Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Xcom

Chương 7: Thăng chức, phân loại class




Chương 7: Thăng chức, phân loại class

Thăng chức, phân loại class

Citadel, khu vực luyện tập

Patricia đập mạnh vào bao cát đấm bốc khiến nó bay ngược trở lại. Các cú đấm liên tục được tung ra, càng lúc càng mạnh, đến mức đôi găng tay của cô bắt đầu bục ra.

Với mỗi cú đấm, cô hình dung ra cái đầu to màu xám của người ngoài hành tinh. Mỗi lần vung tay của cô ấy đều là sự trừng phạt cho mất mát mà cô phải chịu đựng. Từng cú đấm báo thù cho đồng đội đã ngã xuống . Cơn thịnh nộ mà cô kìm chế bộc phát dần dần, ngày càng mạnh lên theo từng tiếng bùm bụp vào bao cát . Những cú đấm của cô trở nên nhanh hơn, cứng hơn, mạnh hơn.

Từng cảm xúc cô đọng lại, từng suy nghĩ thoáng qua cô đọng lại thành một cảm xúc duy nhất, thuần túy.

Cơn thịnh nộ.

Mọi suy nghĩ, lý trí trở nên tắt ngấm khi thế giới của cô thu hẹp lại chỉ còn một cái bao cát bơ vơ, không có sức phản kháng. Cơn giận của cô lên đến đỉnh điểm, cô hét lên cầm con dao rạch ngang bao cát. Quăng con dao sang một bên, cô nắm lấy phần bị rách và dùng tay phải đấm hết lần này đến lần khac vào nó đến nỗi cát bên trong đổ hết ra sàn nhà.

Cuối cùng, cô dồn hết sức của mình tung đòn cuối. Tiếng tim đập thình thịch vang lên và cô dừng lại, với hơi thở gấp gáp lý trí đã quay về cô nhặt lấy cuộn băng dính trên sàn nhà để sửa lại cai bao cát. Đây là lần thứ 3 cô sửa nó trong hôm nay.

Patricia nhăn mặt. Thành thật mà nói cô không có ý định tiếp tục trút giận vào cái bao cát đáng thương này. Nhưng nó... cứ xảy ra, vì nó có hiệu quả với cô ấy. Một cách giải tỏa để tránh xảy ra bất kì vấn đề nghiêm trọng nào.

Cô ấy quét cát thừa và ném vào thùng rác. Thở dài, cô dựa vào tường lau mồ hôi trên mặt. Cô uống một ngụm nước, tự hỏi bao lâu rồi? Hai? Ba giờ? Cô nên kiệt sức. Nhưng không, cô biết mình vẫn còn đủ sức để tiếp tục thêm ít nhất một hiệp nữa. Cô đã nghĩ rằng việc luyện tập trong bộ giáp sẽ làm tăng sự mệt mỏi và giảm thời gian cô ở đây. Rõ ràng là không. Cô ấy cho rằng đó là một điều tốt?

Cô lắc đầu. Không thành vấn đề, cô không rời đi cho đến khi bản thân gần như không thể đứng vững. Paige đã cố gắng ngăn cản cô nói với cô rằng cô không cần phải "trừng phạt bản thân" . Nhưng cô vẫn làm, nếu không cô sẽ gặp ác mộng, cô sẽ bị ám ảnh bởi bóng ma của người phụ nữ đ·ã c·hết dưới sự chỉ huy của cô . Tất cả những cảm xúc tội lỗi, buồn bã và tức giận sẽ chai sạn lại và cô biết rằng nếu tiếp tục giữ chúng, một ngày nào đó cô sẽ suy sụp.

Cô không biết tại sao việc ép bản thân đến mức kiệt sức lại giúp cô. Nhưng nếu cô phải đoán, thì đó là vì điều này đã tạo ra một lối thoát . Cô biết mình là một người nóng tính, mọi người gần như không ai hiểu cô, không có chung góc nhìn với cô dẫn đến tình trạng trầm trọng hơn. Thậm chí, Paige còn khuyến khích cô nên kiểm soát cảm xúc của mình tốt hơn.

Patricia đã từng, ít nhất đã thử. Cô gạt đi tính cách của mình trong mọi nhiệm vụ để tập trung vào việc chỉ huy đội của mình. Phần lớn nó có ích, nhưng đôi khi những cảm xúc bị kìm nén lại bùng nổ. Cô đánh mất chính mình khi nhìn Vicky c·hết thảm, thật may mắn là việc dứt cánh tay của sinh vật kia giúp cô bình tĩnh lại, thật may mắn. Mất kiểm soát khi làm nhiệm vụ thật không chuyên nghiệp, và cô phải cô gắng sửa chữa.

Lấy lại sức cô bắt đầu cho lần tiếp theo. Đột nhiên có tiếng mở cửa và cô quay lại.

Một người đàn ông bước vào mang theo một chiếc cặp. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi dài tay màu đen và quần dài. Đôi giày của anh đạp vào sàn gạch, vang vọng khắp khu vực luyện tập. Cô thấy kì lạ. Cô khá chắc chắn rằng chưa bao giờ nhìn thấy anh ta trước đây. Thật thú vị, nếu cô phải đoán anh ta khoảng ... 35-36? Hơi già đối với một người lính, nhưng không phải không thấy.

Tuy nhiên, anh ta vẫn khỏe mạnh và cao ráo. Có lẽ là lực lượng đặc biệt. Anh ấy đang làm gì ở đây ? Theo như cô biết, tất cả mọi người đều ở trong doanh trại. Cô do dự, điều cần làm là đi đến và chào hỏi anh ta. Nhưng có vẻ ... khó xử với chỉ hai người họ.

Người đàn ông chú ý đến và liếc nhìn về phía cô. Anh đặt cặp sách xuống, nở một nụ cười và tiến gần cô.

“Xin chào,” anh nói, giọng trầm ấm chào đón. "Xin lỗi nếu tôi đã làm gián đoạn cô luyện tập. Tôi không nghĩ rằng có ai ở đây."

Cô xua tay một cách miễn cưỡng. "Đừng lo lắng về điều đó, đây là một phòng tập ai cũng có thể vào và dù sao thì tôi cũng đang nghỉ ngơi."

Anh nở một nụ cười. “Cảm ơn,” rồi chú ý đến bao cát. Anh nhướng mày.

"Bận rộn quá nhỉ?."

Cô trả lời. "Yeah, đó. Tôi đã có ... tốt, một ngày căng thẳng."

" Không phiền nếu tôi tham gia ?"

Cô đồng ý, anh ta có vẻ thân thiện và cô ấy sớm làm việc với anh ta. "Nếu anh muốn, chỉ là tôi không muốn phá hỏng bất cứ điều gì anh đã lên kế hoạch."

“Nó có thể chờ,” anh tiến ra sau cái bao cát khi cô giơ nắm đấm lên. "Cô chắc hẳn rất mệt mỏi."

" Ý anh là gì?" Cô hỏi khi bắt đầu tung nắm đấm.

"Áo giáp của cô," anh ta trả lời. "Tôi biết rằng nó không hề nhẹ"

"Nó làm tôi mệt nhanh hơn."

Cô không nhìn thấy phản ứng của anh, nhưng có thể hình dung ra sự ngạc nhiên nào đó. "Thật thú vị," anh nhận xét. "Cô đã ở đây bao lâu?"

"Hai, ba giờ. Tôi thật sự không biết."

Cô nghe thấy anh ta huýt sáo khi cô đấm luân phiên bằng hai tay. "Thật ấn tượng. Tôi muốn nói rằng cô đã hoàn thành phần tập luyện của mình trong ngày."



Cô ấy cau có. "Tôi chưa muốn đi đâu." Và tiếp tục đấm. Người đàn ông im lặng trong vài phút.

"Tại sao bây giờ cô lại ở đây?" anh ấy hỏi. "Hầu hết các binh sĩ đang tổ chức lễ tưởng niệm người đã hi sinh."

Cô không muốn bàn về điều này lúc này. "Tôi không xứng đáng ở đó."

"Tại sao vậy?"

"Bởi vì cô ấy đ·ã c·hết dưới sự chỉ huy của tôi."

"À," là tất cả những gì anh nói khi tốc độ của cô tăng lên. "Tôi hiểu."

Không có khả năng, cô nghĩ. "Anh hiểu?"

"Có thể nói như vậy. Cái c·hết của người cấp dưới là lỗi của cô?"

Cô dừng lại và nhìn anh. Anh ta có vẻ thực sự quan tâm, hoặc có thể cô đã quá mệt để nhận ra. "Tôi không biết," cô thừa nhận. "Mọi người cứ nói với tôi đây không phải lỗi của tôi tôi không thể làm gì trong lúc đó. Nhưng mọi thứ cứ lặp đi lặp lại trong đầu và tôi nhận ra mình có thể đã làm được điều gì đó. Nhưng liệu nó có cứu được cô ấy không? Tôi không biết."

Anh ta gật đầu. "Một lời nói dối tạo ra bởi những người không hiểu rõ. Họ có ý tốt, nhưng sẽ không hiểu cho đến khi nó xảy ra với họ."

Cô nhìn về phía anh một cách thích thú. "Có thể anh biết điều gì đó. Anh từ đâu tới"

“Black ops,” anh nhẹ nhàng trả lời. "Đồng đội c·hết là bình thường"

"Ồ." Cô không biết phải nói gì. Cô đã nghe những câu chuyện về những thứ mà các lính tinh nhuệ phải trải qua khiến trải nghiệm của cô giống như một bữa tiệc. "Tôi xin lỗi đã gợi lại chuyện đó cho anh"

"Cảm ơn. Nhưng tôi không hối tiếc. Mỗi người đàn ông và phụ nữ đ·ã c·hết để phục vụ đất nước của họ. Có những cách tồi tệ hơn để được nhớ đến."

"Chắc vậy," cô ấy trả lời. Rồi nhăn mặt. "Tôi xin lỗi, tôi đã không giới thiệu bản thân. Patricia Trask." 2 người bắt tay nhau.

Anh hơi cúi đầu. "Rất vui được gặp mặt."

Anh ta không nói tên của mình. Hoi bất lịch sư, nhưng cô ấy sẽ sớm biết thôi. "Anh là người mới ở đây?" cô hỏi, tò mò.

"Cô có thể cho là như vậy," anh ta trả lời một cách chung chung. "Tôi vẫn đang làm quen với công việc với"

Cô ấy thở dài. "Tôi hiểu mà . Ý tôi là thật điên rồ, chỉ tuần trước người ngoài hành tinh không tồn tại và bây giờ chúng ta đang chiến đấu với chúng"

Anh nhận xét: “Tôi thấy không chắc rằng chúng ta không có bất kỳ kiến thức nào về sự sống ngoài Trái đất. "Nếu không XCOM đã không tồn tại."

Cô nhướng mày. Ồ, một người thông minh. "Anh là người đầu tiên thực sự nhận thấy điều này. Tôi rất ấn tượng."

Anh ta có vẻ hơi ngạc nhiên. " Rằng các chính phủ thường biết nhiều hơn những gì họ cho người dân biết? Đó là điều bình thường, dựa trên kinh nghiệm của tôi."

Cô gật đầu. Hmm ... có lẽ ngoài Paige còn có những người khác mà cô có thể trò chuyện cùng. Sau đó, cô nhớ họ đang ở đâu. "Xin lỗi vì đã nói nhảm. Anh không đến đây để nói chuyện."

“Cô cũng không,” anh đáp lại, với một nụ cười nhỏ.

Cô chỉ vào cái bao cát. "Anh muốn thử không?"

"Đó là kế hoạch của tôi, nhưng vì cô ở đây ..." anh liếc qua sàn tập được đặt ở giữa phòng và nhìn lại. " Giao lưu một trận nào"

Cô ấy cau mày. "Không hẳn."

"Muốn thử?"

Cô đi đến bên anh. "Tại sao không?

Anh bước tới chiếc cặp của mình và mở nó ra. Trong đó là bộ giáp XCOM của anh ta, mặc dù nó được sơn màu bạc xỉn tương phản với bộ giáp màu nâu rám nắng của cô. "Rất đơn giản,” anh ấy giải thích khi chuẩn bị .



"Hãy hạ tôi bằng bất cứ cách nào có thể. Tránh làm gãy xương và đánh mạnh vào mặt. Còn lại, thoải mái"

Cô do dự. "Cái này ... à, có hợp pháp không? Nghe có vẻ như là một cái gì đó mà Commander không chấp thuận."

Người đàn ông cười toe toét khi buộc chặt găng tay. "Tôi đã hỏi Commander. Ngài ấy cho phép"'

"Một chỉ huy tốt."

Anh cười khúc khích, nhưng không bình luận. "Tôi thấy đây là cách giải tỏa tốt hơn nhiều so với việc đấm vào túi trong nhiều giờ liên tục. Có một đối thủ thực sự là rất phấn khích."

Cô rất mong chờ anh chàng black ops này có giỏi như cô nghĩ không. Anh ta không khoe mẽ khả năng của bản thân, chứng tỏ là anh là một chiến binh thật thụ. Các luật kia đã hiểu, bắt đầu đi nào.

" Đón lấy" Anh ta vừa gọi vừa ném cho cô một cái mũ bảo bảo vệ. " Với việc bảo vệ từ đầu tới chân, hai ta có thể dùng hết sức mà đánh, lại đây nào"

"Sẵn sàng." Cô giơ hay tay lên thủ thế, anh mỉm cười và đặt tay phải lên ngực trong khi khom đầu. Cô ấy dừng lại.

Chẳng phải tay bắn tỉa đó cũng làm điều tương tự sao. Cô gần như không phản ứng kịp khi người đàn ông lao sầm vào cô và suýt khiến cô ngã xuống sàn. Anh ta bắt đầu trút cơn mưa đòn xuống cô, trên mặt nạ và ngực của cô. Cô phản công bằng cú đá vào ngực anh để ép anh trở lại và cho bản thân thủ thế lại.

Hai chân bị vướng vào nhau, anh bắt buộc giơ tay đỡ đòn phản công không thể tránh khỏi. Patricia tiến về phía trước với những cú đấm xen kẽ mặt và ngực. Dù chặn được dễ dàng, nhưng anh buộc phải co cụm phòng ngự trước sức t·ấn c·ông như vũ bão của Patricia. Anh đỡ đòn bằng cách đặt 2 tay thành hình chữ X, thấy vậy cô liền nhắm vào phần đầu đang lộ ra của anh.

Nhưng đó là cái bẫy, chỉ chờ có vậy anh nhanh chóng né sang một bên và Patricia đã bị lỡ đà. Cô hét lên vì bị anh cầm tóc đuôi ngựa của mình, sau đó cô bị kéo ngã xuống đất. Điều này khiến cô nổi giận. Nhưng vì lý do nào đó, anh ta không lợi dụng cơ hội này để t·ấn c·ông. Cô liền lăn qua một bên rồi nhanh chongs bật dậy thì thấy anh ta ở trước mặt, hai tay ở sau lưng chờ đợi.

Cô nghiến răng, thề sẽ bắt anh ta hối hận

Tức giận theo từng bước chân của cô một cách đầy tính toán. Cô dồn hết sức mạnh vào cú đấm từ tay phải, thay vì đỡ nó anh nắm lấy tay cô chỉ cách mặt anh một chút xíu và lợi dụng đà để một lần nữa quật ngã Patricia.

Đầu choáng váng, cô gượng dậy một lần nữa, đôi mắt nâu rực lên vì tức giận. Cô không cảm thấy đau. Chỉ có cơn thịnh nộ.

“Cô đang tức giận,” cô nghe anh nói. "Cô để cơn thịnh nộ điều khiển và phạm sai lầm. Hãy sử dụng nó, nhưng đừng để nó điều khiển"

Patricia nhắm mắt lại khi tim đập thình thịch. Cô mở chúng ra một lần nữa và thế giới của cô tập trung vào một cá nhân duy nhất. Một người đàn ông nghĩ rằng anh ta có thể đánh bại mình. Cô xem xét từng chi tiết khi lao tới chỗ anh ta. tứ thế vững vàng, lòng bàn tay mở và đôi mắt vô cảm. Cô có hơn một cách tiếp cận anh ta.

Trong nỗ lực cuối cùng của mình, cô ấy làm như thể sẽ đấm anh ta một lần nữa nhưng khi anh ta giơ tay lên để làm chệch hướng, cô ấy rút lại và đấm bằng tay còn laii . Anh ta vấp ngã trước đòn đánh và cuối cùng bắt đầu t·ấn c·ông.

Thay vì đỡ đòn, cô bắt được chúng. Cô nắm lấy cổ tay phải của anh ta còn tay trái thì nằm trong lòng bàn tay của cô. Thấy vậy anh dùng sức để cố đẩy cô ngã, nhưng cô đáp trả không kém. Cô lấy hết sức mạnh còn lại từ từ đẩy ngược cổ tay của anh ta. Nét mặt anh ta hiện giờ là nụ cười nhỏ. Anh ấy rất mạnh mẽ, không nghi ngờ gì về điều đó. Nhưng cô ấy đã được thúc đẩy bởi một cái gì đó mà anh ta không có.

Ngay lúc anh định lùi lại một bước, cô đẩy về phía trước, đâm sầm vào mũ bảo vệ của anh. Anh ta loạng choạng quay lại và cô đã tận dụng cơ hội để đá vào ngực và anh ta loạng choạng ngã xuống đất. Không lãng phí thời gian, cô lao lên người anh, đầu gối ghì trên ngực, giầy thì đè lên tay

Anh đã bị ha gục. Cố cựa quây trong vòng 30 nhưng không thể thoát ra, anh ra giấu xin chịu thua

Lời nói của anh xuyên qua bức màn giận dữ của cô và cô đứng dậy, thở hổn hển. Anh ta tháo mũ bảo vệ ra, không có chút thở dốc " Đánh hay lắm, tôi rất ấn tượng"

Cô muốn nói điều gì đó nhưng đã quá mệt. "Cảm ơn," cô ấy lẩm bẩm. "Anh cũ-" và khuỵu gối xuống. Đôi mắt của cô mờ đi, cô nhắm và mở mắt khi cố gắng lấy lại tỉnh táo. Người đàn ông cúi xuống trước mặt cô với thứ mà cô cho là một chai nước. Cô nắm lấy nó uống hết trong một hơi.

Vài giây sau, đôi mắt của cô trở lại bình thường và cô run rẩy đứng dậy. Người đàn ông nhìn với vẻ quan tâm. " Vậy là quá đủ cho ngày hôm nay"

“Đồng ý,” cô nói giữa hơi thở run rẩy. "Tôi nghĩ ... tôi cần ngủ một giấc."

"Cô có thể trở về doanh trại không?" Anh ấy hỏi.

"Vâng, vâng, tôi có thể."

Anh gật đầu. "0k, đi đi. Cô sẽ không biết khi nào sẽ được gọi làm nhiệm vụ"

Cô gật đầu lia lịa. "Rất vui được gặp anh, chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại . Liệu chúng ta có thể tiếp tục vào lúc khác?"

Anh ta cười lớn. "Tôi chắc rằng chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau. Và tôi sẽ rất vui."

Cô ấy bắt đầu đi về phía cửa và vẫy tay chào mà không nhìn lại.

_______________________________________________________________________-

Citadel, Văn phòng của Commander



6 tiếng sau

Shawn Cage ghét phải chờ đợi. Không phải anh ấy không kiên nhẫn, mà có một số việc khiến anh ấy chới với. Việc bác sĩ thăm khám, trả lương chậm và chờ đợi trước văn phòng của Commander được nằm trong số đó.

Ít nhất thì anh không đơn độc, đây hẳn là chuyện quan trọng. Liam, Myra và Abi cũng đang chờ anh ta. Có một vài người khác mà anh không biết rõ. Người phụ nữ cứng đầu đó, Patricia, phải không? Và Paige, người mà anh đã nói chuyện ngắn gọn với trong buổi lễ tưởng niệm.

Bất chấp cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ, nếu những gì Paige nói với anh ta là chính xác, thì Patricia đã đối mặt với chuyện Vicky hi sinh một cách khó khăn. Đó không phải là lỗi của cô ấy, nhưng cô ấy vẫn hành động như vậy. Anh không hiểu, thái độ tự trừng phạt này không giúp được gì cho cô ta và tất cả mọi người. Cô ta đã làm hết sức mình và điều không may đã xảy ra. Khi mọi người nói với bạn rằng đó không phải là lỗi của bạn, Shawn tin rằng việc lắng nghe họ là điều khôn ngoan.

Anh thực sự không thể làm gì được cho cô ấy.

Tất cả bọn họ đều mặc đồng phục, trừ mũ bảo hiểm, nên việc đứng xung quanh không được thoải mái lắm. Mặc dù e ngại, nhưng anh ấy rất muốn gặp vị chỉ huy này. Theo những gì Liam, Myra và Abi đã nói với anh ta, Commander là người thông minh, lôi cuốn, đồng cảm và biết lắng nghe. Lời khen ngợi đáng giá. Điều đó cho anh ta biết rằng có khả năng ngài Commander này đang diễn . Không ai có thể hoàn hảo như vậy.

Cánh cửa mở ra. Cuối cùng. Tất cả đều bước vào và xếp hàng, trước mặt họ là một tập tài liệu duy nhất đặt trên cái bàn trống. “Kìa,” anh ta lẩm bẩm. "Chỉ huy vô hình vĩ đại."

"Câm miệng." Abi nghiến răng lẩm bẩm. Ít ra thì Myra và Paige cũng nở một nụ cười. Nghiêm túc mà nói, họ không cần phải căng thẳng như vậy mọi lúc. Cánh cửa cuối phòng mở ra và người đàn ông mà Shawn cho là Commander xuất hiện

Anh ta mặc bộ quần áo q·uân đ·ội màu đen tuyền và một chiếc áo vest có biểu tượng XCOM đính trên ngực trên bên phải. Đôi giày chiến đấu của anh lướt trên sàn lát gạch và anh bước đến chào họ. Shaw nhìn khuôn mặt nghiêm nghị và đôi mắt đầy toan tính của Commander nên đoàn răng đây là một người đàn ông rất coi trọng vai trò của mình. Do đó Shawn quyết định tốt nhất là không nên cư xử quá thiếu chuyên nghiệp trước mặt ngài ấy.

Anh ta nghe thấy một tiếng động ngắn vang lên. Anh ta liếc qua Patricia và nhướng mày. Cô ấy trông như thể đã nhìn thấy một con ma và bị nó hut máu dẫn đến khuôn mặt trăng bệch. Shaw ngoảnh mặt đi. Có lẽ cô ấy đã bị choáng ngợp bởi sự hiện diện của vị chỉ huy vĩ đại?

"Cảm ơn vì đã đến," Commander chào họ. Chúng tôi đc lựa chọn không đến? Shawn mỉa mai nghĩ. Tại sao những người có quyền luôn cảm ơn cấp dưới của họ như thể họ có quyền lựa chọn vậy.

"Tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề," Chỉ huy tiếp tục. "Tôi muốn các bạn ở đây vì hai lý do. Đầu tiên và quan trọng nhất, mỗi người trong số các bạn đã được thăng cấp bậc Specialist." Shawn mỉm cười. Ngon, mặc dù anh ta không biết Specialist là cái quái gì hay ý nghĩa của nó.

"Bây giờ, các bạn có thể tự hỏi specialist là gì? . Về bản chất, nó có nghĩa là bạn có quyền sử dụng thiết bị chuyên dụng cũng như quyền hạn đối với các bình nhì . Điều này dẫn đến điểm thứ hai của tôi." Anh nhặt một vài tờ giấy trên bàn và đi đến cuối hàng.

"Mỗi người trong số các bạn sẽ có quyền sử dụng các công cụ v·ũ k·hí tốt nhất dựa trên nền tàng của bản thân. " Commander đưa một tờ giấy cho Abi. " Specialist Abigail Gertrude, Medic."

Anh bước đến trước mặt Shawn và đưa cho anh một tờ giấy "Specialist Shawn Cage, Ranger."

Điều đó nghĩa là gì? Shaw nhìn vào tờ giấy có ghi những thứ chính thức trên đó. "Vai trò của anh là ... blah blah blah. v·ũ k·hí: Shotgun". Anh ta cười sung sướng. Được rồi. Commander tiếp tục . "Specialist Myra Rodriguez, Infantry."

Cô ấy gật đầu chấp nhận. Anh tiếp tục "Specialist Liam Jaster, Infantry."

Tiếp anh dừng lại trước một Patricia đang căng thẳng đến lạ lùng. Commander cười vì một lý do nào đó. "Patricia Trask, Gunner."

Và cuối cùng . "Paige Broker, Engineer."

Anh bước đến giữa hàng. "Xin chúc mừng, mỗi người trong số các bạn đều xứng đáng. Hãy nhớ rằng mọi việc trở nên khó khăn hơn từ đây. " Giải tán." Sau đó, Commander đặt nắm tay phải trước ngực và khom đầu. Đó rõ ràng là cách chào của Commander. Shawn đáp lại y hệt và mỗi người bắt chước anh ta.

Sau đó, tất cả bước ra ngoài, Patricia đã nắm lấy cánh tay của Paige nhưng trên thực tế kéo cô ấy đi. mọi người đều tự hỏi đó là về cái gì.

Liam lắc đầu " Không rõ, chắc vui quá chăng?"

"Tôi sẽ cố gắng tìm hiểu," Abi hứa

" Cố gắng tinh tế một chút" Liam thở dài

Cô nhìn anh ta với ánh mắt nghi hoặc " Tôi lúc nào tinh tế"

Anh ta cười toe toét. "Ồ, tôi không ngờ đấy"

"Chúng ta hãy thảo luận về nó trên đường trở về," Myra nói với họ khi bước đi. "Tôi mệt mỏi khi đứng ở đây."

Với một điệp khúc đồng ý, họ theo cô trở về doanh trại.

Commander tựa lưng vào ghế với nụ cười trên môi. Vẻ mặt của Patricia là vô giá. Anh băn khoăn không biết cô ấy sẽ xử lý như thế nào.

"Commander," giọng Bradford vang lên qua hệ thống liên lạc nội bộ. "Chúng tôi nhận được báo cáo về một b·ắt c·óc ở Ai Cập. Đang gửi thông tin chi tiết."

Anh bật dậy. "Đã nhận, Bradford. Tôi sẽ chuẩn bị một đội ngay bây giờ."

"Chúng tôi sẽ sẵn sàng hỗ trợ. Bradford, out."