Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 47: Biến cố ập tới




Khoảng vài phút sau…bên ngoài cánh cửa văn phòng của Mạc Thiệu Khiêm vang lên tiếng gõ lộc cộc…

_ Thưa ngài Mạc! Khách của ngài đã tới ạ!

_ Mời cô ấy vào đây! Và chuẩn bị trà nóng!

_ Dạ!

Tiếng mở cửa vang lên, Mạc Thiệu Khiêm lập tức đứng dậy khi nghe thấy thanh âm vui vẻ đang cảm ơn cô thư kí…Và tiếp sau là một đôi giày da sang trọng bước vào bên trong phòng anh.

Cô gái có đôi mắt sáng bừng lên như nắng mai, với nốt chu sa xinh đẹp trên gò má, và nụ cười tươi tắn như một đóa hoa đang bung nở.

_ Không biết vị chủ nhà điển trai đây có vui lòng cho kẻ lạc đường này xin một cốc nước không nhỉ?

_ Khang Kiều! Là em thật sao?

Nụ cười ngỡ ngàng hiếm hoi nở ra trên môi của Mạc Thiệu Khiêm. Anh vội vã chạy xuống, giang tay ôm lấy Khang Kiều vào lòng.

Khang Kiều và Mạc Thiệu Khiêm quen nhau khi cả hai còn học tại Havard. Có điều Mạc Thiệu Khiêm học khoa Kinh tế Quốc tế, còn Khang Kiều thì học khoa Báo chí…Vốn dĩ chẳng hề quen biết nhau, nhưng hồi đó tên bạn thân nhất của anh lại phải lòng cô hoa khôi khoa Báo chí này…thế nên lại quen nhau.

Không ngờ tính cách của cô lại rất hợp với anh, cuộc sống của cô lại rất sôi động, quen biết Kiến Hào và Khang Kiều khiến những năm thanh xuân đó của Mạc Thiệu Khiêm không bao giờ biết tới hai từ tẻ nhạt…

Chỉ có điều…Khang Kiều và Kiến Hào…lại sớm đã chia tay nhau…

Bàn tay anh vỗ vỗ lên đỉnh đầu cô, Khang Kiều cười tươi tắn, bàn tay cô thân tình đập đập vào tấm lưng rộng của anh…

_ Nhìn anh chẳng khác mấy so với thời ở bên Mỹ! Mà anh còn chẳng chịu già đi nữa! Khai ngay ra cho em….anh uống thuốc trường sinh bất lão bào chế từ thịt Đường Tăng đúng không?

Khang Kiều đấm nhẹ lên lồng ngực của Mạc Thiệu Khiêm. Mạc Thiệu Khiêm nhún vai, nhìn Khang Kiều thoải mái đi lại trong phòng làm việc của anh ngắm nghía chỗ nọ chỗ kia, vui vẻ trả lời.

_ Em cũng đâu khác gì với thời sinh viên! À…hình như có mập ra một chút thì phải!

Nếu như là những cô gái khác, khi bị nói mập lên chắc chắn sẽ giống như chạm vào chỗ hiểm, nhất định sẽ nhảy dựng lên phản ứng…Nhưng Khang Kiều lại chẳng hề để tâm, ngược lại còn háo hứng trả lời.

_ Thì công việc của em là Bloger Du lịch ẩm thực mà! Đi đủ nơi ăn đủ món, em mà không mập lên mới là lạ ấy!

_ Lần này em về luôn chứ?

Mạc Thiệu Khiêm hỏi Khang Kiều, ánh mắt xinh đẹp của cô liếc nhẹ anh một cái, nốt chu sa trên gò má lại nhô lên vì nụ cười của cô.

Mạc Thiệu Khiêm cũng vẫn là Mạc Thiệu Khiêm, đến hỏi thăm cũng lựa chọn những phương án tối ưu hiệu quả nhất.

_ Em cũng chưa nghĩ tới có về Đại lục luôn hay không? Đằng nào thì gia đình em cũng quen với việc em đi đây đi đó rồi, cứ đến Năm mới với Tết trung thu về Mỹ đoàn viên là được….Dạo đây công việc mệt mỏi, em muốn về đây nghỉ ngơi một chút!

_ Cô chú vẫn khỏe chứ?

_ Cám ơn ngài Mạc! Bố mẹ em vẫn khỏe, vẫn du lịch đó đây đều đều!

_ Em về lần này Kiến Hào có biết không?

Câu hỏi của Mạc Thiệu Khiêm khiến Khang Kiều có chút khựng lại…

Gương mặt vui tươi của cô có chút trầm ngâm…nhưng rất nhanh…nụ cười lại trở lại trên khóe môi xinh đẹp ấy, nhưng có điều lần này không còn được rạng rỡ như trước…

_ Bây giờ thì chắc là anh ta chưa biết…nhưng mà sớm muộn gì cũng sẽ biết thôi...Nhưng mà chẳng có gì quan trọng, cũng chẳng liên quan đến em!

_ Đã bao nhiêu năm như vậy dường như em vẫn chưa sẵn sàng tha thứ cho cậu ấy!

Mạc Thiệu Khiêm nhẹ giọng nói, đôi môi của Khang Kiều khẽ bĩu ra một chút khi cuối cùng cô cũng chán khám phá văn phòng của anh mà tìm một chỗ ngồi xuống.

_ Em chẳng bao giờ giận anh ta mà phải tha thứ!

_ Nhìn em xem, đúng là vẫn cố chấp như ngày xưa!

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Mạc Thiệu Khiêm nhìn về phía cửa lớn, dịu giọng nói.

_ Vào đi!

Cô thư kí cung kính bước vào, đặt lên bàn một ly trà ấm áp. Khang Kiều tươi tắn cám ơn và nhấc ly trà lên, nhấp từng ngụm nhỏ.

_ Em về mà chẳng báo trước một tiếng nên anh chẳng chuẩn bị kịp gì cả…Hay là chỉ còn nửa tiếng nữa là tan ca. Anh và em đến nhà hàng Pháp ăn tối nhé?

_ Thôi…ngài Mạc! Em cám ơn ngài nhưng mà em no lắm rồi! Không ăn được nữa đâu!

Khang Kiều đặt ly trà xuống, bàn tay cô xoa xoa chiếc bụng của mình, khẽ nhăn mũi trả lời.

_ Em ăn cơm trên máy bay rồi à?

_ Gớm…anh biết thừa em ăn không nổi đồ ăn trên máy bay còn gì! Trước khi đến gặp anh em đã ăn cơm rồi!

_ Em ăn ở đâu?

Mạc Thiệu Khiêm tò mò hỏi, đợi Khang Kiều nhấc lên đặt xuống ly trà, đủng đỉnh kể.

_ Ngày trước hồi em còn ở Đại Lục, có một quán mì thịt bò ngon lắm nằm ở phía đường cao tốc mới làm lại ấy…Hôm nay về nước em muốn tới ăn một bát mì, nhưng mà đúng là thời gian tàn khốc, quán mì chuyển đi từ thủa nào rồi…Nhưng mà trong cái rủi có cái may, cái quán cơm mới mở ở đấy ăn ngon lắm luôn! Chất lượng đối với một quán cơm bình dân như thế là quá đỉnh! Cô chủ thì…xinh muốn xỉu luôn, lại còn hiền nữa chứ! Cha của cô ấy cũng dễ chịu, còn hiểu biết thơ cổ nữa nha anh…Chú ấy biết luôn bài thơ Cáo biệt Khang Kiều nữa đó…Em vừa ăn cơm vừa đàm thơ với chú ấy, quên luôn cả thời gian luôn!

Khang Kiều nói một thôi một hồi, bỗng nhiên mới phát hiện ra sự im lặng tới bất thường của Mạc Thiệu Khiêm. Ánh mắt cô hướng về phía gương mặt đột nhiên đờ đẫn tới tái xanh của Mạc Thiệu Khiêm, tò mò kéo tay anh.

_ Này…anh làm sao đấy ngài Mạc?

Lòng mắt đen thẫm của Mạc Thiệu Khiêm lao xao như thể màn mưa ngoài kia…và khi anh hướng mắt về phía Khang Kiều, nhẹ giọng hỏi cô….

Thanh âm của anh tưởng như vỡ tan ra như những giọt mưa đập lên cửa kính…

_ Khang Kiều…nói cho anh nghe….cô chủ quán đó…có phải tên là…Dung Âm không?

****

Khang Kiều ngồi trên bàn, trước mặt là những đĩa thức ăn thơm ngon, ánh mắt không thể dứt khỏi bóng dáng thoăn thoắt của Dung Âm, với nụ cười nở rộ trên môi…

Đúng là trái đất hình tròn, cho dù đi tới đâu nếu như đã có duyên, cũng sẽ tìm thấy nhau…!

Không ngờ tình cờ thế nào, ngày đầu tiên quay trở lại đại lục, Khang Kiều lại gặp ngay… “vợ cũ” của Mạc Thiệu Khiêm.

Nhớ lại chiều mưa hôm đó, gương mặt bàng hoàng như thể không dám tin vào những gì cô vừa kể của Mạc Thiệu Khiêm, Khang Kiều lại cảm thấy nuối tiếc…

Làm sao mà lúc đó cô không lôi máy ảnh ra để chụp lại khoảng khác để đời ấy chứ?

Nhìn Dung Âm tươi cười dịu dàng, từng cử chỉ đều vô cùng nhu mì…Khang Kiều không khỏi cảm thán…

Ngài Mạc băng lãnh này cũng biết cách nhìn người ra phết đấy…!

“Giúp anh hàn gắn với chị Dung Âm thì em nhất định sẽ giúp…nhưng em không dám hứa gì đâu đó nha…Mạc băng lãnh ạ!”

Khang Kiều thầm nghĩ trong đầu, đột nhiên một tiếng gọi thân thiết vang lên.

_ Ấy…Khang Kiều! Cháu tới ăn cơm đó hả?

_ Đâu có chú Mộ! Con tới tìm chú đàm thơ, tiện thể mới ăn cơm đó!

_ Được được! Con chờ ta dở tay bê chỗ gạo này vào trong rồi ta ra ngay!

Mộ Tuấn Văn quý Khang Kiều ra mặt, hào hứng vui vẻ nói với cô. Nhìn ông khệ nệ bê mấy bao gạo to đùng, Khang Kiều vội vã đứng dậy.

_ Chú Mộ! Để cháu giúp chú!

_ Ối giồi con bé này cũng khách khí quá nhỉ…Bao gạo to thế này cháu bê giúp ta kiểu gì? Nhìn ta lớn tuổi thế thôi chứ ta còn khỏe lắm! Cháu cứ ngồi đi! Loáng cái là xong ấy mà!

_ D….

XOẠT…!

Một tiếng động ầm ĩ vang lên khiến Khang Kiều giật bắn mình. Tất cả khách hàng đang dùng cơm bên trong cũng vội vàng quay về phía có tiếng đồng. Không gian lập tức nhốn nháo căng thẳng…

_ CHA CON MỘ TUẤN VĂN ĐÂU? RA ĐÂY!

Một toán người hầm hầm hổ hổ xông vào giữa quán, còn cố tình làm đổ đồ đạc bên trong. Mộ Tuấn Văn vội vã buông bao gạo xuống chạy tới khi Dung Âm bước ra. Ánh mắt cô nhìn vào những gương mặt bặm trợn, và nhìn vào gương mặt của một người đàn bà nanh nọc đang chống nạnh đứng phía trước.

_ Bà chủ nhà! Sao đột nhiên bà lại đưa nhóm người này tới đây ồn ào vậy? Tiền nhà cháu đã trả đủ cho bà rồi mà!

Dung Âm nhẹ nhàng hỏi, bà chủ nhà vênh vác nhìn cô từ đầu đến chân, rồi khinh khỉnh lên tiếng.

_ Nghe đây! Chỗ này ta đã cho người khác thuê! Ngay hôm nay cha con cô phải dọn đi!

_ Cái gì?

Mộ Tuấn Văn hoảng hốt la lên, phía sau Khang Kiều cũng đứng dậy, nhìn toán người hùng hùng hổ hổ đối diện với hai cha con Dung Âm thân cô thế cô…..Hàng mi tâm của cô lập tức cau chặt lại…

_ Sao lại như thế bà chủ? Bà có thể giải thích rõ ràng hay không? Thế này là thế nào?

_ Cha…cha cứ bình tĩnh đã!

Dung Âm sợ toán người đó sẽ làm gì cha mình, vội vàng cản ông lại…Cô hướng về phía mụ đàn bà đó, vô cùng cẩn trọng lời nói lên tiếng.

_ Bà chủ nhà! Cha con cháu thuê nhà của bác cũng được một thời gian! Tiền nhà cha con cháu cũng chưa từng chậm ngày nào, trước nay bác và cha con cháu cũng không có hiềm khích gì! Sao tự nhiên bác lại đuổi cha con cháu đi đột ngột như vậy?

Nào ngờ đáp lại sự nhã nhặn của Dung Âm, mụ chủ nhà như một con chó điên, gào lên váng động…

_ ĐỪNG CÓ NHIỀU LỜI! MỘT LÀ DỌN ĐI! HAI THÌ ĐỪNG TRÁCH ĐAO KIẾM VÔ TÌNH…!

****