Editor: Tiểu Tâm
Giang Cảnh Xuyên thầm nghĩ không ổn, nhìn phản ứng này Tô Yên là biết, hai tiểu tử kia còn chưa học được cáo trạng, việc này xem như anh không đánh đã khai.
"Vợ, anh thật sự không cố tình, cũng không còn muốn đá mông bọn chúng, em yên tâm, về sau chúng nó để cho anh đá anh cũng không đá. Em đừng để trong lòng." Nếu đã không đánh đã khai, lúc này dù sao cũng không có khả năng lừa gạt, biểu cảm của Giang Cảnh Xuyên và học sinh tiểu học ở dưới cờ tuyên thệ chân thành nghiêm túc như nhau, còn hận không thể viết bản kiểm điểm.
Nhìn biểu cảm của Tô Yên vẫn rất lạnh lùng, Giang Cảnh Xuyên dứt khoát nói ra lời thẳng nam ung thư thường nói: "Anh đây là bày tỏ một loại phương thức thích đối với con trai, em xem, anh sao lại không đá người khác? Đương nhiên, hiện tại anh đã biết phương thức này không đúng, về sau tuyệt không tái phạm, vợ, em tha thứ cho anh một lần đi."
Môi Giang Cảnh Xuyên sắp khô nứt, Tô Yên rốt cục mở miệng: "Chuyện này trước để sang một bên, anh giải thích một sự kiện khác, nếu giải thích tốt, tất cả đều tốt, nếu không giải thích rõ ràng, em đã nói với anh, anh quỳ cây xương rồng và bàn phím đều vô dụng."
Nghe nói như thế, Giang Cảnh Xuyên một chút cũng không thả lỏng, ngược lại lại bất an, rốt cuộc là chuyện gì có thể làm vợ đại nhân đem chuyện đá mông đứa nhỏ gác ở một bên?
Xem ra thật sự nghiêm trọng, có thể mở báo động.
Tô Yên mở đoạn ghi âm vừa mới thu, ngay từ đầu Giang Cảnh Xuyên còn có chút không rõ nguyên do, chờ sau khi nghe xong, mặt mày đều nhăn lại thành một chỗ.
Đây là cái quỷ gì?
"Âm thanh này hẳn là anh không xa lạ, chính là quản lý nhân sự lần đó gặp mặt ở công ty anh chỉ cần trả lời em hai vấn đều là tốt rồi, cái khác em không muốn hỏi nhiều, thứ nhất, cô ta vì sao muộn như vậy còn gọi điện thoại cho anh, hai người có viện gì cần liên hệ sao? Đừng nói cái gì cô ta là quản lý bộ nhân sự, em nghe nói, là phó tổng Lâm quản lý ban này, không phải anh."
Đương nhiên Giang Cảnh Xuyên cũng không phải thằng ngốc, đến lúc này nếu vẫn mông lung, cái gì đều không biết, anh dứt khoát chui vào bụng mẹ sinh lại đi thôi.
"Cô ta nói có cái gì rơi ở trên xe của anh, chẳng lẽ cô ta không biết anh có vợ rồi à? Nhân viên nào hơn mười giờ gọi điện thoại cho ông chủ vì một chuyện nhỏ như vậy? Cô ta rất dũng cảm, không sợ quấy rầy đến ông chủ? Hay là nói đây không phải là lần đầu tiên?"
Giang Cảnh Xuyên vội vàng lắc đầu, cố hết sức làm sáng tỏ vì mình: "Vợ, em biết, nếu trước kia cô ta gọi, anh mà nhận điện thoại, cô ta hoàn toàn không có cơ hội gọi điện thoại cho anh nữa, thật sự đây mới là lần đầu tiên, anh đảm bảo, cũng sẽ là lần cuối cùng."
Thật sự là nghìn phòng vạn phòng, vẫn có thể ngã như vậy, Giang Cảnh Xuyên bày tỏ có chút bực bội.
"Được, vấn đề này cho qua, cô ta rơi cái gì trên xe của anh? Làm sao cô ta có thể ngồi xe của anh? Giang Cảnh Xuyên, em đã nói với anh, nếu chuyện này anh không giải thích rõ ràng, hôm nay anh đừng đi ngủ!" Tuy rằng Tô Yên đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng không muốn dễ dàng gác lại như thế, dù sao cũng phải cho anh biết cô đối với loại chuyện này không tha thứ dễ dàng, bằng không thì tiếp theo còn xảy ra tình huống tương tự, kia thật sự là bị ghê tởm chết.
Giang Cảnh Xuyên nghĩ lại một chút, nói với Tô Yên: "Em để anh gọi điện thoại, cái gì cũng rõ ràng thôi."
Tô Yên đoán anh hẳn là gọi điện thoại cho trợ lý chứng thực, nói: "Mở loa ngoài, em muốn nghe."
Giang Cảnh Xuyên bấm số điện thoại của trợ lý, sau một lát bên kia mới nhận, truyền đến giọng của trợ lý: "Tổng giám đốc Giang, có việc gì dặn dò sao?
Trợ lý cũng rất đau khổ, đã muộn thế này, anh ta đã ngủ, nhưng Giang Cảnh Xuyên gọi không dám không nhận, chỉ hy vọng không phải việc lớn gì.
"Hai ngày trước tôi đem chiếc xe của công ty cho anh mượn, anh còn nhớ rõ đi?
Trợ lý: "Vâng, tổng giám đốc Giang, tôi đã đổ thêm dầu, cũng đã đem đi của hàng 4S bảo dưỡng."
Giang Cảnh Xuyên ừ một tiếng, nhìn Tô Yên liếc mắt một cái, tiếp tục nói: "Không nói cái này, quản lý Tôn bộ phận nhân sự nói có rơi cái gì ở trên xe, anh có ấn tượng không?
Trợ lý: "Không có, thời điểm tôi đem xem đi bảo dưỡng cố ý kiểm tra một chút, rơi vật gì a."
Giang Cảnh Xuyên nghĩ, xem ra thật là có việc như vậy: "Đúng rồi, sao quản lý Tôn lại ngồi xe kia? Có chuyện gì sao?"
Trợ lý ngay thẳng, cũng không nghĩ nhiều, liền trả lời: "Hôm đó tôi lái xe tan làm, nhìn thấy quản lý Tôn đón xe ở gần đấy, liền đưa cô ấy một đoạn đường."
"Được, không có việc gì. Đúng rồi, sáng mai cậu bảo phó tổng Lâm đến phòng làm việc của tôi một chuyến, tôi tìm anh ta có việc." Sau khi Giang Cảnh Xuyên nói xong lời này liền cúp điện thoại.
"Sự tình chính là như vậy."Giang Cảnh Xuyên vội bày tỏ lòng trung thành: "Anh sao có thể để cho phụ nữ ngồi xe của anh, vợ, em phải tin tưởng anh."
Trong một ít trường hợp, Giang Cảnh Xuyên không phải không nhận được một số ám chỉ từ phụ nữ, chỉ là anh đều không quan tâm, càng sẽ không để cho những người này có cơ hội náo loạn đến cuộc sống của anh, anh gần như nghĩ không có tý sơ hở nào, tuyệt đối không nghĩ tới, lúc này gây rối lại là nhân viên của công ty.
Thời điểm Giang Cảnh Xuyên còn chưa kết hôn, khi đó cũng là lúc mới đảm nhiệm, công ty cũng có một phần nhân viên nữ có ý nghĩ như vậy, làm việc sơ suất, trực tiếp vị Giang Cảnh Xuyên sa thải, làm như vậy vài lần, mọi người đều biết Giang Cảnh Xuyên là người có tính cách như thế nào, nhóm nhân viên nữ trong công ty đều dừng lại ý nghĩ kia, tuy là nói cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng ông chủ không thừa nhận, cầu không được phú quý, đánh mất công việc đó mới là mất nhiều hơn được.
Về sau, Giang Cảnh Xuyên kết hôn, Tô Yên cũng tới công ty, tất cả mọi người thấy ông chủ và bà chủ tình cảm tốt, nên không có lòng dạ khác, phải biết rằng, có thể làm việc ở Giang thị, năng lực làm việc nhất định tốt, người như vậy chỉ cần không tìm đường chết, tương lai sẽ không kém, chỉ số thông minh cũng có, đương nhiên sẽ không làm chuyện tự hủy đi tương lai.
Tô Yên ở trong lòng dự tính một chút, quyết định không thể bỏ qua cho anh nhanh như vậy, liền phụng phịu nói: "Làm sao em biết được anh nói là thật hay giả."
Giang Cảnh Xuyên thực bi thương: "Hành trình mỗi ngày của anh, chuyện xảy ra mỗi ngày đều nói chi tiết cho em biết, anh chỉ còn chưa nói cho em biết một ngày đi toilet bao nhiêu lần thôi, em lại còn nghi ngờ anh?"
Quả thực, Giang Cảnh Xuyên nói sự thật, chuyện gì anh đều nói với Tô Yên, hiện tại ngay cả buổi trưa ăn cái gì, đều chụp ảnh cho cô xem.
Đúng là bởi vì Giang Cảnh Xuyên làm việc này, nên khi Tô Yên nhận được điện thoại, căn bản là không nghĩ nghi ngờ Giang Cảnh Xuyên.
Anh đáng để cô tin tưởng.
"Cảnh Xuyên, không phải em nghi ngờ anh, hiện tại anh đứng ở góc độ người xem nghe ghi âm này, chẳng lẽ anh cảm thấy em lòng dạ hẹp hòi sao? Là em cố tình gây sự sao? Bất kể một người vợ nào, nghe được những lời này trong lòng đều không yên." Tô Yên bắt đầu nghẹn ngào: "Anh cũng không biết thời điểm em nghe cô ta nói như vậy, em sẽ có tâm tình gì."
Loại biểu hiện nửa thật nửa giả này, cho dù biết anh chưa làm cái gì, nhưng vẫn sẽ tức giận, sao người nào cũng dám đến khiêu khích cô?
Chuyện này thật sự rất khó nói, mượn chuyện tình địch này mà nói đi, Lục Dạng đối với cô có loại tình cảm này, vẫn lựa chọn không nói ra một câu, vậy nguyên nhân lớn nhất trong đó còn không phải vì chồng cô là Giang Cảnh Xuyên sao?
Trước Vương Tư Kì kia không nói, Trình Ảnh cũng không nói, lần này Tôn Viện này cư nhiên dám trực tiếp gọi điện thoại khiêu khích, còn không phải bởi vì không sợ cô?
Trước kia ở trong cung, cô có thể mặt không đổi sắc dùng phi tần này đấu đến đấu đi, cho dù bị người khiêu khích, cho dù bị ở trên miệng chiếm được lợi, cô cũng chưa bao cảm thấy ủy khuất, đây là vì sao? Còn không phải bởi vì trong lòng không yêu, bởi vì không thương, cho nên không cảm thấy ủy khuất.
Có lẽ con người chính là như vậy, biết rõ chuyện này anh không có một chút quan hệ nào, nhưng ngay tại lúc này, vẫn không nhịn được giận chó đánh mèo.
Giang Cảnh Xuyên cực kì sợ nước mắt của Tô Yên, vội vàng ngồi ở một bên ôm bả vai cô, nhỏ giọng an ủi: "Chuyện này là anh không lo lắng chu đáo, em yên tâm, anh khẳng định sẽ giải quyết tốt, anh không cảm thấy em lòng dạ hẹp hòi, cũng không cảm thấy em cố tình gây sự, thật sự."
"Thật vậy ư?" Tô Yên tủi thân nhìn anh nói.
"Thật hơn nhẫn kim cương trên tay em."
"Kỳ thật trong lòng em rất tủi thân, vì sao các cô ấy giống như ddefu không nhìn thấy em tồn tại? Em không phải là vợ hợp pháp của anh sao? Không phải một chồng một vợ sao?" Tô Yên cầm lấy ống tay áo của Giang Cảnh Xuyên, vẻ mặt cô cùng tủi thân: "Sao các cô ấy đều giống như không nhìn thấy em? Anh là chồng của em, các cô ấy rõ ràng cũng biết, vì sao có thể nói với em như vậy?"
Bản thân Tô Yên chính là xương sườn mềm của Giang Cảnh Xuyên, hiện tại cô nói lời như vậy, một chữ một chữ đánh vào lòng anh, anh cũng cực kỳ khó chịu.
Sau khó chịu chỉ còn lại là phẫn nộ.
"Không ai có thể coi thường em, coi nhẹ em sẽ phải trả giá bằng “máu”." Giọng của Giang Cảnh Xuyên thực bình tĩnh, lại làm cho Tô Yên an tâm rất nhiều.
Chỉ cần những lời này của anh là đủ rồi.
"Cảnh Xuyên, anh đừng trách em đa nghi, cô Tôn này rõ ràng có thể đem sự việc nói rõ ràng, cô ấy nói như vậy, thật sự sẽ làm người làm thấy cô ấy với anh ở trên xe cùng nhau, Cảnh Xuyên, một chút em cũng không thích có người đoạt anh với em. Rất không thích."
Bộ dáng tưởng chừng như đau đến khắc sâu.
"Anh hiểu được." Tư vị người yêu bị người khác nhớ thương, anh cũng đã nếm trải, ngay tại trước mắt bản thân, chưa nói tới vấn đề tín nhiệm hay không, ghen tị và bất an là bản năng con người.
Nhìn bộ dạng này của Giang Cảnh Xuyên, Tô Yên đã không cần hỏi anh sẽ xử lí chuyện này như thế nào, tin tưởng trong lòng Giang Cảnh Xuyên đều có tính toán.
Anh sẽ không làm chuyện tình khiến cô thất vọng, cô vẫn luôn biết.
"Tốt lắm, hiện tại nói chuyện Đại Bảo, Nhị Bảo đi." Tô Yên chuyển đề tài câu chuyện, dẫn đến lòng của Giang Cảnh Xuyên lại một lần nữa nâng lên cổ họng, anh rõ ràng hơn người khác, cô yêu hai đứa con trai nhiều bao nhiêu....
"Em nói em nói." Giang Cảnh Xuyên nào dám khinh suất.
"Em tin anh khẳng định khống chế tốt độ mạnh yếu, tự nhiên sẽ không làm tổn thương tới bọn chúng, nhưng em không biết bọn nó có thích loại hành động này của anh hay không, cho nên vẫn do bọn nó quyết định đi? Sáng sớm ngày mai anh ăn sáng cùng bọn nó, nếu bọn nó không để ý chuyện này, em ầm ĩ với anh có vẻ cố tình gây sự."
Đứa nhỏ có thích hay không, có thể tức giận hay không, vẫn do chính bọn chúng quyết định đi.
Chính như Giang Cảnh Xuyên nói vậy, đây là một loại phương thức biểu đạt thích của anh, mặc dù cô thực nghi ngờ cách nói này.
Nhưng.... Nếu Đại Bảo, Nhị Bảo thích bị Giang Cảnh Xuyên đá mông thì sao? ╮(╯▽╰)╭ Sáng thứ hai, thời điểm Giang Cảnh Xuyên và Tô Yên xuống lầu ăn sáng, hai đứa con trai đã dậy từ sớm. Đại Bảo, Nhị Bảo vừa nhìn thấy mẹ, trong mắt liền không nhìn thấy người khác, đều giang hai cánh tay mềm mại gọi mẹ, hoàn toàn không nhìn Giang Cảnh Xuyên ở một bên.
Giang Cảnh Xuyên so sánh một chút, Nhị Bảo vô tâm vô phế, dỗ hắn là chuyện trong ít phút, mấu chốt là con lớn nhất.
Anh từng bước ôm lấy Đại Bảo ngồi ở ghế lắc lắc trước Tô Yên, hôn hắn một chút: "Hôm nay ba cạo râu sẽ không đâm đến con."
Giờ phút này phản ứng của Đại Bảo hoàn toàn khác với vừa rồi hân hoan nhảy nhót mong mẹ ôm.
Hắn không nhiệt tình khi bị Giang Cảnh Xuyên ôm, rụt rè hô một tiếng bánh.
Giang Cảnh Xuyên hướng Tô Yên nhíu mày, ý là nói con lớn không so đo với anh, hắn không tức giận.
Nhị Bảo có loại tâm lý theo số đông, sau khi hắn nhìn ba ba hôn anh trai, trong lòng cũng đòi ba ba hôn buổi sáng, liền kêu ba ba ba ba không ngừng, chờ Giang Cảnh Xuyên đem hắn ôm vào trong ngực, Nhị Bảo lại đêm mặt béo đô đô giấu đi, ý bảo Bảo Bảo không vui, muốn hôn nhẹ mới có thể ngồi dậy.
Giang Cảnh Xuyên quả thực mở cờ trong bụng, cảm thấy chính mình rốt cục qua một cửa ải khó khăn, ít nhất hai đứa con trai cũng chưa biểu hiện chú ý việc bị đá mông kia, này xem như vượt qua đi?
Chờ sau khi Giang Cảnh Xuyên đi làm, Tô Yên và Đại Bảo, Nhị Bảo cùng nhau chơi trờ chơi, cô không thể khống chế tầm mắt của mình hướng tới mông của hai đứa con trai bên kia, da của trẻ con thật mịn màng, ngay cả mông cũng mềm béo đô đô, Đại Bảo, Nhị Bảo đều mặc quần yếm, mông béo lộ ra, Tô Yên bày tỏ cô sắp không khống chế được chính mình.
Thật là có chút muốn đá. _(: 3" ∠)_
Ngay trong tích tắc Tô Yên vươn chân, Nhị Bảo quay đầu lại, hướng cô nhếch miệng cười, nước miếng đều chảy ra, ánh mắt đơn thuần không đề phòng như thế, làm cho Tô Yên có chút chột dạ, vội vàng đi qua ôm lấy Đại Bảo, Nhị Bảo hôn vài cái, mới áp chế luồng kích động trong nội tâm kia.
Cô quả nhiên cũng bị Giang Cảnh Xuyên làm hư rồi sao. _(: 3" ∠)_
Giang Cảnh Xuyên lái xe đến bãi đỗ xe, vừa xuống xe chưa đi được mấy bước, liền nghe được tiếng bước chân dồn dập, Tôn Viện thở hổn hển chạy lên, theo sau Giang Cảnh Xuyên từng bước, cúi đầu hô một tiếng tổng giám đốc Giang.
"Ừ." Giang Cảnh Xuyên vẫn không nóng không lạnh như bình thường.
Tôn Viện ở trong lòng bồn chồn, cũng không biết ngày hôm qua sau khi cúp điện thoại, bên kia xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua cô cẩn thận nghĩ lại lời mình nói một chút, cô không nói sai một chữ, cho dù cô Giang cãi nhau với tổng giám đốc Giang, cô cũng sẽ không đuối lý.
Hôm nay cô lại giải thích một chút với tổng giám đốc Giang, hẳn là cũng không có vấn đề gì.
Cô đoán, đêm qua cô Giang khẳng định cãi nhau với tổng giám đốc Giang, lúc này cô bày ra dáng vẻ nhu nhược một chút, nói lời xin lỗi với tổng giám đốc Giang, có lẽ cho dù cô Giang nói một ít lời không tốt, tổng giám đốc Giang hẳn cũng sẽ không tin tưởng.
Dù sao từ đầu tới cuối cô không nói dối một chữ, cũng không làm chuyện gì khác người.
"Tổng giám đốc Giang, đêm qua tôi gọi điện thoại cho ngài, là bà chủ nhận, thực ra cũng không phải chuyện gì lớn, hôm trước trợ lý Tôn lái xe chở tôi một lát, tôi có rơi đồ vật trên xe, ngày hôm qua tôi cũng đã gọi điện thoại cho trợ lý Tôn, nhưng anh ta không nhận, tôi mới gọi cho ngài. Hi vọng không làm phiền đến ngài và bà xã."
Sau khi nói xong, Tôn Viện ở trong đầu lặp lại một lần, tự cảm thấy không nói sai cái gì.
Giang Cảnh Xuyên mặt không chút thay đổi nói: "Là đồ vật gì quý giá sao?"
"Vâng?" Tôn Viện ngẩn người, rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt: "Là một cái vòng tay, là di vật bố để lại cho tôi."
Cô nghĩ, chỉ cần nói là di vật của bố, người bình thường ngược lại có thể đồng tình cô.
Giang Cảnh Xuyên lại muốn cười, lần này tuyển quản lý nhân sự tâm cũng thật lớn.
Tâm cơ cũng không nhỏ.
Trợ lý đã theo anh nhiều năm, không phải người làm việc không biết nặng nhẹ, nếu mượn xe của anh, tự nhiên trước khi đem đi bảo dưỡng đã trong trong ngoài ngoài kiểm tra một lần, đương nhiên điều này cũng không bài trừ anh ta có khả năng sơ sẩy, chỉ là Tôn Viện nếu ở công ty xử lý việc này, hoặc là trong thời gian khác, anh có thể tin tưởng cô ta, nhưng mà sau khi nghe ghi âm, Giang Cảnh Xuyên liền nhận định người này tâm tư bất chính.
Cô ta biết rõ là vợ anh nghe điện thoại, cũng rõ ràng có thể giải thích chuyện tình càng rõ ràng thêm một chút, vì sao lại không nói?
"Ừ, cô đi tìm trợ lý Tôn đi, anh ta rõ ràng hơn so với tôi," Sau khi nói xong lời này, Giang Cảnh Xuyên liền ấn thang máy đi vào, trong lúc này không có liếc mắt cô ta một cái.
Trong lòng Tôn Viện lo lắng, nhưng lại an ủi mình, nhất định là tổng giám đốc Giang cãi nhau với bà chủ, cho nên tâm tình của anh mới không tốt. Nghĩ như vậy, trong lòng liền kiên định rất nhiều.
Giang Cảnh Xuyên gọi Lynda vào.
Quan hệ của Lynda và Tô Yên không tệ, cũng đã đến biệt thự ăn cơm vài lần, hơn nữa đi theo bên người Giang Cảnh Xuyên, xem như tuổi nghề lâu năm, cho nên Giang Cảnh Xuyên bình thường cũng sẽ nói vài lời với Lynda.
"Lynda, tôi hỏi thẳng, hiện tại trong công ty có đồn đãi gì về tôi không?" Giang Cảnh Xuyên một bên mở máy tính một bên hỏi.
Thực tế thì Tô Yên đã chia sẻ chuyện ngày hôm qua ở trên Weibo với Lynda, trong lòng Lynda cũng có bài bản, chuẩn bị một ít từ ngữ nói: "Tổng giám đốc Giang, tôi đi theo bên người ngài làm thư ký cũng đã nhiều năm, việc này tôi khẳng định sẽ thành thực nói cho ngài, là như thế này, thời gian trước tôi chợt nghe một số đồng nghiệp nói, quản lý Tôn bộ nhận sự luôn ở bãi đỗ xe chờ ngài."
Dưới quyền Giang Cảnh Xuyên làm việc đã nhiều năm, Lynda biết rõ không thể giả bộ ngớ ngẩn đều lừa đảo Giang Cảnh Xuyên, có cái gì thì nói cái đó mới là đạo lý đúng đắn.
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy sửng sốt, anh hoàn toàn không có ấn tượng, đối với người không liên quan, Giang Cảnh Xuyên rất ít khi phân ra lực chú ý, cho dù người này là quản lý nhân sự của công ty.
Một lần hai lần là trùng hợp, nhiều hơn còn có thể là trùng hợp sao?
Giang Cảnh Xuyên nghĩ rằng, Tôn Viện này tâm tư bất chhính không phải chuyện một hai ngày.
Sau khi để Lynda ra ngoài, trợ lý tiến vào nói phó tổng Lâm lên đây.
Lâm Dương là bạn của của Giang Cảnh Xuyên, sau khi Giang Cảnh Xuyên tiếp nhận công ty, liền đem Lâm Dương đào lại đây, quan hệ của hai người rất tốt, phối hợp cũng coi như ăn ý.
"Vừa vào làm đã gọi tôi lên đây, có chuyện gì sao?" Lâm Dương ngồi ở một bên, tò mò hỏi.
"Là có một chuyện cầu cậu xử lý, ừ, mau chóng xử lý." Giang Cảnh Xuyên lật văn kiện, ngẩng đầu nhìn Lâm Dương một cái.
"Cậu nói."
"Cậu cảm thấy quản lý nhân sự mới thế nào? Tớ nói là năng lực làm việc."
Lâm Dương nghĩ lại một chút, gật gật đầu: "Coi như không tệ, bằng không cô ta cũng sẽ không thông qua phỏng vấn, nhưng so ra vẫn là kém so với chị Triệu."
Chị Triệu là quản lý nhân sự cũ, danh tiếng ở công ty rất tốt.
"Có thể tìm được người thích hợp với cương vị này hơn so với cô ta chứ?" Giang Cảnh Xuyên đặt văn kiện xuống, nghiêm túc nhìn Lâm Dương nói.
Lâm Dương vừa nghe lời này biết không thích hợp, vội vàng hỏi nói: "Cô ấy có chỗ nào làm không tốt sao? Cậu nói cho tớ nghe."
Khối nhân sự này Lâm Dương phụ trách, nhánh chính mình phụ trách này hiện tại chọc Giang Cảnh Xuyên có ý kiến, anh tự nhiên muốn nói cho rõ ràng.
"Lâm Dương, mình sẽ không nói dối cậu, người này tâm tư bất chính, mình không muốn lưu cô ta ở lại công ty gây nhiều chuyện."
Loại chuyện giống như Tôn Viện muốn quyến dũ Giang Cảnh Xuyên bình thường sẽ chỉ truyền trong đồng nghiệp nữ, đồng nghiệp nam đối với loại bát quái này không có hứng thú, Lâm Dương làm phó tổng, cũng sẽ không có người nói việc này trước mặt anh, cho nên thình lình nghe được Giang Cảnh Xuyên nói như vậy, hắn vô cùng giật mình: "Tâm tư bất chính? Có ý gì?'
"Thời gian tớ với cậu đi làm không khác nhau lắm, chúng ta có gặp mặt quá vài lần?"
Lâm Dương ngẩn ra: "Tớ làm sao nhớ rõ, ai sẽ chú ý cái này."
"Chúng ta làm việc chung một chỗ lâu như vậy, tớ dám nói số lần ở bãi đỗ xe chạm mặt sẽ không vượt quá mười lần, nhưng một vài ngày tới hôm nay, tớ gần như mỗi ngày đều gặp mặt cô ta."
"Có thể là trùng hợp đi?'
Giang Cảnh Xuyên lắc đầu: "Chuyện này còn có thể nói là trùng hợp, cô ta đêm qua hơn mười giờ gọi điện thoại cho tớ vẫn là trùng hợp sao? Hai ngày trước trợ lý mượn xe của tớ, thuận tiện chở cô ta một đoạn đường, thời điểm ngày hôm qua cô ta gọi điện thoại, vợ tớ nhận, cô ta nói một ít chi tiết ở bề ngoài, làm cho vợ nghi ngờ tớ."
Biểu tình Lâm Dương nghiêm túc lên.
Kỳ thật không ai thật sự ngốc, đặc biệt loại nam nhân ngồi vào vị trí này như Giang Cảnh Xuyên và Lâm Dương, đã được Giang Cảnh Xuyên nêu ví dụ phân tích như vậy, Lâm Dương cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Đừng nói là Giang Cảnh Xuyên, anh còn không được tính có tiềm lực của phú nhị đại cũng đã có bạn gái, vẫn có không ít phụ nữ chọc ghẹo anh thôi.
"Vậy cậu định làm như thế nào?" Lâm Dương kỳ thật nghe sự kiện thế cũng không thấy ngạc nhiên, nhiều người muốn làm bà Giang, không nói là làm bà Giang, làm tình nhân của Giang Cảnh Xuyên mọi người còn xếp hàng không ít.
"Sa thải cô ta, cho cô ta tiền bồi thường, tớ tin tưởng công ty muốn mời một quản lý nhân sự mới là chuyện dễ dàng."
Lâm Dương lại lúng ta lúng túng nói: "Không đến mức đi...."
"Tớ đây nỏi cậu, tuyển một người thích hợp hơn so với cô ta rất khó sao?"
Lâm Dương nghĩ, lắc đầu.
Công ty như này, không biết có bao nhiêu người chen vỡ đầu đều muốn vào, tự nhiên không thiếu tinh anh nhận lời mời.
"Kia không phải không được."
Lâm Dương vẫn cảm thấy bởi vì chuyện nhỏ này liền sa thải Tôn Viện thật sự có chút.... Ừm, chuyện bé xé ra to.
Giang cảnh Xuyên tự nhiên cũng hiểu được ý nghĩ của Lâm Dương, anh hướng Lâm Dương cười nói: "Hôm nay tớ đây là người đã kết hôn lên một tiết học với cậu người chưa lập gia đình, giữa trưa mời tớ ăn cơm làm học phí."
"Ngài nói ngài nói, tiểu nhân chăm chú lắng nghe." Lâm Dương biết Giang Cảnh Xuyên nếu đã ra quyết định này, thì là chuyện chắc chắn.
"Vợ chỉ có một, nếu muốn trải qua những ngày thoải mái, phải làm cho vợ an tâm."
Một người quản lý nhân sự có thể tuyển lại, trong lòng vợ có vướng mắc, vậy rất khó dỗ lại.