồng” ấy, Dung Âm cắn răng bước tới cầu thang để đi lên phòng ngủ, mặc kệ cả cơn rát bỏng giữa hai chân. Giờ cô chỉ muốn tới một nơi nào đó để không phải nhìn thấy gương mặt cao ngạo đáng ghét kia!
Mạc Thiệu Khiêm nhìn theo bóng dáng gầy guộc của Dung Âm khi bàn tay cô bám lấy thành cầu thang, những bước chân cố gắng đi cho vững trên nền đá cẩm thạch trắng…
Khớp xương hằn lên sau làn da của cô, dưới ánh sáng mặt trời càng lộ rõ…Lúc này Mạc Thiệu Khiêm nhận ra Dung Âm gầy gò và nhỏ bé tới mức nào…
Đột nhiên hình ảnh tràn đầy sức sống của cô một năm trước dội lại vào tiềm thức của hắn, Mặc Thiệu Khiêm ngả người ra thành ghế rộng, với cổ áo sơ mi để hở, cơ ngực vạm vỡ loáng mồ hôi khiến hắn hấp dẫn tới ngạt thở, cánh tay mạnh mẽ với những ngón tay dài tinh tế miết lên làn môi của mình...Ánh mắt hắn dừng lại nơi bức tượng bằng đồng đặc họa hình một cô gái đang rót nước từ bình xuống, gương mặt xinh đẹp nhưng đôi mắt thì u buồn...
Tiếng thở dài trầm thấp trong lồng ngực của hắn, Mặc Thiệu Khiêm mím đôi môi lại, và dường như trong lòng mắt ấy ẩn hiện một điều gì đó...
Như thể có điều gì đó...không đành lòng chăng?
****
Dung Âm đóng cánh cửa lại sau lưng mình, lê thân thể rã rời tới chiếc tủ đặt cạnh giường lớn. Ngón tay không ngừng run lên từng nhịp khi cô kéo ngăn kéo ra, bên trong đầy chặt vỏ những lọ thuốc tránh thai, và cả thuốc ngủ.
Tách viên thuốc ra từ vỉ thuốc màu vàng, Dung Âm nhét viên thuốc vào miệng, không hề có lấy một cốc nước, cô nhai nó ngấu nghiến qua hàm răng của mình...
Vị thuốc lạo xạo trong miệng, Dung Âm vẫn tiếp tục nhai viên thuốc và nuốt xuống, cơ thể gượng gạo cởi bỏ lớp quần áo nhàu nát, cố gắng không nhìn mình trong gương, cô bước vào phòng tắm..
Nước xối xả trên thân thể gầy guộc, Dung Âm ngồi trong phòng tắm, đôi chân cô cho chặt lên và cánh tay vòng qua ôm chặt lấy, nước xối xả rót xuống đỉnh đầu cô, chảy xuống thân thể trần tr*i của cô...
Cô giống như một con mèo nhỏ bị bỏ rơi, ướt sũng và cô độc.
Nước mắt nóng hổi ứa ra hòa cùng dòng nước lạnh buốt. Tiếng khóc nghẹn ngào nhỏ bé bị nhấn chìm bởi tiếng nước xối xả....
Rồi đột ngột, cô đứng bật dậy, bàn tay hoảng loạn hấp tấp ấn lọ sữa tắm một cách điện loạn...Sữa tắm chảy tràn qua bàn tay cô, Dung Âm vội vàng kì cọ cơ thể mình, tất cả những nơi mà Mạc Thiệu Khiêm đã hôn qua, chạm qua, sờ qua, cô ra sức kì cọ, ra sức tắm rửa...tới mức tróc cả da, chảy máu...
_ Bên trong bẩn! Rất bẩn!
Dung Âm nghẹn ngào vừa khóc vừa nói, thậm chí còn chẳng nương tay, chẳng sợ mình bị thương. Cô cảm thấy mình thật bẩn thỉu, thật rẻ rúng, thật hèn nhát...Ngay cả dũng khí hét lên với anh rằng “Không được cho vào trong!”....cô cũng không dám nói ra!
Để bây giờ…cho dù cô có kì cọ thế nào, có dùng bao nhiêu sữa tắm, có tự cào mình đến trày da chảy máu, cô vẫn cảm thấy mình bẩn! Rất bẩn!
Dung Âm ngẩng mặt lên, ước giá như mình có thể hòa tan vào dòng nước, tan ra và trôi đi….
Chỉ còn 6 ngày nữa thôi…nhưng Dung Âm biết sẽ là 6 ngày áp lực nhất cuộc đời của cô.
Dung Âm ôm lấy cơ thể lạnh toát của mình, và cho dù da thịt đã thấm lạnh, cô vẫn không muốn đứng dậy…
Ngay lúc này, bên ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp theo là chất giọng trầm thấp của Mạc Thiệu Khiêm.
_ Dung Âm!
Dung Âm lau vội những giọt nước trên gương mặt mình, đôi môi ướt nhẹp vì cả nước và nước mắt của cô máp máy mở ra, nhưng chẳng có gì lời nói nào được thốt ra cả, vì giọn giọng nói của cô đã khản đặc lại cả rồi…
_ Dung Âm?
Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm một lần nữa lại vang lên, nhưng lần này trong giọng nói của hắn có chút gì đó mất bình tĩnh…
_ Vâng!
Tiếng khàn đặc của Dung Âm vang lên, ngón tay lạnh toát vươn tới vòi nước để tắt dòng nước lạnh toát đang xối xả dội xuống cơ thể mình kia đi. Bàn tay vươn lên vuốt mớ tóc ướt đẫm, đôi môi run rẩy bập bẹ thốt ra lần nữa…
_ Vâng…
_ Cô tắm hơi lâu đấy! Tôi không có cả ngày để đợi bữa trưa đâu!
_ Tôi xong ngay đây!
Dung Âm rối rắm vớ lấy chiếc khăn bông mềm, bao bọc lấy cơ thể gầy gò của mình. Đôi mắt đo đỏ, ran rát vì nước của cô nhìn bóng hình cao lớn của Mạc Thiệu Khiêm lướt qua cửa kính sần, trong lòng không khỏi nhen lên chút sợ hãi run rẩy….
Lý do vốn dĩ cô phải vội vàng trả lời anh, chính là sợ rằng anh không nghe thấy tiếng cô, lại đột ngột mở cửa phòng tắm xộc vào…Dung Âm không muốn cơ thể cô lại một lần nữa phơi bày trước mặt anh!
Lau vội cơ thể và mái tóc ướt, Dung Âm len lén nắm lấy tay nắm cửa, khẽ vặ nhẹ…
Chầm chậm nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa, Dung Âm cẩn thận kiểm tra, để chắc chắn rằng bên ngoài phòng ngủ, không có Mạc Thiệu Khiêm.
Khi chắc chắn căn phòng trống rỗng, Dung Âm mới cẩn thận bước ra…Đôi chân trần chạm xuống thảm lông mềm mại, nhanh nhẹn chạy tới phòng thay đồ được xây ngầm bên trong…
Ở nhà của Mạc Thiệu Khiêm chính là như vậy! Cho dù có khóc, cho dù có đau khổ buồn bã tới mức nào…cũng không có thời gian thừa cho cô làm điều đó!
Ngay cả khóc, cũng không được khóc cho thỏa!1
Vốn dĩ không chỉ là cơ thể, ngay cả thời gian, hay chính là cuộc sống này của cô…đều thuộc về Mạc Thiệu Khiêm!
Dung Âm thay nhanh quần áo, Dung Âm vô tình lướt qua bản thân mình trong gương, suýt nữa cô bị dọa cho sợ…
Ở trong gương, một người phụ nữ gầy tới da bọc xương, với gương mặt hốc hác và đôi mắt sưng bụp, chiếc mũi đỏ lựng và đôi môi sưng phồng đang nhìn lại cô….
Đây…là mình sao?
Dung Âm nhìn bản thân mình trong gương, cô không thể tưởng tượng nổi….
Khóe mắt cô đỏ lên, người phụ nữ trong gương cũng chực bật khóc!
“Không được! Dung Âm! Mày không được khóc! Không được chọc giận hắn nữa! Chỉ còn vài ngày nữa thôi! Cố lên Dung Âm!”
Suy nghĩ gào thét trong đầu, Dung Âm nghiến lấy m* bàn tay quẹt đi đôi môi sưng đỏ của mình, cố gắng giữ bình tĩnh, đôi mắt cô hướng xuống…và phải mất một lúc lâu nỗi nghẹn ngào trong lòng mới được dằn xuống…
Dung Âm mở cửa phòng thay đồ, thở ra một luồng hơi nặng nề…
_ Dung Âm!
Tiếng gọi của Mạc Thiệu Khiêm vọng lên, và tiếng bước chân vang lên trên cầu thang. Dung Âm vội vã vừa chạy vừa cuống quýt đáp lời…
_ Tôi xuống…xuống ngay đây!
Dung Âm hoảng hốt, không dám trù trừ...lập tức chạy xuống
****
VOTE, LIKE và THEO DÕI TÀI KHOẢN của Kỳ nhaaaa ❤️
Tiktok của mình: p.thaoo0813