Editor: Tiểu Tâm
Chuyện chui dưới sô pha kết quả bị mắc kẹt này, hiển nhiên đã làm tổn thương tới lòng tự trọng của Nhị Bảo.
Cho dù cơm tối có món canh trứng gà chuối tiêu Nhị Bảo vô cùng thích, Nhị Bảo cũng không hứng thú, đầu nhỏ cúi xuống, bộ dáng khiến Tô Yên cười ha ha.
Đứa nhỏ nhà cô quả nhiên trưởng thành sớm hơn một ít so với bạn cùng tuổi, ngay cả khi nói không rõ ràng lắm đã bắt đầu để ý hình tượng của mình.
Giang Cảnh Xuyên không quan tâm thất bại của con thứ hai, uống cháo gạo, mày thoáng giãn, thấy Tô Yên luôn luôn dỗ Nhị Bảo ăn, thản nhiên nói: "Con có lẽ đang tự hỏi khả năng của chuyện giảm béo, em không cần miễn cưỡng con."
"Này!" Không chỉ Tô Yên không vừa lòng, ngay cả dì Bàn chăm sóc Nhị Bảo cũng có chút không vui, từ lúc Nhị Bảo sinh ra tới nay, vẫn là dì Bàn chăm sóc Nhị Bảo, khỏi phải nói có bao nhiêu thích Nhị Bảo. Trẻ con béo đô đô đáng yêu hơn.
Trời sinh cha con chính là oan gia, Nhị Bảo không biết có nghe hiểu được ý của ba ba hay không, vốn chắm chặt cái miệng nhỏ nhắn đột nhiên mở to ra, ăn một ngụm lớn canh trứng gà, miệng phồng đầy canh, giống như cá nóc đáng yêu.
"Thực ngoan."
"Bảo bối thực ngoan, muaa!"
Dì Bàn và Tô Yên thấy Nhị Bảo rốt cục ăn cơm, đều rất vui vẻ, đối với Nhị Bảo càng không ngừng dựng ngón tay cái.
Giang Cảnh Xuyên cười nhạo một tiếng, thứ lòng tự trọng này ở trên người con thứ hai nhà anh cơ bản có thể xem nhẹ.
Nhị Bảo và Đại Bảo vô cùng đoàn kết thân mật, Đại Bảo thấy Nhị Bảo ăn cơm, cũng thu hồi tầm mắt, cúi đầu ăn cơm, Nhị bảo cầm bánh bao nhỏ trong đĩa trước mặt lên, đối với Đại Bảo ngao ô một tiếng: "Nhiều hơn.... Nhiều hơn!"
Hiện tại hai đứa nhỏ phát âm còn chưa chuẩn, Nhị Bảo gọi anh, xem ra là muốn đem bánh bao nhỏ cho anh trai ăn.
Nhị Bảo có, Đại Bảo cũng có, so sánh với Nhị bảo còn nhiều hơn, bởi vì hắn gầy hơn so với Nhị Bảo, dì phòng bếp có chút bất công, cho Đại Bảo canh trứng gà chuối tiêu đều nhiều hơn một ít.
Đại Bảo vươn tay ra nhận hai cái bánh bao nhỏ, hướng Nhị Bảo cười cười, lộ ra mấy cái răng nanh nhỏ.
Giang Cảnh Xuyên không biến sắc nhìn một màn này, trong lòng có chút an ủi, hai đứa con trai nhỏ tuổi quen hệ có thể tốt như vậy, thật sự không dễ dàng, tuy rằng Đại Bảo cao lãnh, nhưng đối với em trai yêu thích có thêm, tuy rằng Nhị Bảo tham ăn, nhưng luôn không quên đưa đồ ăn ngon chia sẻ cho anh trai.
Các dì chăm sóc Đại Bảo Nhị Bảo đều thực kinh ngạc, cảm thấy gia giáo nhà này thật tốt, hai đứa trẻ bình thường không ầm ỹ ồn ào, buổi tối ngủ rất ít khi giày vò người, buổi sáng tỉnh cũng không khóc, đối phương chờ dì lại đây, ăn cơm cũng không cần người hao hết suy nghĩ đi dỗ. Buổi tối, Giang Cảnh Xuyên nói cái gì cũng không nguyện ý giúp Nhị Bảo tắm rửa, thực ra chuyện này hoàn hoàn có thể giao cho các dì làm, chẳng qua là Tô Yên cảm thấy bình thường thời gian Giang Cảnh Xuyên ở cùng các con không nhiều, nhất định phải nắm lấy tất cả cơ hội có thể tăng tình cảm, liền khuyên mãi Giang Cảnh Xuyên mới hiểu, anh rốt cục đồng ý nhưng anh có yêu cầu, anh tắm rửa giúp Đại Bảo, Nhị Bảo nghĩ cùng đừng nghĩ.
Phòng tắm của biệt thự còn lớn hơn một chút so với nhà tắm nhà họ Giang, một nhà bốn người trực tiếp ngồi trong bồn tắm lớn, một chút cũng không chen chúc.
Cùng tắm rửa với ba mẹ đối với Đại Bảo, Nhị Bảo mà nói đều là thể nghiệm mới, hai đứa đều rất vui vẻ, trẻ nhỏ biểu đạt phương thức vui vẻ cực kỳ có hạn....
"Này! Tiểu tử thúi, có tin ba đem con ném ra ngoài không?" Giang Cảnh Xuyên lau nước trên mặt, đối với Nhị Bảo thấp giọng uy hiếp nói.
....Không nghe, không nghe, không nghe! Tiếp tục vung!
Nhị Bảo hoạt động càng lợi hại, Đại Bảo có vẻ rụt rè, hơn nữa lại ở trong lòng ba ba, thật sự không dám lỗ mãng, chỉ có thể dùng chân nhỏ đập vỗ nước, còn không dám dùng lực quá lớn.
Đại Bảo, Nhị Bảo đều có sữa tắm riêng, hương vị đăng biệt dễ ngửi, là mùi sữa nhạt, đang lúc mũi bị loại hương vị ấm áp này quẩn quanh, trẻ con vui vẻ đùa nước, vợ ở một bên cười, Giang Cảnh Xuyên tựa đầu vào bên cạnh bồn tắm lớn, chỉ cảm thấy đây là chuyện hạnh phúc nhất đời người.
Nội tâm ấm áp đang đạt nhanh đến hạnh phúc thì Nhị Bảo đặt mông ngồi ở trên người Giang Cảnh Xuyên.
"Con nhất định phải giảm béo." Giang Cảnh Xuyên ôm Nhị Bảo, đối mặt với hắn, buổi cảm vô cùng nghiêm túc.
Nhị Bảo không tính sổ, cúi đều dùng chân nhỏ vê bụng nhỏ của mình, chơi vô cùng vui vẻ.
Tô Yên nghe được Giang Cảnh Xuyên như vậy thì giận, bàn tay len lén tìm chân của anh, hung ác rút một sợi lông chân.
Cảm giác đau đớn đột kích, Giang Cảnh Xuyên phản xạ có điều kiện kêu một tiếng, trừng mắt nhìn Tô Yên: "Mưu sát chồng?"
"Về sau anh còn nói con em béo, nói một lần em liền nhổ một sợi, tự mình suy nghĩ đi." Tô Yên sờ sờ hai đứa con trai, động tác miễn bàn có bao nhiêu dịu dàng, nhưng nói với Giang Cảnh Xuyên tựa như thờ ơ đối mặt với quân địch thế như chẻ tre.
Giang Cảnh Xuyên bực bội nở nụ cười: "Béo còn không cho người ta nói?"
"Đúng là ngang ngược, nếu anh có năng lực như vậy, đêm nay đừng ngủ trên giường?" Tự nhiên Tô Yên cũng có đòn sát thủ của chính mình.
Quả nhiên lời vừa nói ra, Giang Cảnh Xuyên liền đóng miệng nhanh, cái gì cũng không nói.
Tô Yên rất vui mừng, mặc kệ nói như thế nào, cô đang hết sức bảo vệ lòng tự trọng của hai đứa trẻ.
Mỗi ngày bị người nói béo, trong lòng có thể có bóng ma hay không?
Có lẽ vì hai ngày này Giang Cảnh Xuyên đều cùng tắm rửa, ngay cả Đại Bảo cũng hôn Giang Cảnh Xuyên một cái, tại thời điểm hay vợ chồng cho các con mỗi người một cái hôn ngủ ngon, rốt cục Đại Bảo không từ chối hôn môi Giang Cảnh Xuyên.
Tắt đèn phòng, Tô Yên và Giang Cảnh Xuyên đi ra ngoài.
Sau khi nằm ở trên giường Đại Bảo, Nhị Bảo nói y y nha nha một ít, chỉ có chính bọn họ nghe hiểu, cũng nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ
Hai vợ chồng trở về phòng ngủ nằm ở trên giường, Giang Cảnh Xuyên nói với Tô Yên: "Tùy Thịnh đã biết chuyện Đồng Viên ở nơi nào."
Giang Cảnh Xuyên kéo cô nằm xuống, thở dài: "Không phải anh nói, tự anh ta đoán được, từ Weibo của em thấy Đồng Viên, hôm nay tới tìm anh chỉ là chứng thực mà thôi."
Tùy Thịnh có thể đoán được, Giang Cảnh Xuyên cũng không cảm thấy kỳ lạ, cho nên cũng không kinh ngạc.
Tô Yên sửng sốt trong chốc lát tiếp tục hỏi: "Vậy anh ta nói như thế nào? Có phải muốn đi tìm Đồng Viên hay không? Anh có nói với anh ta, hiện tại Đồng Viên sống rất tốt không?
Trước khi nhìn thấy Đồng Viên, Tô Yên đứng ở bên Tùy Thịnh.
Sau khi nhìn thấy Đồng Viên, thật có lỗi, cô lựa chọn đứng ở bên hội chị em.
Chính là có nguyên tắc như vậy.
Giang Cảnh Xuyên cầm tay Tô Yên, chậm rãi nói: "Anh ta chưa nghĩ ra, chưa nói muốn đi tìm cô ấy, cũng không nói không đi, vợ, em yên tâm, bây giờ trong chúng ta, nhất định Tùy Thịnh quan tâm Đồng Viên nhất, anh ta khẳng định nghĩ nhiều hơn so với chúng ta."
Tô Yên cũng biết những điều Giang Cảnh Xuyên nói, tình cảm của Tùy Thịnh đối với Đồng Viên, hơn nữa những năm gần đây áy náy, anh ta sẽ không làm chuyện gây bất lợi đối với Đồng Viên, cũng không dám làm.
"Anh cảm thấy bọn họ có thể yêu nhau không?" Tô Yên có ý kiến của mình, đó là đứng ở góc độ của Đồng Viên thấy, hai người này xác thực không có khả năng, nhưng tình cảm cho tới bây giờ cũng không phải chuyện tình của một người, rất nhiều chuyện không xác định được.
"Không biết." Giang Cảnh Xuyên lắc lắc đầu: "Đồng Viên nhìn như đã buông tay, Tùy Thịnh ư, thực ra anh cũng không rõ anh ta nghĩ như thế nào, đứng ở góc độ của anh hai người kia đã không còn thích hợp.”
"Sao lại nói như vậy?" Tô Yên không ngờ Giang Cảnh Xuyên sẽ nói như vậy, khó tránh khỏi có chút kinh ngạc.
"Tình cảm trong quá khứ của bọn họ vốn không bền vững, ở giữa lại xa cách nhiều năm như vậy, cho dù gặp lại, có lẽ hai người cũng không còn tiếng nói chung, dù sao sự từng trải trong cuộc sống cũng không giống nhau, muốn gương vỡ lại lành thì phải có thiên thời địa lợi nhân hòa mới được, bây giờ bọn họ một cái cũng không có, quá khó khăn. Hơn nữa, Tùy Thịnh nói, nếu tìm được Đồng Viên sớm hơn vài năm, anh ta khẳng định cái gì cũng không để ý muốn bắt đầu một lần nữa, nhưng hiện tại anh ta không phải người mới hơn hai mươi tuổi, anh ta đã ba mươi, bình tĩnh trấn định hơn trước không ít."
Dù sao hai mươi tuổi và ba mươi tuổi cũng không giống, từng trải nhiều, mặc kệ làm chuyện gì đều lo trước lo sau, thiếu dũng khí thời còn trẻ.
"Anh cũng ba mươi tuổi, có phải bình tĩnh hơn rất nhiều so với trước kia?" Tô Yên cười hỏi.
Thật ra, ở trong lòng cô, cho tới bây giờ Giang Cảnh Xuyên đều luôn là người bình tĩnh trấn định, rất ít thời điểm thấy anh thất lễ.
Không biết vì cái gì, không thể tham gia thời thiếu niên ngây thơ của anh, bây giờ ngẫm lại vẫn có chút tiếc nuối.
Giang Cảnh Xuyên liếc Tô Yên một cái: "Sao anh lại cảm thấy lời của em có ý khác?"
"Không thể nhìn thấy anh Giang liều mạng yêu một người, rất đáng tiếc nha." Tô Yên cọ cọ bờ vai của anh.
"Bởi vì lúc anh yêu em, em đã là vợ của anh."
"Có ý gì, em không hiểu." Trong lòng Tô Yên sinh ngọt, nhưng vẫn làm bộ như nghe không hiểu, hi vọng Giang Cảnh Xuyên có thể nói trắng ra một chút.
"Nếu có thể yên tĩnh, bình an yêu nhau, ở cùng nhau, cần gì phải xa nhau?"
Thật ra, Giang Cảnh Xuyên cảm thấy chính mình có đủ may mắn, sau khi anh và Tô Yên yêu nhau, gần như chưa gặp vấn đề lớn có thể dao động tình cảm.
"Trong phim truyền hình em xem, sau khi nhân vật nam nữ chính trải qua rất nhiều chuyện giày vò, mới xác định tình cảm."
Không biết có phải ảo giác của anh hay không, giống như sau khi sinh đứa nhỏ, Tô Yên trước đây mọi chuyện đều bình tĩnh trở nên càng thêm....Ừm, thiếu nữ một chút? Lời giống như thế, quá khứ cô sẽ không nói, anh rất thích loại thay đổi này của cô, lúc trước cho dù xác định tình cảm với cô, trong lòng vẫn có chút không chắc chắn, hiện tại anh có thể cảm giác rõ ràng bọn họ quả thực yêu nhau.
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu hôn ở trên trán cô một cái: "Anh sẽ không giày vò em, cũng sẽ không để cho người khác giày vò em cho nên không cần nghĩ nhiều như vậy, toàn bộ tình tiết vô dụng em nhìn thấy trong phim truyền hình sẽ không xảy ra ở trên người anh và em."
"Ừ." Tô Yên rúc vào trong lồng ngực anh, gật gật đầu.
Ngày hôm sau sau khi tiễn giáo viên đi, Tô Yên chuẩn bị chơi cùng hai đứa con trai, nào ngờ mẹ Giang đã mang Đại Bảo Nhị Bảo đi ra ngoài, cho dù trong thời gian du lịch, Tô Yên rất nhớ hai đứa con trai, quả thực một mỗi giây đều không tách ra được, nhưng sau khi trở về một hồi, đối với thời gian hưu nhàn một người khó có được, cô vẫn thực thích.
Bảo dì Vương pha trà hoa, ngồi ở trên ban công, một bên uống trà một bên ăn bánh ngọt Mộ Tư, Tô Yên làm ổ ở trên chiếu Tatami chơi di động, giống mọi ngày lướt Weibo, nào ngờ có một cái thư cá nhân gửi đến, nhất thời cả người đều ngây người.
Có người cư nhiên hỏi cô muốn quay quảng cáo hay không, bao nhiêu tiền một cái.
Nguyên chủ dùng Weibo Thời Mễ Phân Ti rất nhiều, chờ sau khi Tô Yên học được cách chơi Weibo, thường sẽ phát một ít cách chăm sóc da tâm đắc, hơn nữa có đôi khi đi du lịch phơi nắng, cho nên fan Thơi Mễ Phân Ti còn nhiều hơn so với trước kia.
Dù thế nào cũng không nghĩ tới hôm nay cư nhiên có nhà quảng cáo tìm tới cửa, Tô Yên kinh ngạc đồng thời cũng thực hưng phấn, liền hỏi vài câu, cô tìm một chút sản phẩm phát triển của đối phương, kết quả là ba không, trên mạng không có tin tức gì, Tô Yên nghĩ nghĩ, trên Weibo có một trăm nghìn người theo dõi Thời Mễ Phân Ti, nếu thực sự có người vì cô quay quảng cáo mà đi mua, đây không phải là hại người ta sao? Hơn nữa, cô cũng không thiếu tiền, vì thế khéo léo từ chối.
Tô Yên mở Wechat ra, chuẩn bị khoe một chút với Giang Cảnh Xuyên, kết quả thấy Lynda gửi Wechat đến.
Lynda: "Có chuyện phải báo cáo, ở đây hay không!"
Vừa thấy Lynda gửi đến vài cái biểu cảm, xem ra hẳn là có việc gấp.
Tô Yên: "Hiện tại ở, có chuyện gì?"
Trực giác hẳn là có liên quan đến Giang Cảnh Xuyên, hiện tại quan hệ giữa cô và Lynda rất tốt, trong phạm vi cho phép, có đôi khi Lynda sẽ nói một ít chuyện với cô, việc Vương Tư Kỳ trước kia chính là Lynda nói cho cô.
Lynda trực tiếp gọi điện thoại tới, Tô Yên vừa nhận vừa ngồi dậy, chợt nghe giọng Lynda đè thấp nói: "Hiện tại tôi ở cầu thang thoát hiểm, đánh chữ Wechat quá chậm, ghi âm còn không bằng gọi điện thoại, tôi nói với cô nha, thời gian trước công ty có một người mới tới ban quản lý, trước kia tôi cũng không biết, nghe người khác nói, cô ta có chút ý với Giang Cảnh Xuyên, có người thấy cô ta cố ý ở bãi đỗ xe chờ Giang Cảnh Xuyên cùng nhau vào thang máy!"
Tô Yên ngẩn ra, không biết nên nói cái gì. Cũng không phải chưa gặp chuyện này qua, trước kia Vươn Tư Kỳ cũng vậy, chỉ là bất kể gặp bao nhiêu lần, làm vợ, nghe chồng mình bị người khác ngấp nghé, vẫn cứ tức giận.
"Vốn tôi không tin, công ty có người nào không biết tình cảm giữa Giang tổng và cô tốt, nào có người không có mắt như vậy, sáng nay tôi đã chờ ở bãi đỗ xe, kết quả đúng là thật! Tiện nhân này!" Lynda càng nói càng tức giận: "Nhưng Giang tổng không quan tâm cô ta, cô ta còn mày dày đi theo phía sau, tôi nghe được một ít, nữ nhân này rất tâm cơ nha, lại nói chuyện công việc với Giang tổng!"
Thực ra thời điểm phụ nữ nghe loại chuyện này, cho dù không có quan hệ gì với mình, cũng sẽ không nhịn được tức giận, Lynda chính là như vậy.
Tô Yên nghe xong giọng nói rất bình tĩnh, trái lại còn an ủi Lynda: "Cơn tức của cô sao lớn như vậy, cẩn thận nổi mụn nha, Lynda, tôi tin tưởng Cảnh Xuyên, anh ấy có chừng mực."
Lynda còn có chút tức giận: "Cô ta ở dưới mí mắt làm vậy, cô không cảm thấy chán ghét sao?"
Tô Yên rất nhanh xong chuyện, móng tay đều trắng hồng, trên mặt lại mang theo mỉm cười: "Tình huống như vậy cũng không ngoài ý muốn, không phải sao? Cảnh Xuyên sẽ xử lý tốt."
Quả thực không cảm thấy ngoài ý muốn, loại cấp bậc đàn ông giống như Giang Cảnh Xuyên, cho dù anh kết hôn, cho dù anh bốn năm mươi tuổi, cũng có không ít phụ nữ người trước ngã xuống, người sau tiếp bước chờ lợi dụng sơ hở, loại chuyện này trước kia đã sớm hiểu không phải sao?
Lynda thở dài một hơi: "Cũng phải, tổng giám đốc Giang xuất sắc như vậy, chỉ là tôi nghĩ không rõ, có một số phụ nữ sao lại không biết xấu hổ như vậy, biết rõ người ta đã có vợ, còn muốn dán lên, tôi nói việc này cho cô nghe, trong lòng cô cân nhắc là được!"
Hiện tại Lynda cảm thấy tìm bạn trai, tìm chồng, không thể cao phú soái, cô thích cao phú soái, người khác cũng thích, ngẫm lại cũng đủ phiền lòng.
"Lynda, cảm ơn cô, việc này tôi đã biết, yên tâm." Tô Yên vẫn thực sự cảm ơn Lynda, ít nhất có lời nói của Lynda, cô có thể biết một số chuyện tình, nếu như không có Lynda, việc hôm nay cô nhất định sẽ không biết.
Sau khi cúp điện thoại, một tay Tô Yên chăm chú bắt đầu làm máy, lý trí cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên, người này mấy năm làm nhiều chuyện cô đều thấy ở trong mắt, nếu anh thật sự là loại người này, làm gì cần chờ tới bây giờ, nhưng thời điểm phụ nữ gặp loại chuyện này, cũng rất khó duy trì toàn bộ lý trí tỉnh táo, ít nhất Tô Yên vừa nghĩ tới Lynda nói người ban quản lý kia, liền đầy một bụng lửa.
Chờ sau khi Tô Yên tỉnh táo lại, cô thay bộ đồ khác gọi lái xe đi tới công ty.
Cô muốn nhìn một chút rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, tựa như Lynda nói, có người ngay dưới mí mắt đối với chồng mình như hổ rình mồi, có thể không chán ghét sao? Có thể không tức giận sao?
Nhưng Giang Cảnh Xuyên cảm thấy thực kinh ngạc vui mừng, không nghĩ tới Tô Yên đến, anh vội vàng bỏ công việc trên tay xuống, dắt Tô Yên ngồi ở trên sô pha: "Sao hôm nay lại tới đây thăm anh?"
Trước kia Tô Yên còn thường xuyên đưa cơm cho anh, hoặc là lại đây đón anh tan làm, sau khi sinh đứa nhỏ, số lần cô tới đây ít lại càng ít, cho nên tâm tình Giang Cảnh Xuyên đặc biệt tốt, tốt đến bay lên.
Trong lòng Tô Yên tức giận, nhưng vẫn khắc chế, cô biết việc này không có quan hệ gì với Giang Cảnh Xuyên, cũng không thể trách anh đẹp trai lại có tiền cho nên mới thu hút những người phụ nữ khác đi?
Hai người ở một chỗ, kiêng kị nhất là tức giận với người yêu, thỉnh thoảng ồn ào nhỏ một chút không có vấn đề gì, hiện tại thực sự xảy ra chuyện, có ngốc mới cãi nhau với anh.
Cô kéo tay Giang Cảnh Xuyê, dịu dàng nói: "Có phải không chào đón em hay không, em đi đây!"
Tô Yên làm bộ đứng dậy rời đi.
Giang Cảnh Xuyên vội vàng ôm lấy eo của cô, cũng không coi đây là công ty hay không: "Không được, đến cũng đã đến, không thể đi, em chờ anh một chút, rất nhanh có thể về rồi, hôm nay chúng ta đi ăn cơm ở bên ngoài đi?
"Được, em đã đặt nhà hàng rồi." Tô Yên hướng Giang Cảnh Xuyên cười cười: "Anh nhanh đi làm việc đi."
Không nghĩ tới cô đã sớm chuẩn bị tốt, nhà ăn đều đã đặt, tâm tình Giang Cảnh Xuyên tốt, thậm chí còn huýt sáo.
Tôn Viện cầm tài liệu từ thang máy đi ra, cố ý nhìn gương trong thang máy một chút, ừ, gương mặt đẹp, vẻ mặt coi như là hồng hào, cô tràn đầy tự tin từ thang máy đi ra, thời điểm chuẩn bị đến văn phòng tổng giám đốc, Lynda gọi cô lại, ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Quản lý Tôn, cô tìm tổng giám đốc Giang có việc quan trọng không?"
"Ừ, có một chút chuyện muốn nói với tổng giám đốc Giang." Tôn Viện tươi cười thỏa đáng, không quá phận lại thân thiết, nhưng không hờ hững.
"Tôi gọi điện thoại cho tổng giám đốc Giang trước, anh ấy có chút bất tiện, cô chờ một chút, có thể chứ?" Lynda làm thư ký nhiều năm cho Giang Cảnh Xuyên, cho dù là người cao tầng công ty cũng sẽ khách khí vài phần đối với Lynda, tự nhiên Tôn Viện cũng cũng, liền cười gật đầu.
"Đương nhiên, làm phiền cô."
Lynda cũng có tâm tư nhỏ của chính mình, cô sẽ không nói cho Tôn Viện biết bà chủ Giang ở bên trong. Thật ra không cần nghĩ, Tôn Viện tìm Giang Cảnh Xuyên có thể có chuyện gì quan trọng, sao trước kia quản lý bộ phận nhân sự cũng không hai, ba ngày đều đi lên? Lynda không tin, lúc này đi lên, chẳng lẽ Giang Cảnh Xuyên không nghi ngờ.
Thực ra Giang Cảnh Xuyên nhận được điện thoại nội bộ của Lynda thì đã chuẩn bị tan làm, sau khi cùng Lynda nói hai câu liền nắm tay Tô Yên đi ra văn phòng, vừa vặn liền thấy được Tôn Viện ở bên ngoài.
Thời điểm Tôn Viện nhìn thấy Tô Yên liền giật mình, nhưng kịp phản ứng rất nhanh, tiến lên nói với Giang Cảnh Xuyên: "Tổng giám đốc Giang, ở đây có phần tài liệu...."
Cô còn chưa nói xong, Giang Cảnh Xuyên liền cười cắt ngang cô: "Quản lý Tôn, phần tài liệu này hẳn là không phải vô cùng quan trọng chứ, ban nhân sự này Lynda và phó tổng Lâm rõ ràng hơn so với tôi, cô nói với phó tổng Lâm đi."
"Chỉ là...."
Tô Yên nhìn Tôn Viện, lại nhận được ánh mắt ám chỉ của Lynda, liền biết đây là người muốn dụ dỗ Giang Cảnh Xuyên.
Nói thật, người này ngoại hình không kém, có thể làm quản lý ở công ty, năng lực cá nhân cũng không quá tệ, như thế nào liền có ý nghĩ như vậy, lại nói, tâm sư sao lớn như vậy?
Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên, dùng âm thanh Lynda và Tôn Viện đều nghe được làm nũng đối với anh: "Chồng, đi thôi, em đói."
Giang Cảnh Xuyên cúi đầu hướng cô cười: "Được được được, chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Giọng điệu kia, ánh mắt kia, quả thực dịu dàng đến cực hạn.
Sau khi nói xong hướng Tôn Viện nói: "Cô đi tìm phó tổng Lâm, tôi có việc đi trước."
Tô Yên kéo tay Giang Cảnh Xuyên hướng đến thang máy, còn lơ đãng nghe được âm thanh cô và Giang Cảnh Xuyên nói đùa, Tôn Viện đứng tại chỗ, trên mặt còn ý cười, nhưng trong lòng không biết đang suy nghĩ gì.
Lynda nháy mắt với một thư ký khác, đối phương lập tức ngầm hiểu, nói: "Aiz, cô Giang thật xinh đẹp, nhìn không ra là người đã sinh đứa nhỏ, tính cách lại tốt, cũng khó trách tổng giám đốc Giang và cô ấy quan hệ tốt như vậy."
"Ừ, nghe tổng giám đốc Giang nói muốn bổ sung một hôn lễ kiểu Trung Quốc, cô cũng biết, tôi và cô Giang quan hệ khá tốt, cô ấy thích kiểu Trung Quốc, tổng giám đốc Giang vừa nghe liền vội vàng bắt tay vào bố trí.”
"Dù sao tôi cũng không thấy trong cuộc sống hiện thực có ai xinh đẹp hơn so với cô Giang, quản lý Tôn, cô nói đúng không? Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cô Giang đi? Thế nào, có phải rất đẹp hay không?"
Lynda cũng cười nói: "Hắn là quản lý Tôn đã nghe nói qua, vài năm trước, thời điểm lần đầu tiên cô Giang tới đây mọi người đều thảo luận mà."
Sắc mặt Tôn Viện không thay đổi, gật đầu cười nói: "Ừ, cô Giang rất xinh đẹp, thời điểm trước khi tới công ty chỉ nghe người ta nói."
"Khẳng định các cô ấy không nói cho cô một sự kiện quan trọng nhất." Lynda thần bí nói: "Trong công ty, cô có thể đắc tội tổng giám đốc Giang, chỉ là không thể đắc tội cô Giang."
Một thư ký khác gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, chúng ta phải biết rằng tổng giám đốc Giang là vợ khống, đúng không, là vợ khống đi?
Sau khi chờ Tôn Viện cười tủm tỉm tiêu sái, Lynda và thư ký liếc mắt nhau, đều xì nở nụ cười.
Quan hệ của Tô Yên và thư ký, trợ lý của Giang Cảnh Xuyên đều không tệ, bọn họ đều thích Tô Yên, cảm thấy phu nhân tổng giám đốc lớn lên xinh đẹp, đối xử với bọn họ cũng tốt, còn không tự cao tự đại, bình thường trên Weibo cũng có thể tán ngẫu vài câu, hiện tại không biết từ chỗ nào chui ra một người phụ nữ cư nhiên mơ ước tổng giám đốc Giang, các cô khẳng định đứng ở bên Tô Yên nhất trí đối ngoại.
"Vừa rồi người kia là ai? Sao em chưa gặp qua?" Tô Yên ngồi ghế phụ thuận miệng hỏi.
Giang Cảnh Xuyên sững sờ một chút, lúc này mới nhớ tới người Tô Yên hỏi là ai, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, anh trả lời: "Quản lý bộ phận nhân sự mới tới."
Lời này vừa nói ra, Giang Cảnh Xuyên liền cảm giác không được bình thường, Tô Yên bình thường chắc sẽ khong chú ý tới điều này, cô sở dĩ chú ý tới, nhất định xuất phát từ nguyên nhân nào đó, mặc kệ vì cái gì, anh đều phải đem bản thân cách xa: "Trong công việc cô ta có một chuyện cần anh xem qua, cho nên mới đi lên, anh đã giao cho phó tổng Lâm rồi, sau này cô ta sẽ trực tiếp tìm hắn, vợ, em yên tâm, trong công ty anh và tất cả phụ nữ bao gồm cả dì dọn dẹp đều giữ khoảng cách."
"Em có nói gì sao?" Tô Yên liếc Giang Cảnh Xuyên một cái: "Nhìn anh căng thẳng này."
Anh thực căng thẳng: "Anh sợ em hiểu lầm không phải sao?"
"Quản lý bộ phận nhân sự trước đâu? Em nhớ rõ cô ấy rất tốt, từ chức sao?"
"Ừ, nói là về kết hôn."
Đi vào nhà hàng, sau khi gọi thức ăn, Giang Cảnh Xuyên vừa nhớ tới việc chính, anh cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Yên: "Đúng rồi, Lục Dạng chuẩn bị kết hôn, đầu tháng sau, ngày hôm qua hỏi anh có thời gian thì đến, anh ta có nói với em không?
Đã lâu không nghe được tên Lục Dạng, bỗng dưng Tô Yên có chút thất thần.
Từ khi cô bắt đầu mang thai thì đã không gặp anh ta, tuy rằng hai người đều dùng Weibo, lại chưa từng nói chuyện, Tô Yên lắc lắc đầu: "Không có, anh ta không nói với em, điều này cũng không có gì ngạc nhiên, anh muốn dẫn theo người nhà? Nếu anh ta nói với em, không phải chúng ta phải đưa hai phần tiền mừng sao? Không có lời nha.”
Nghe Tô Yên nói như vậy, tâm tình Giang Cảnh Xuyên tốt lắm, cảm thấy cuối cùng chính mình không nhìn nhầm, Lục Dạng này thời điểm chán ghét vẫn chán ghét, nhưng cũng may vẫn nắm chắc đường.
Tô Yên liếc Giang Cảnh Xuyên một cái, làm bộ lơ đãng nói: "Em đã lâu rồi không liên hệ với anh ta, từ sau chuyện dó, đã không liên lạc rồi, hiện tại tình hình anh ta thế nào?"
Giang Cảnh Xuyên nghe vậy lại vừa lòng không thôi.
Không liên hệ là tốt rồi, không liên hệ là tốt rồi.
Năng lực và thủ đoạn của anh ta vốn không bình thường, hơn nữa sau khi thông gia với nhà họ Lưu, hiện tại địa vị được củng cố, ông Trần thật sự ủy quyền, mặc kệ nói như thế nào, xem như từ nayLục Dạng hết khổ.
Nói chuyện này Giang Cảnh Xuyên không thể không bội phục Lục Dạng, anh cũng biết, Lục Dạng đối với tiểu thư nhà họ Lưu không có tình cảm gì, chẳng qua có thể làm vì sự nghiệp đến mức này, kia cũng không phải người bình thường.
Tô Yên nhẹ giọng nở nụ cười: "Vừa nhìn đã biết anh ta là người có bản lĩnh."
Vốn lời như thế không thể nói ở trước mặt chồng, đáng tiếc chồng của cô không phải người bình thường, lời này ở trước mặt Giang Cảnh Xuyên không có gì.
Giang Cảnh Xuyên cũng gật gật đầu.
Khả năng hai người đánh giá Lục Dạng không giống nhau, nhưng có một cái giống là, bọn họ đều khẳng định Lục Dạng là một người có bản lĩnh.
Sau ngày đó, vốn Tô Yên tưởng rằng Tôn Viện kia sẽ có hành động, nhưng mà cô ta không có, Lynda nói cho cô, nói trong khoảng thời gian này Tô Viện thành thật hơn rất nhiều, ít nhất không có ba ngày hai phía tìm Giang Cảnh Xuyên, Lynda còn nói, đoán chừng chuyện ngày đó làm Tôn Viện thấy rõ ràng, cô ta căn bản không có cơ hội.
Tô Yên không cho là như vậy, trên thực tế, nếu một người phụ nữ có hứng thú đối với một người đàn ông, hơn nữa ở dưới tình huống biết anh ta có vợ còn có hứng thú với anh ta, như vậy, cô ta sẽ vì nhìn thấy đối phương và vợ tình cảm cũng không tệ nên thu tay sao? Làm sao có thể, ít nhất Tô Yên không tin Tôn Viện sẽ như vậy.
Khả năng lớn nhất chính là đang đợi một cơ hội hành động.
Tô Yên hỏi qua Lynda, loại đồn đãi này từ khi nào thì bắt đầu, Lynda còn cố ý hỏi người khác, có đồng nghiệp nhìn thấy ngay thời điểm ngày đầu tiên đi làm Tôn Viện chờ ở bãi đỗ xe.
Nghe được tin tức này, Tô Yên bắt đầu cảnh giác lên.
Cô biết Giang Cảnh Xuyên không thể phỏng vấn một quản lý nhân sự như vậy, ngày đầu tiên đi làm có thể có loại ý nghĩ này, đại biểu là có mưu tính trước.
Tô Yên vội vàng gọi điện thoại cho anh họ Tần Trạch Vũ làm việc ở Giang thị, hai năm nay Tần Trạch Vũ làm việc cẩn thận, không bởi vì có quan hệ thân thích với ông chủ mà làm cao, chức vị cũng thăng lên, nghe xong Tô Yên nói, Tần Trạch Vũ không nói hai lời vỗ ngực cam đoan, khẳng định sẽ đi tra chi tiết Tôn Viện kia.
Ngay tại thời điểm Tô Yên chờ tin tức từ Tần Trạch Vũ đã xảy ra một sự kiện.
Tối hôm đó, sau khi dỗ hai đứa con trai ngủ, Tô Yên quay về phòng ngủ, Giang Cảnh Xuyên còn đang tắm rửa, cô đang chuẩn bị đắp mặt nạ thì di động đặt ở đầu giường của Giang Cảnh Xuyên vang lên.
Tô Yên đi đến nhìn thấy, là một dãy số xa lạ, không có trong danh bạ của Giang Cảnh Xuyên.
Hiện tại đã hơn mười giờ, ai gọi điện thoại đến đây?
Tô Yên do dự một chút, nhận điện thoại, còn chưa kịp nói, liền nghe được người đầu kia dè dặt nói: "Tổng giám đốc Giang, ngài khỏe, tôi là Tôn Viện, hiện tại ngài tiện nghe điện thoại không?”
Tô Yên rất nhanh nở nụ cười, giọng nói cũng rất hòa hã: "Cô Tôn phải không? Tôi là vợ của Giang Cảnh Xuyên, hiện tại anh ấy có việc không tiện nghe, xin hỏi có chuyện gì cần tôi chuyển lại không?"
Tôn Viện dừng một chút, nói: "Bà Giang, a, chào ngài, không có chuyện gì, quấy rầy rồi." Rõ ràng một bộ muốn nói lại thôi.
Tô Yên cảm thấy Tôn Viện này thật không tầm thường, cố tình kiềm chế hơn mười giờ gọi điện thoại, không sớm không muộn, nhưng thời gian này đã là đêm, thời điểm biết là cô nghe, cố ý dùng loại giọng điệu này, hiển nhiên là muốn hấp dẫn lòng hiếu kỳ của cô, Tô Yên xác thực có chút tò mò, Tôn Viện này kế tiếp sẽ nói cái gì?
Nhưng mà Tôn Viện khả năng đã tính đến rất nhiều chuyện, cô ta hẳn là không biết người nghe sẽ là cô, có thể trong thời gian ngắn phản ứng nhanh như vậy, nhất định đã chuẩn bị tốt.
Đầu tiên Tô Yên bật loa ngoài, sau đó lấy điện thoại di động của mình, ngay sau đó mở ghi âm, bắt đầu ghi âm.
"Cô Tôn, có chuyện gì cô có thể nói thằng, tôi sẽ chuyển lời cho tổng giám đốc Giang."
Cô tin tưởng, Tôn Viện đang chờ cô nói những lời này.
Quả nhiên, Tôn Viện do dự trong chốc lát, nói: "Thực ra cũng không phải chuyện lớn gì, hai ngày trước tôi ngồi xe của tổng giám đốc Giang, bị rơi một đồ vật rất quan trọng, muốn hỏi xem giám đốc có nhìn thấy hay không."
Nếu có thể, Tô Yên muốn vỗ tay cho Tôn Viện, loại lời nói chia rẽ tình cảm này thực sự là nói rất tốt đấy.
Đổi lại là bất cứ người phụ nào nghe nói như thế đều sẽ nghi ngờ chồng của mình đi?
Tô Yên không có chút nào nghi ngờ Giang Cảnh Xuyên, cô tin tưởng Giang Cảnh Xuyên sẽ không.
Tô Yên chỉ im lặng trong chốt lát, giọng nói cũng không hòa nhã nữa: "Chiếc xe nào?"
Tôn Viện rất nhanh nói: "Xe Porsche."
Tô Yên thật sự rất muốn nở nụ cười, Tôn Viện hẳn là không nghĩ tới cá nhân Giang Cảnh Xuyên là một người lải nhải, mặc kệ việc lớn nhỏ đều nói với cô, cô nhớ hai ngày trước thời điểm Giang Cảnh Xuyên nói qua với cô, trợ lý muốn mượn xe của anh chở vợ tham gia họp lớp, nghe nói vì phô trương, quan hệ của Giang Cảnh Xuyên và trợ lý không tệ lắm, tự nhiên là cho mượn, Tôn Viện nói chính là chiếc xe kia.
"Ừ, tôi đã biết, sẽ chuyển lời lại."
Ừ, cô nhất định, nhất định chuyển tốt.
Nhất định làm cho Tôn Viện hài lòng.
Giang Cảnh Xuyên từ phòng tắm đi ra, cảm giác được không khí không đúng, vừa thấy trên sàn nhà có bàn phím và cây xương rồng, anh ngẩn ra, hỏi: "Làm sao vậy?"
Tô Yên chỉ chỉ bàn phím và cây xương rồng, khẽ cười nói: "Có một số chuyện, anh không giải thích rõ ràng với em, đầu gối của anh chuẩn bị hỏng đi :)."
"? ? ?" Giang Cảnh Xuyên đen mặt nghi vấn.
Anh làm sai cái gì?
Đầu óc Giang Cảnh Xuyên xoay chuyển nhanh, cố gắng nhớ những việc đã làm trong khoảng thời gian này.
Chẳng lẽ anh vụng trộm đá mông Đại Bảo, Nhị Bảo bị phát hiện?
Không thể nào?
Hai tiểu tử kia đều không thể nói, chẳng lẽ học được tố cáo?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có một sự kiện như vậy, Giang Cảnh Xuyện quyết định thành khẩn được khoan hồng.
Anh đi tới, ngồi ở bên cạnh Tô Yên: "Trước đây anh đặc biệt thích chơi trò chơi này, thời điểm đọc sách còn lén lút đá mông con chó bạn học nuôi, việc này không thể trách anh, dù sao Đại Bảo Nhị Bảo thích vểnh mông xoay đến xoay đi.... Được được được, anh về sau sẽ không đá bọn chúng...."
Dù sao cũng là con trai nhà mình, anh cũng không dùng lực quá lớn, lúc ấy Đại Bảo Nhị Bảo rõ ràng là quay đầu nhìn anh một cái, cái gì cũng chưa nói mà.
"Anh, nói, cái gì, cơ?" Tô Yên lẳng lặng nhìn Giang Cảnh Xuyên.