Xiềng Xích Dịu Dàng - Thư Kỳ

Chương 46: Khang Kiều




Những ngày tiếp theo, trời hạ đổ mưa rào…

Cơn mưa đến nhanh đi nhanh, thất thường như tâm tình của người con gái mới lớn, thoắt vui thoắt buồn, lưỡng lự cười nói. Mưa rơi rất mau, rào rào trút xuống mái hiên ồn ã. Hạt mưa rơi xuống, nhuộm ướt nền đường. Những vệt nước loang loáng như ánh gương, cùng mùi đất ngai ngái nhưng dễ chịu...Không gian chìm trong màu trắng xóa của những cơn mưa, rồi lại bừng lên trong nắng hạ. Trên nên trời trong vắt còn thấy được ánh cầu vồng mờ mờ hiện hiện.

Mấy ngày nay Mộ Tuấn Văn sao thấy Dung Âm có chút khang khác, không còn giống như trước đây...

Trong nét cười vui vẻ có chút trầm buồn, trong lời nói hoạt bát lại có phần lặng lẽ, trong ánh mắt hồn nhiên lại có phần ưu tư...

Cô con gái của ông không biết từ bao giờ lại có thói quen vừa trầm lặng ngắm mưa, vừa len lén thở dài như vậy...

Có đôi lần Mộ Tuấn Văn gạn hỏi Dung Âm, liệu có phải việc kinh doanh của cửa hàng có vấn đề gì hay không? Nhưng nhận lại từ cô chỉ là nét cười dịu dàng cùng câu nói trấn an:

_ Không có gì đâu ạ! Mọi việc rất thuận lợi! Cha đừng lo!

Nhìn dáng vẻ tĩnh lặng ưu tư, tâm trạng như đang hòa tan cùng tiếng mưa ấy của cô...mà nói ông không lo? Không lo liệu có được hay không?

Dung Âm tựa đầu ngắm màn mưa trắng xóa, tiếng mưa rào rạt ồn ã, bâng khuâng tự hỏi không biết bao giờ mưa mới chấm dứt?

Mà dường như trong màn mưa lạnh giá ấy, Dung Âm mơ hồ như thể nhìn được khoảng khắc cô đang ôm lấy Mạc Thiệu Khiêm, cũng mơ hồ nghe thấy được tiếng khóc uất nghẹn ám ảnh của anh...

Xoạt!

Tiếng động đột ngột vang lên khiến cho Dung Âm giật mình, cánh cửa trượt được kéo mạnh ra.

Điều tiếp theo Dung Âm nhìn thấy là một chiếc ô màu đỏ nổi bật...và khi chiếc ô được hạ xuống, một cô gái có nụ cười tươi tắn vớt nốt chu sa ngay ở trên gò má với mái tóc gần như ướt hết vì mưa, nhìn cô vui vẻ cất giọng hỏi:

_ Xin lỗi! Cho tôi một bát mì thịt bò đi cô chủ!

Cô gái có gương mặt rất thông minh, ánh mắt vui tươi, mặc một chiếc áo choàng nhẹ và đôi giày da nữ, phong cách phóng khoáng hiện đại...Khiến cho Dung Âm bất chợt nhớ tới...Kiến Hào.

_ Xin lỗi cô! Quán chúng tôi bán cơm thôi, không bán mì ạ!

Mộ Tuấn Văn nhã nhặn lên tiếng, câu nói của ông khiến cho lòng mắt tươi vui kia hụt hẫng hẳn đi.

_ Không phải chứ...Ôi lâu tôi không về Đại Lục mọi thứ thay đổi quá...xưa ở đây là một quán mì mà!

_ Việc này...chúng tôi cũng chỉ mới chuyển tới đây thôi....nên cũng không biết!

Mộ Tuấn Văn nhẹ giọng nói...cô gái thở dài thượt, chép miệng quan sát quán ăn của Dung Âm, thở dài lẩm bẩm.

_ Chắc là quán mì đó đã rời đi lâu rồi! Làm thế nào nhỉ....ngoài trời giờ cũng đang mưa nữa...Tôi mất công chạy vào đây rồi...Hay là...

Ánh nhìn tinh nghịch của cô gái hướng về phía Dung Âm, cùng với nụ cười tươi tắn nở rộ như một đóa hoa.

_ Trong tiệm của cô chủ có mì gói không? Cô nấu giúp tôi một bát! Chứ tôi vừa từ sân bay ngồi taxi về đây, giờ tôi đói đến run chân tay rồi! Cô thấy không?

Dung Âm nhìn những đốt ngón tay trắng bệch vì mưa của cô gái, mà ngoài trời mưa vẫn mải miết chẳng có dấu hiệu dứt...Dung Âm làm sao có thể để cô gái đội mưa đi ra được chứ?

_ Mì gói thì tôi không có! Nhưng mà tôi có cơm nóng với canh gà nấm mới nấu, cô ăn tạm được không?

Dung Âm dịu dàng khẽ hỏi....Ánh mắt tươi vui của cô gái có phần ưu tư cân nhắc...rồi chép miệng ưng thuận.

_ Tôi thật sự rất thèm mì...nhưng mà thôi thì đáo giang tùy khúc, nhập gia tùy tục! Cô chủ! Phiền cho một suất cơm!

Dung Âm không thể nén được mà bật cười...cô gái ấy dùng đúng câu mà hôm trước Dung Âm dùng để trả lời Kiến Hào mà đáp lời cô.

Hôm nay trời mưa, quán cũng vắng khách hơn mọi hôm. Dung Âm nhìn cô gái ngồi xuống bàn, lôi từ trong túi xách ra một chiếc khăn tay để lau bớt đi gương mặt còn dính nước mưa, liền rót ra một ly trà nóng mang tới.

_ Cái này là quán mời! Cô uống đi cho ấm người!

_ Cám ơn cô nhé! Cô chủ!

Dung Âm lắc đầu biểu lộ không có gì đâu, vừa định quay lưng đi thì đã nghe thấy tiếng cô gái ấy khẽ gọi cô.

_ Cô chủ...cô tên gì vậy?

Dung Âm tròn mắt nhìn vị khách kì lạ đang ôm ly trà cam quế ấm nóng trong tay, cười tươi tắn ngóng chờ câu trả lời của cô, trong lòng không khỏi thắc mắc...

Có mấy vị khách tới quán ăn mà còn muốn biết tên chủ quán chứ?

_ Tôi là Dung Âm!

_ Dung Âm…Tên cô hay thật ấy! Còn tôi là Khang Kiều! Khang Kiều trong “Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly/ Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay.”

_ Đây có phải là câu thơ trong bài Cáo biệt Khang Kiều của Từ Chí Ma không?

Tiếng reo vui của Mộ Tuấn Văn vang lên như thể ông vừa tìm thấy được tri âm tri kỉ. Khang Kiều cũng hào hứng quay lại, vui vẻ hỏi ông.

_ Chú cũng biết bài thơ này nữa sao ạ? Ngày trước khi sinh con, ông nội con thích bài “Cáo biệt Khang Kiều” của Từ Chí Ma quá nên đặt tên con là Khang Kiều!

_ Đương nhiên là ta biết! Bài thơ đó đầy đủ phải là...:

“Nhưng giọng tôi sao không thể cất lên lời

Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly

Đêm hè nay lại càng yên ả

Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay”

Giọng ngâm thơ ung dung trầm bổng của Mộ Tuấn Văn hòa cùng tiếng cười tươ vui của Khang Kiều khiến cho Dung Âm có phần...đờ đẫn...

Giữa những lời qua lại trầm bổng đầy chất thi văn của bố cô và Khang Kiều, Dung Âm bối rối ngẩn ngơ, khẽ khàng lên tiếng...

_ Vậy sao ạ...Thế mà con lại tưởng “Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay” là câu mà Triệu Mạc Sênh nghĩ ra để tán tỉnh Hà Dĩ Thâm trong tiểu thuyết Bên nhau trọn đời chứ?1

Sau câu nói ấy của Dung Âm, quán nhỏ của cô lập tức lặng phắc....và sau đó là tiếng cười hào sảng của cha cô vang lên vừa thích thú, lại vừa tội nghiệp.

_ Trời ơi con gái...Nếu cái cô Triệu Triệu gì đó của con mà làm được bài thơ này thì đã trở thành nữ thi hào xuất chúng rồi...Khi đó thì thời gian đâu mà đi tán tỉnh cái cậu Hà gì đó nữa!

Mộ Tuấn Văn giống như giữa chợ đông gặp được cố nhân, lập tức kéo ghế ngồi xuống đối diên với Khang Kiều, vừa bình vừa ngâm, khiến cho quán nhỏ của Dung Âm chẳng mấy chốc biến ngay thành thi đàn.

Nhìn hai người bàn tán sôi nổi về chủ đề mà cô nghe không hiểu một chữ nào hết…cái gì mà tâm khúc biệt ly, cái gì mà cầu Khang vắng lặng…Sao đột nhiên tiếng Hán lại trở nên khó hiểu thế nhỉ?

_ Thế hai vị thi nhân đây muốn dùng trà hay dùng rượu đây để tiểu nữ còn rót?

_ Âm nhi! Con dọn thức ăn lên đây đi! Khang Kiều! Tiện thể quán cũng vắng khách, chú ngồi ăn cơm với con, chúng ta cùng bình thơ tiếp!

_ Được chú! Con dùng trà quế thay rựou! Kính chú trước một ly!

Dung Âm nhìn Khang Kiều trò chuyện vui vẻ với cha cô như thể hai người bạn đã lâu rồi chưa gặp, bỗng nhiên cảm thấy cuộc đời thật kì lạ…

Thế nào mà trong một ngày mưa mịt mù trời đất, quán nhỏ vắng lặng như tờ cha cô lại tìm được tri âm thế này cơ chứ?

Thế này có phải nói là…Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ không đây?

****

Mạc Thiệu Khiêm chăm chú đọc tài liệu. Văn phòng của anh lặng phắc, còn tiếng mưa rào rạt đập ngoài khung cửa kính vẫn dệt nên những âm thanh ồn ã tưởng như chẳng thề ngớt đi…

Bỗng nhiên một ánh chớp lóe lên bên ngoài khung cửa kính, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm giật mình…

Đầu ngón tay thon dài hạ chiếc bút xuống, ánh nhìn có chút lo lắng hướng ra ngoài màn mưa không ngớt…

“Không biết bây giờ em đang làm gì?

Thật muốn tới gặp em…nhưng lại chẳng còn mặt mũi nào để đối diện với em nữa…!

Anh chẳng có đủ dũng khí…để nhìn vào lòng mắt trong vắt của em nữa!”

Sự thật mà Mạc Thiệu Khiêm được biết, thật oan nghiệt, thật tàn nhẫn. Suốt những năm qua, anh đã mang ơn nhầm người, còn người anh thực sự mang ơn…anh lại làm tổn thương….

Làm sao anh còn có thể đứng trước mặt cô nữa chứ?

Cho dù trong lòng nhớ cô đến phát điên lên rồi…nhưng lại không dám tới tìm cô….

Thật nhục nhã!

Thật hổ thẹn!

Mạc Thiệu Khiêm nhìn qua màn mưa, trong thanh âm tiếng mưa rả rích, dường như có thể nhìn thấy nụ cười của cô, nghe thấy thanh âm của cô….

Dung Âm….!

Reng reng…

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm giật mình…

Bàn tay nhấc lên ống nghe, Mạc Thiệu Khiêm nuốt khẽ, thanh âm vang lên có chút lạc lõng.

_ Tôi nghe đây!

_ Thưa ngài! Phía dưới lễ tân báo lên, có một cô gái nói muốn gặp ngài! Cô ấy nói cô ấy là em gái thất lạc mới trở về của ngài!

Nữ thư kí bối rối lên tiếng….Mạc Thiệu Khiêm không biết vừa rồi dưới lễ tân đã bị “cô em gái thất lạc” ấy làm cho náo động lung tung lên. Lễ tân từ chối không nổi bắt buộc phải gọi điện lên cho thư kí của anh.

_ Em gái thất lạc?

_ Dạ! Cô ấy nói chỉ cần nói với ngài….thế này….thì ngài nhất định sẽ nhớ ra cô ấy!

Tiếng thư kí bối rối vang lên, khiến cho Mạc Thiệu Khiêm càng tò mò.

_ Cô ấy nói gì?

_ Dạ…cô ấy nói…

“Lặng yên là tiếng tiêu mặc biệt ly

Trầm mặc là Khang Kiều đêm nay.”

Hai câu thơ vừa mới thốt ra, lòng mắt của Mạc Thiệu Khiêm đã sáng bừng lên như ngọn đuốc trong đêm tối…

_ Cho cô ấy lên gặp tôi ngay! Lập tức!

****