Chương 11: Báo cáo hội đồng : Tháng ba
Chương 11: Báo cáo hội đồng : Tháng ba
Citadel, phòng tình huống
Commander nhanh chóng triệu tập hội đồng ngay sau khi đội Patriot trở về. Anh muốn biết... thứ đó là gì. Dù ghét phải thừa nhận, nhung sinh vật bí ẩn này thực sự làm anh ngạc nhiên. Anh ta đã đối phó với nhiều kẻ thù giả định là các hình dạng khác nhau trong sự nghiệp của mình và một sinh vật có thể vật chất hóa và tự hồi phục là điều mà anh ta chưa từng thấy trước đây.
Tin tốt là nó sẽ không thể làm họ ngạc nhiên như thế này một lần nữa. Lý do duy nhất mà thủ thuật này có hiệu quả là vì cả đội mất cảnh giác và nó đã khéo léo khai thác điều đó. Không ai được phép lặp lại sai lầm này nữa.
Mặc dù tổn thất 2 người lính, nhưng nhiệm vụ vẫn tính là thành công. Có rất nhiều bộ phận và hợp kim được lấy ra từ UFO và một số thứ khác. Một chất lỏng màu vàng ở trong kén. Theo lời Vahlen, nó không gây nguy hiểm, hoặc theo cách nói của cô ấy " Nó không giống bất cứ thứ gì tôi từng thấy trước đây". Commander tin tưởng cô vì cô sẽ không để bất cứ thứ gì gây nguy hiểm cho mọi người.
Năng lực ngoại cảm của người ngoài hành tinh là thứ cần phải sớm giải quyết. Nhưng ngoài việc ra lệnh cho binh lính ưu tiên t·ấn c·ông người ngoài hành tinh xám, anh không biết cách nào để chống lại nó.Vahlen vẫn đang chạy một số bài kiểm tra để tìm ra liên kết cho thấy khả năng kháng cự hoặc thất bại của những người lính. Nhưng cho đến khi có một bước đột phá, anh thực sự không làm được gì.
Một trong những cánh cửa dẫn đến Phòng Tình huống mở ra và Bradford bước vào
"Commander," anh ta chào. "Tôi cho rằng đây là về chủng ngoài hành tinh mới?"
"Đúng " Commander ra hiệu cho anh ta và cả 2 xem xét một hình ảnh tĩnh được chụp từ áo giáp của Paige ngay trước khi cô bị hành quyết. "Đội của anh có đang giá·m s·át khu vực đó không? Họ có thu thập được gì không?"
Bradford gật đầu. "Họ đã và đang làm. Nhưng chúng tôi chỉ ghi lại được những gì đã xảy ra, tôi vừa gửi những gì chúng tôi có cho tiến sĩ Vahlen và tiến sĩ Shen để phân tích."
Commander chỉ vào bức ảnh " Anh nghĩ sao về nó?"
Bradford trả lời. " Nếu như tôi phải đoán, có vẻ như chúng hoạt động như một hệ thống an ninh. Có lẽ chúng được kích hoạt khi Paige xem xét máy tính của con tàu. Tuy nhiên?" Anh nhìn xuống và chống cằm. " Câu hỏi được đặt ra là tại sao chúng không được kích hoạt trong cuộc chiến. Sinh vật mới này mạnh hơn bất cứ thứ gì chúng ta từng gặp trước đây, và nếu vậy, tại sao chúng không sử dụng chúng để chống lại chúng ta?"
"Dựa trên cuộc t·ấn c·ông này, tôi đồng ý rằng khả năng cao nhất là một hệ thống an ninh," Commander gật đầu. "Nhưng một lời giải thích cho lý do tại sao nó không được kích hoạt trong cuộc chiến là vì người ngoài hành tinh không mong đợi một cuộc t·ấn c·ông."
Bradford quay sang Commander. "Tại sao lại không? Chúng ta đã cho thấy rõ ràng rằng chúng ta sẽ cố gắng rất nhiều để có được công nghệ ngoài hành tinh . Không mong đợi chúng ta truy tìm một con tàu bị b·ắn h·ạ là ... thật ngu ngốc."
" Có lẽ vì chúng quá ngây thơ? Tôi tưởng tượng việc xâm lược một hành tinh không phải là việc chúng làm hàng ngày. Tư duy chiến thuật cơ bản sẽ được chúng học được sớm thôi"
"Ha," Bradford cười một cách mỉa mai. "Hãy hy vọng là vậy . Nhưng điều đó vẫn không giải thích được lý do tại sao người ngoài hành tinh không sử dụng những gì tốt nhất để t·ấn c·ông chúng ta?"
Và đó là điều đã mắc kẹt trong đầu Commander trong vài ngày qua. Người ngoài hành tinh rõ ràng vượt xa con người về mặt công nghệ, nhưng thay vì triển khai hết khả năng của mình, chúng chỉ gửi thứ mà anh cho là lính cơ bản. Những người ngoài hành tinh xám rất nguy hiểm, không nghi ngờ gì về điều đó, nhưng bất chấp khả năng ngoại cảm và v·ũ k·hí nguy hiểm chúng thực sự không bền bỉ hay thông minh đến vậy.
Nếu khôn hơn, sinh vật màu xám sớm nhận ra năng lực của chúng nguy hiểm hơn bất kì v·ũ k·hí hay drone nào. Trừ khi chúng nhận được mệnh lệnh hạn chế sử dụng năng lực này. Điều này lại phát sinh ra thêm câu hỏi Tạo sao?
Tại sao lại b·ắt c·óc con người ở những địa điểm ngẫu nhiên khi có thể xâm nhập bằng vũ lực đơn thuần? Chúng có lo sợ một cuộc xâm lược tạo nên đoàn kết nhân loại? Có thể xảy ra, nhưng ngay cả khi bằng một phép màu nào đó, tất cả mọi người đều gạt bỏ những khác biệt của mình và cùng nhau chiến đấu, thì đó vẫn là một chiến thắng dễ dàng đến lố bịch dành cho người ngoài hành tinh.
Một cách đơn giản là tưởng tượng. Commander tưởng tưởng bản thân anh đang chỉ huy các lực lượng ngoài hành tinh. Dựa trên những gì anh biết, anh có một loài màu xám, một tinh thể sống và một loài biến hình thành con người. Chắc chắn còn nhiều chủng tộc khác mà anh chưa biết. Bất chấp điều đó 3 chủng tộc này là quá đủ rồi. Loại biến hình thừa sức làm chia rẽ cả thế giới. Các vụ á·m s·át, b·ạo l·oạn, có hàng tá khả năng xảy ra và thay vì tìm kiếm một câu trả lời khả dĩ, các chính phủ loài người sẽ đổ lỗi cho nhau.
Bước thứ 2, sử dụng những sinh vật màu xám. Sử dụng những kẻ biến hình, những sinh vật màu xám có thể được rải khắp thế giới, sử dụng năng lực ngoại cảm để gây ra một chuỗi suy nhược thần kinh không rõ nguyên nhân, các cơn hoảng loạn và t·ự s·át hàng loạt. pháp luật sẽ là nơi bắt đầu. Anh chỉ có thể tưởng tượng ra những câu chuyện về cảnh sát bị ảo giác và đi vào những nơi công cộng và s·át h·ại thường dân hoặc đồng nghiệp. Sự b·ạo l·oạn của dân chúng không thể kiểm soát nổi. Và nếu nó được lan truyền qua nhiều tiểu bang và quốc gia? Thảm khốc.
Tiếp theo các quan chức cấp cao sẽ là n·ạn n·hân tiếp theo. Tổng thống, thủ tướng, nguyên thủ quốc gia của tất cả các quốc gia lớn sẽ là những người tiếp theo phát điên. Nếu không có lãnh đạo, các quốc gia sẽ xảy ra nội c·hiến t·ranh giành quyền lực và mọi phe phái chính trị sẽ nhìn thấy cơ hội để nắm quyền.
Anh ước gì loài người không dễ đoán như vậy.
Tại thời điểm này, anh tưởng tượng thế giới sẽ ở trên đỉnh cao của hỗn loạn. Về cơ bản, sẽ không mất nhiều thời gian để bắt đầu Thế chiến thứ ba, và khởi động giai đoạn thứ ba trong kế hoạch Việc loại bỏ sức mạnh quân sự. sử dụng tinh thể người ngoài hành tinh, sinh vật xám và những biến hình anh nhắm mục tiêu vào căn cứ quân sự dễ thấy nhất và quét sạch tất cả . Trung Quốc, Nga hoặc Hoa Kỳ đều như nhau. Bất cứ lực lượng nào đóng quân ở đó sẽ không thể chống lại hơn hai mươi người ngoài hành tinh tinh thể, . Từ đó, đơn giản là gieo rắc bằng chứng xác đáng hoặc tốt hơn là để một hoặc hai người lính sống sót và sử dụng năng lực ngoại cảm lên người lính để khiến người lính ảo tưởng rằng họ đã bị t·ấn c·ông bởi một quốc gia đối thủ. Đó là một ý hay.
Sau đó, anh sẽ ngồi xem con người tự xóa sổ mình. Anh không nghi ngờ gì rằng đó sẽ là một cuộc chiến thú vị, nhưng là vô nghĩa. Bất cứ ai chiến thắng, họ sẽ sớm bị xóa sổ khi giai đoạn cuối cùng kích hoạt, về cơ bản có nghĩa là tiêu diệt hoàn toàn quốc gia hoặc phe chiến thắng.
Anh tưởng tượng rằng nó sẽ không phải là một cuộc chiến . Một khi q·uân đ·ội mạnh nhất thế giới bị tiêu diệt, hầu như không còn sự kháng cự nào vì họ đã dành quá nhiều sức lực để tiêu diệt lẫn nhau.
Xong. Đó là bản kế hoạch sơ bộ mà Commander nghĩ ra để xâm lược Trái đất trong khoảng một giờ. Nó còn thiếu sót và chưa được kiểm chứng nhưng không khó để thấy nó thành công.
Vậy, tại sao người ngoài hành tinh tự kìm hãm bản thân ?
Điều này phải được đưa ra khi người ngoài hành tinh lên kế hoạch cho cuộc xâm lược này. Trừ khi chúng một lũ ngu, một chuyện viễn tưởng không bao giờ xảy ra.
Commander cho rằng đây là cách giải trí của chúng, như mèo vờn chuột. Tạo cho con chuột một ảo tưởng, trước khi cắn c·hết nó. Đây là chiến thuật anh nghi ngờ chúng đang dùng. Lý do là bởi vì công cụ mạnh nhất cho chiến thuật này là nỗi kh·iếp sợ. Nhờ hội đồng và LHQ, nhân loại... cùng lắm... có cảm giác bất an. Với số đông người ngoài hành tinh vẫn chỉ là giả thuyết. Chỉ một số ít biết những gì thực sự đang xảy ra và hầu hết ở trong nội bộ XCOM.
Giả thuyết này cũng chỉ giải thích rằng đây là chủ ý của người ngoài hành tinh. Nhưng câu hỏi vẫn còn đó, tại sao? Chúng có thể làm bất cứ chuyện gì chúng muốn sau khi nô lệ hóa loài người. Dù dưới bất kì góc nhìn nào Commander không thể tìm thấy lý do gì làm cho người ngoài hành tinh không sử dụng sức mạnh áp đảo.
" Commander"
Quay về hiện thực anh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Bradford
" Tôi xin lỗi, mải suy nghĩ quá"
"Về chuyện gì, thưa ngài?" Bradford dò hỏi.
"Không có gì quan trọng, chỉ là giả thuyết."
" Thành thật mà nói, thưa ngài, giả thuyết còn tốt hơn những gì chúng ta có"
Commander mới nhớ những gì cả 2 đã thảo luận. " "Không, không liên quan đến người ngoài hành tinh. Đây là về chuyện khác, tôi sẽ kể sau"
" Vâng, thưa ngài"
Cánh cửa lưng Bradford mở ra, thêm hai thành viên hội đồng nội bộ nữa bước vào. Shen trông có vẻ ... bị đè nén, trái ngược với Vahlen, ánh mắt của sự phấn khích hiện lên trong mắt cô.
"Vahlen, Shen. Tôi rất vui khi được gặp 2 người"
Shen gật đầu. "Tôi cũng vậy, thưa chỉ huy"
Chỉ huy nhìn Vahlen. " Cô có gì cho tôi sao?"
Vahlen hào hứng. "Tôi nghĩ vậy. Tôi đã tìm hiểu các tập hồ sơ cũ mà hội đồng lưu giữ trong "Cuộc xâm lược chớp nhoáng của người ngoài hành tinh". Hầu hết đã bị xóa hoặc bị phá hủy, nhưng tôi đã tìm thấy điều này." Cô đặt một bức ảnh trên bàn làm việc có một số nét giống với người ngoài hành tinh tinh thể, nhưng có sự khác biệt to lớn như sinh vật này rõ ràng là hữu cơ.
" Cái gì đây?"
" Tôi cho rằng đây là lý do XCOM được thành lập từ nhiều năm trước" Vahlen giải thích. " Một số sinh vật này, trong hồ sơ gọi là " Outsiders" đã b·ị b·ắt trong khi điều tra Trái đất"
Commander giơ tay hỏi. " Tôi không thấy vấn đề này có liên quan gì đến người ngoài hành tinh mới."
“Đây là một mẫu không giáp ” Vahlen tiếp tục, đưa ra một bức ảnh khác. "Đây là một mẫu có giáp."
Bức ảnh cô mới đặt lên bàn thật sự giống với sinh vật tinh thể kia nhiều. Nó chỉ không có màu cam và thiếu lớp giáp bằng tinh thể, còn về những thứ khác thì giống hệt nhau. Bradford thán phục " Tiến sĩ, cô giỏi lắm"
Commander nhướng mày. " Đừng nói là tôi với cô đang có suy nghĩ giống nhau đấy nhá. Chúng tiến hóa?"
Vahlen lắc đầu. " Gần đúng. Theo tôi, người ngoài hành tinh... đã cải tiến loài này"
"Tôi gọi đó là chuyển đổi toàn bộ." Bradford lập luận.
"Có lẽ nó đơn giản hơn," Shen nói. "Người ngoài hành tinh đơn giản là lấy kiểu mẫu của loài này và tạo ra sinh vật nhân tạo từ công nghệ của chúng."
" Cũng có thể" Vahlen đồng ý. "Chắc hẳn chúng đã phải tiêu tốn một thời gian cực lâu với hàng loạt sự chỉnh sửa mới ra một sản phẩm như thế này"
Commander nhìn Shen . " Ông muốn bổ sung thêm điều gì nữa không?"
" Có, thưa chỉ huy. Tôi đã đọc những gì thu lại được từ các cảm biến trên áo giáp của các người lính. Nhưng tôi không chắc kết quả là ... chính xác."
" Vì sao?"
Vahlen trả lời. "Dựa vào các kết quả đọc được cho thấy người ngoài hành tinh này được tạo ra từ năng lượng thuần túy."
Commander hỏi Vahlen." "Những tài liệu cũ mà cô tìm thấy có đưa ra gợi ý nào về cách hiệu quả nhất để tiêu diệt chúng không?"
" Tôi e là không"
Commander cắn môi. "Thật đáng tiếc. Chúng ta sẽ phải tự mình tìm câu trả lời. Hiện tại những gì chúng ta biết là Outsider có khả năng tự hồi phục mọi tổn thương nhanh chóng. Mọi người hãy xem"
Anh phát lại đoạn video từ bộ giáp của Liam tới đoạn anh ta liên tục bắn vào Outsider
" Dừng đoạn này lại" Vahlen yêu cầu.
Commander đã dừng. " Cô phát hiện ra điều gì?"
" Xin ngài chiếu tiếp với tốc độ cực chậm"
Commander làm đúng như vậy. " Tôi thấy rồi" Shen nói " Commander, hãy nhìn thật kĩ vào các vùng bị thương. Những chỗ này sáng hơn phần còn lại của cơ thể"
Vahlen vui vẻ trả lời " "Nếu Outsider thực sự được tạo ra từ năng lượng, thì việc sử dụng nó để chữa lành bất kỳ v·ết t·hương nào mà nó phải nhận là chuyện bình thường."
"Hoặc nó có thể đơn giản là công nghệ nano tiên tiến." Shen phản bác.
“Thật không may khi Outsider tan rã sau khi c·hết,” Vahlen buồn bã nói. "Chúng ta có thể nghiên cứu rất nhiều từ nó"
Chỉ huy giơ tay và cuộc thảo luận dừng lại. "Làm tốt lắm, cả hai người. Chúng ta sẽ không biết thêm gì cho đến khi mang về một cái xác hoặc bắt về một con. Người ngoài hành tinh ngày càng khó chơi, và chúng ta bất chấp cần phải theo kịp. Shen, tôi muốn nhóm của ông tháo rời một số của những xác drone để tìm ra cách chúng hoạt động. Vahlen, sau khi cô hoàn thành khám nghiệm xác người ngoài hành tinh, hãy nghiên cứu các mảnh vỡ v·ũ k·hí. "
"Vâng, thưa chỉ huy." Họ trả lời.
"Giải tán."
Tất cả bước ra khỏi phòng, để Commander một mình lên kế hoạch cho hành động tiếp theo.
________________________________________________________________________________________________
Citadel, doanh trại
Patricia cẩn thận đặt trang bị vào tủ đồ và đóng lại.
Kỳ lạ không phải từ mà cô thường dùng để chỉ sự mất mát, nhưng đó là từ duy nhất miêu tả cảm giác của cô lúc này. Trong toàn bộ sự nghiệp mười hai năm của mình, trải qua vô vàn trận chiến cô mới mất ba người lính dưới quyền.
Giờ là sáu.
Trong mỗi lần đó, cô đều phản ứng ít nhiều giống nhau. Tức giận, cảm giác tội lỗi và cuối cùng là học hỏi từ sai lầm để cải thiện bản thân. Sau mỗi lần mất mát, cô lại trở nên mạnh mẽ hơn, thông minh hơn và cứng rắn hơn. Nhưng lần này khác.
Lần này cô thấy nó như một giấc mộng. Mọi thứ sáng hơn, hơi lỗn xộn một chút, và huyên náo hơn. Mọi cảm xúc của cô đều bị t·ê l·iệt, cô không cảm thấy gì cả.
Nhưng lý trí của cô biết rõ hơn. Sự thật là Paige không trở lại . Người bạn duy nhất của cô đ·ã c·hết vì cô không đảm bảo con tàu đã được kiểm soát. Không ai đổ lỗi cho cô cả. Theo Liam, người ngoài hành tinh thực sự xuất hiện từ không khó. Nhưng đó không phải là một cái cớ. Một người bi g·iết vì sự sơ suất của cô .
Ít nhất những người còn lại trong đội của cô đã giữ khoảng cách. Không ai đến chia buồn hay cảm thông . Nghe thì kỳ lạ, nhưng cô ấy đánh giá cao nó. Điều cuối cùng cô muốn lúc này là sự tương tác giữa con người với nhau.
Tình trạng này chỉ là tạm thời, cô biết điều đó. Tâm trí của cô sẽ sớm bắt kịp với thực tế và cô thành thật không biết điều gì sẽ xảy ra. Cô không khác gì một quả bom nổ chậm biết đi. Hoặc cô suy sụp hoàn toàn hoặc cô phá hủy bất cứ thứ gì cản đường mình
Liệu có đáng không?
Có một người bạn có đáng không, nếu dẫn đến tình trạng này?
Đó là những gì cô đã tự hỏi mình trong suốt chuyến bay trở về khi cô nhìn chằm chằm vào cái xác được che phủ của Paige. Thứ v·ũ k·hí của người ngoài hành tinh đã phá hủy khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy thành thứ bầy nhầy màu đỏ và cô không muốn ai nhìn thấy Paige như thế nữa, cô đặt một tấm vải lên người bạn của mình . Tốt nhất những người lính hãy nhớ đến Paige lúc cô đẹp nhất.
Patricia đoán từ lúc bắt đầu tình bạn của cả hai, Paige hẳn chuẩn bị việc mình có thể c·hết . Nhưng trong ba năm làm việc cùng nhau, khả năng một người có thể c·hết phai nhạt dần cho đến một lúc nào đó cô tin rằng điều đó sẽ không xảy ra.
Một sai lầm không được phép xảy ra lần nữa.
" Cô làm tốt lắm"
Patricia bắt đầu quay lại và nhìn thấy một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đang cất khẩu súng trường vào tủ của mình. mọi nơi trên cơ thể cô ấy đều được che kín, thậm chí còn đeo găng tay đen phù hợp với trang phục đặc biệt của mình. Không phải là bất thường đối khi làm nhiệm vụ, nhưng không cần mặc lúc bình thường. là Phần kỳ lạ nhất của toàn bộ bộ đồng phục là khăn trùm đầu. Cô suy nghĩ thực sự không có lý do chính đáng nào cho điều đó trừ khi ai đó muốn danh tính của họ được che giấu. Nhưng đó không phải là một vấn đề ở đây. Chả nhẽ?
Dù thế nào đi nữa, cô biết người phụ nữ này là ai. Mira Vauner, một trong những người lính nghiêm khắc và chỉn chu nhất trong XCOM. Ít nhất là theo những những người dưới quền cô ấy. Xét trên tất cả các khía cạnh, cô ấy là không chỉ là một thủ lĩnh tài giỏi mà còn giàu kinh nghiệm.
Cô nhớ là quên chưa trả lời Mira" Xin lỗi?"
Mira đóng cửa tủ " Nhiệm vụ lần này, cô xử lý rất tốt"
" Cảm ơn, tôi đoán vậy"
Người phụ nữ nhỏ nhắn quay lại. " Tôi không dễ dàng khen một ai đâu, Specialist Trask. Một khi mất đi một người bạn, phần lớn đều hành động một cách phi lý trí hoặc để cảm xúc làm mờ đi sự phán xét của họ."
Giờ Patricia mới nghĩ lại. Cô có thực sự không để cảm xúc lấn át lý trí? Thời khắc đó, cô nhớ rằng mình ra lệnh những người người còn lại tìm nơi ẩn nấp và tập trung hỏa lực vào sinh vật đó.
"Tôi phải phản ứng trước lời khen của cô như thế nào? Dù sao thì tôi cũng không chắc mình đã hành động hoàn toàn hợp lý. Tôi được thông báo rằng mệnh lệnh của tôi là khá ... rõ ràng."
Mira dựa vào tủ đựng đồ. "Cô nên ngạc nhiên. Thường thì mọi người sẽ lao lên liều c·hết với địch hoặc hoàn toàn suy sụp tinh thần. Còn cô thì vẫn nghĩ đến những người còn sống. Thế là rất tốt"
Patricia cau có. Mira có vẻ chân thành, nhưng cách an ủi đau buồn của cô ấy quả thật không giống ai, thật kinh khủng . "Làm sao cô biết tường tận nhiệm vụ này?"
"Tôi đã xem video" Mira trả lời. "Tất cả nhật ký nhiệm vụ đều được công khai."
Nếu bây giờ cô ấy không bị phân tâm như vậy thì đó thực sự sẽ là một công cụ rất hữu ích. Như bây giờ, cô không thực sự quan tâm. Patricia khoanh tay. " Sao cô lại quan tâm tới tôi vậy?"
" Tôi muốn biết những người đồng nghiệp của tôi có đáng tin cậy hay không. Trước đây tôi không chắc về cô, nhưng bây giờ thì khác."
" Và điều gì khiến cô thay đổi suy nghĩ?
"Do cô gái tên Paige kia c·hết mà cô vẫn giữ được bình tĩnh," Mira sửa. "Đó là điều đã thay đổi suy nghĩ của tôi."
"Đó là vấn đề trước đây?" Patricia bối rối hỏi. "Vì tôi đã có một người bạn?"
"Chính xác," Mira nói như thể điều đó là hiển nhiên. "Các chỉ huy có bạn bè là những người giàu cảm xúc, dễ bị tổn thương và có thể không cống hiến hết mình cho nhiệm vụ"
Bất chấp sự nửa vời của cô ấy với thực tế, Patricia vẫn quan tâm một cách nhẹ nhàng. Triết lý đặc biệt đó là kiến thức phổ biến và được đưa ra thường xuyên . Nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp một người thực sự tin vào điều ngớ ngẩn này. "Tôi cho rằng cô coi mọi người ở đây là không đáng tin cậy?" Patricia nói thẳng.
"Phần lớn. Bạn bè là điểm yếu, và điểm yếu thì cần giảm thiểu"
Thật sự quá sắt đá, ngay cả theo tiêu chuẩn của cô. Mira có thể không muốn kết bạn hay đẩy tất cả những người muốn kết bạn với cô đi . Nhưng không có nghĩa bạn bè là điểm yếu. Phải không?
" Cô quá cực đoan rồi" Patricia nhận xét
Mira ngẩng đầu lên và Patricia thoáng thấy bên dưới chiếc mũ trùm đầu trông giống như ... sẹo? " Người lính không cần bạn," cô nói một cách lạnh lùng. "Đó là một thực tế. Một sự thật đáng kinh ngạc mà một số người lính dường như mắc phải. Chúng ta không thể thể hiện sự thiên vị hay ưu ái với nhau đơn giản chỉ vì là bạn . Nếu cô biết mọi chuyện trước khi xảy ra, liệu cô có ra lệnh cho Paige?
Patricia không giữ được bình tĩnh. Cô đoán rằng kiểu gì cũng có người hỏi câu hỏi ngu ngốc này và nghĩ ra đáp án từ lâu "Dĩ nhiên là không!" cô ấy nhổ toẹt . "Nếu tôi biết thì tôi sẽ không cử bất cứ ai đến và tự tay thổi bay cái máy tính c·hết tiệt đó xuống địa ngục. Đủ chưa? "
Mira thoáng qua một nụ cười " "Câu trả rất tốt, cô rất thông minh. Tôi rất mong đợi cho đến khi hai ta cùng một đội"
"Tôi rất vui khi được làm việc cùng cô," Patricia mỉa mai. Bây giờ cô bắt đầu tức giận. Cô cần phải rời đi.
“Tin hay không thì tùy, tôi biết cô cảm thấy thế nào và chỉ có một cách để ngăn điều đó xảy ra lần nữa,” Mira tiếp tục, không để ý đến sự tức giận ngày càng tăng của Patricia . "Hãy suy nghĩ về nó. Cô sẽ thấy tôi đúng. Tạm biệt, Specialist Trask."
Sau đó, cô bỏ đi, để lại một Patricia sắp phun trào.
Patricia cần rời đi, trước khi có người khác đến tiếp tục đưa ra lời khuyên không mong muốn. Cô quay trở lại tủ đựng đồ của mình, mặc đồ bảo hộ vào. Có một nơi cô ấy có thể trút bầu tâm sự, và có thể chấp nhận những gì đã xảy ra.
________________________________________________________________________________________
Citadel, khu vực huấn luyện
Khu vực huấn luyện không có ai, thật may mắn.
Mới sáng sớm nên hầu hết mọi người vẫn còn đang say giấc. Thực sự là tốt với cô . Cô bước tới chiếc bao đấm đã sử dụng lần trước, lưu ý rằng nó vẫn còn được dán lên từ nơi cô đã rạch nó.
Không lãng phí thời gian, cô bắt đầu luyện đấm. Nhưng khi cô đấm vào bao cát, có điều gì đó đã thay đổi. Không còn chỉ nhìn thấy duy nhất mục tiêu nữa, bây giờ cô cảm thấy môi trường xung quanh rõ ràng hơn, các giác quan của cô hòa hợp hơn. Những đòn đánh không còn ảnh hưởng của lửa giận mù quáng mà là sự tính toán lạnh lùng.
" Tôi biết kiểu gì cũng tìm thấy cô ở đây"
Patricia giật mình nhìn xung quanh thấy Commander đang dựa lưng vào tường. Khuôn mặt đang cười nhưng mang lại vẻ cực kì nghiêm túc. Cô đứng dậy và cố gắng chào một cách thích hợp.
Anh ngăn cô lại. " Không phải lúc này, tôi không ở đây với tư cách chỉ huy của cô"
Tim Patricia đập loạn xạ, cô không mong chờ cuộc trò chuyện thứ hai này lại xa nhanh đến như vậy . Cô còn dành khoảng thời gian đáng kể để soạn ra một bài xin lỗi phù hợp cho sự cố lần trước, một sự thật mà Paige thấy buồn cười một cách khó chịu. Nhưng hiện tại tất cả đều thấm thoát khỏi tâm trí cô mà không để lại dấu vết. Cô cảm thấy mình như một con ngốc và đây là điểm tồi tệ nhất để Commander xuất hiện.
" Tôi có thể làm gì cho ngài, thưa chỉ huy?" Patrcia cố gắng lắm mới mở mồm ra nói được
Vẻ mặt của Commander trở nên hoàn toàn nghiêm túc. "Có lẽ tôi nên hỏi cô câu hỏi đó. Tôi đến để xem cô chịu đựng như thế nào."
"Tôi ổn, thưa ngài." Cô nói dối, lời nói dối tệ hại.
Commander liếc nhìn bao cát toàn vết lõm, có đôi chỗ thủng nhỏ. " Có lẽ, nhưng cô nên ngồi xuống đây, nghỉ ngơi nói chuyện"
Cô tuân lệnh, Commander cũng ngồi xuống cạnh cô .
" Ngài đứng ở đó bao lâu rồi "
" Tầm 15 phút. Tôi định đến thực hiện lời hứa nhưng nhận ra không ổn "
Patricia nhăn mặt. " Chắc vậy"
Giọng điệu của anh có chút nghịch ngợm " Tôi sợ cô đánh gục tôi một lần nữa"
Mặt cô đỏ bừng. "Về điều đó, thưa ngài ... tôi muốn xin lỗi-"
Anh, cắt lời cô. "Đừng lo lắng về chuyện đó."
“Nhưng,” cô ngập ngừng. "Vụ việc đó ... quá thiếu chuyên nghiệp và không tôn trọng ngài."
" Hả? Nếu tôi có vấn đề với chuyện đó, cô nghĩ tôi sẽ im lặng sao?"
"Tôi...không biết" Patricia thừa nhận. " Tôi không quen với việc có chỉ huy... như ngài"
Commander nhìn sang chỗ khác. " Tôi hiểu rồi, Đó là một vấn đề không thể tránh khỏi với các lực lượng quân sự to lớn. Sự tách biệt đã ăn sâu vào hầu hết các tướng lĩnh, và đấy là điều tôi không thích."
Patricia thực sự không biết phải nói gì lúc này. Cô đã chấp nhận từ lâu rằng các sĩ quan cấp cao không coi những người lính như con người, thay vào đó là tài sản và điều đó thực lòng không khiến cô bận tâm. Một số binh sĩ đã chê bai, trong khi cô ấy vừa chấp nhận nó và cố gắng hết sức để giữ cho đội của mình sống sót. Còn Commander thì ngược lại hoàn toàn. Có lẽ là do lần gặp gỡ đầu tiên, ngài ấy có vẻ là một người đàn ông tốt bụng, thấu hiểu và thông minh, dường như đối xử với những người dưới quyền giống như cô đã làm.
"Thật không may khi không có nhiều người như ngài." Cô trả lời.
" Một số không đồng tình đâu" Commander quay lại nhìn cô " "Hãy nói thật đi, cô thực sự cảm thấy như thế nào"
Cô do dự. "Tôi không muốn tạo thêm gánh nặng cho ngài."
"Mất đi một người mà cô quan tâm không phải là dễ dàng," Anh trải lòng . "Đặc biệt là lần đầu tiên. Đây không phải là chuyện có thể giấu đi hoặc quên được. Lần đầu tiên nó xảy ra với tôi, bạn thân nhất của tôi đ·ã c·hết."
Patricia im lặng, không muốn ngắt lời. Anh tiếp tục. "Tôi không tự nhận mình là hình mẫu cho điều này, nhưng mô tả tốt nhất cho cảm xúc của tôi vào thời điểm đó thật kỳ quặc. Nó gần giống như đang ở trong một giấc mơ, tôi biết những gì đang xảy ra là có thật, nhưng tâm trí của tôi không chấp nhận sự thật này"
Patricia chớp mắt. Mô tả gần như chính xác với cảm xúc của cô. Cô ngập ngừng hỏi. "Làm thế nào để ngài vượt qua mất mát?"
“Lúc đầu tôi không làm gì cả,” anh thành thật . "Với ý nghĩ bản thân tôi mạnh mẽ để lấn át cảm xúc và không gây ra vấn đề gì. Nó có tác dụng, trong thời gian đầu" Anh im lặng trong vài giây. "Thời gian tiếp theo, khi đang tôi thẩm vấn một tên khủng bố ở đâu đó trong tâm trí tôi, quyết định rằng hắn phải chịu trách nhiệm cho mọi c·ái c·hết của tôi phải chịu"
Cô xoay người mặt đối mặt với Commander. " Ngài đã làm gì?"
"Tôi đã g·iết hắn, tôi chưa bao giờ mất kiểm soát như vậy, tại sao tôi phải g·iết hắn? Phải mất vài ngày, tôi mới tìm được câu trả lời . Thực tế, một trong những bạn của tôi đã giúp. Cậu ấy đến sau khi mọi chuyện xảy ra và chúng tôi bắt đầu tâm sự. Chúng tôi nói khá lâu, và tìm được một cách đơn giản nhưng hiệu quả"
Cô ấy đợi vài giây. " Cách nào vậy, thưa chỉ huy?"
" Nói hết ra mọi suy nghĩ của cô về nó. Tôi đãkhông nhận ra vẫn còn có những người xung quanh thực sự quan tâm tới tôi. Tôi nói với họ về những người tôi đã mất, chúng tôi nhớ về cuộc sống của họ và trong quá trình này, tôi đã trút bỏ được tất cả những đau buồn. "
Cô cúi gầm xuống. " Nhưng tôi không dễ dàng kết bạn với người khác"
" Thật luôn? " Anh hỏi nhẹ " Chúng ta khá ổn đấy chứ"
" Đó là may mắn, bình thường sẽ không xảy ra"
" Tại sao?
" Mọi người thật sự chậm chạp. Tâm trí họ không nhanh nhậy như tôi, khiến tôi bực bội khi nố chuyện với họ." Cô thở dài. "Tôi biết rằng đó là lỗi của tôi. Biết người khác nhìn nhận tôi như thế nào. Nhưng tôi không thể làm khác được."
" Paige làm được đấy thôi?"
Patricia do dự. "Paige không hoàn toàn nghĩ như tôi, nhưng cô ấy đã cố gắng để hiểu dù chỉ là một chút . Nhìn lại, tôi đối xử khá tệ với cô ấy. Nhưng cô ấy vẫn kiên trì và đâu đó chúng tôi đã trở thành bạn của nhau."
"Bây giờ tôi sẽ không bao giờ có thể xin lỗi vì đã đối xử tệ bạc với cô ấy như thế nào. Tôi không biết tại sao cô ấy lại kẹt với tôi."
Commander nở nụ cười. " Đó là những gì một người bạn nên làm, không bỏ rơi bạn bè trong lúc khó khăn. Paige chắn hẳn nghĩ tình bạn của cả hai đáng trân trọng. Hãy nhớ lấy, Paige không muốn cô cảm thấy tồi tệ khi là bạn của cô ấy"
" Có lẽ Mira nói đúng" Cô lẩm bẩm " Công việc này không cần bạn bè"
" Mira Vauner? Hai người nói chuyện khi nào"
"Vài giờ trước. Để 'chúc mừng' tôi đã xử lý tốt"
" À, không lẫn vào đâu được"
" Liệu cô ta có nói đúng không, thưa ngài?"
Anh im lặng trong vài giây. "Mira không có một cuộc sống dễ dàng. Tôi không nói thêm, nhưng cô ấy có lý do cho niềm tin của mình. Về việc Mira đúng không? Tôi không tin như vậy. Bạn bè chỉ trở thành điểm yếu nếu cô cho phép . Tôi tin rằng chúng ta cần có mối liên kết bền chặt giữa những người lính trong cuộc chiến này. Đó là một thực tế mọi người chiến đấu cùng nhau tốt hơn đơn độc. "
Cô mất vài giây để nghĩ về chuyện này . Commander nói có lý ở một mức độ. " Tôi ước rằng tôi được vậy." Cô thừa nhận " Đối với ngài, vâng nó có ý nghĩa. Nhưng tôi không như ngài, sức hút và khả năng chỉ huy đều kém"
"Bất chấp những gì cô nghĩ, nhiều người coi cô là một thủ lĩnh xuất sắc," Commander nói một cách chân thành. "Đừng hạ thấp bản thân chỉ vì cô cảm thấy có lỗi. Đừng từ bỏ mọi người vì cô từ bỏ chính mình. Mọi người sẽ đến nói chuyện và chia buồn với cô. Đừng đẩy họ ra xa. Hãy nói chuyện với tất cả và cô sẽ tìm được những người bạn."
Cô ấy lặng đi vài giây và thở dài. "Tôi sẽ thử "
Anh gật đầu. "Rất vui vì cô đã lắng nghe."
Cô do dự. "Tôi cho rằng ngài có việc phải làm."
“Tôi luôn có việc phải làm,” anh cười. "Việc cấp bách, không nhiều lắm."
Cô cố vượt qua tình trạng lưỡng lự của mình " Vậy nếu ngài muốn...."
" Cô muốn nói chuyện?"
Patricia nghĩ về việc nói vài câu châm biếm, nhưng thực sự không hợp với cô. " Vâng" cô trả lời " Tôi muốn"
Trong một tiếng tiếp theo, cô đã kể cho anh nghe về Paige. Họ đã gặp nhau như thế nào, cô ấy như thế nào, một số câu chuyện thú vị. Một số khác hoàn toàn không liên quan. Anh đưa ra một số bình ;uận chỗ này chỗ kia nhưng chủ yếu chỉ để cô nói và chăm chú lắng nghe.
Sau khi nói chuyện một lúc, cuối cùng cô cũng dừng lại để anh trở lại làm việc. Cô cảm ơn Commander vì tất cả . Nỗi đau của cô vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng giờ nó đã nguôi ngoai, và cô biết rằng mình sẽ sớm ổn thôi.
____________________________________________________________________________________
Citadel, văn phòng chỉ huy
Cô ấy sẽ ổn thôi. Anh không nghi ngờ gì về chuyện này
Cô ấy sẽ trở lại trong vài ngày và mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thật ngạc nhiên là mọi người cởi mở ra sao khi bạn chỉ lắng nghe. Không quan trọng tính cách của họ như thế nào, lắng nghe những gì họ nói là một cách chắc chắn để có được sự thấu hiểu . Anh hy vọng rằng cô ấy sẽ dành sự nhã nhặn đó cho những người bạn đồng đội của cô như những gì anh đã làm với cô.
Nó mất một khoảng thời gian không đáng kể, nhưng anh cảm thấy nó đáng giá. Anh có mười người lính mới dự kiến đến vào cuối tháng, tức là trong vài ngày tới, nhưng anh phải đảm bảo rằng những người anh hiện có đủ ổn để bắt đầu các cuộc tuyển chọn.
Hội đồng sẽ sớm gửi báo cáo và anh ta tò mò họ sẽ nói gì. Về mặt chính trị toàn bộ dự án này, anh cảm thấy mọi thứ đang diễn ra khá tốt đẹp. Anh đã mất một vài binh lính nhưng đã hiểu biết sơ sơ về người ngoài hành tinh và công nghệ của chúng. Vahlen vừa hoàn thành nghiên cứu về sinh vật mà nhóm của cô đặt tên là "Sectoid."
Theo Vahlen, các Sectoid là những bản sao hoản hảo của nhau. Lý do đầu chúng to vậy là vì để sử dụng năng lực ngoại cảm mà theo Vahlen gọi là " psionic". Theo những gì Vahlen nghiên cứu, không có cách nào ngăn chặn được các cuộc t·ấn c·ông psionic, nhưng phân tích của cô ấy về Luke Warner và dữ liệu thu thập được từ bộ giáp của những người lính đã bị ảnh hưởng cho thấy mối liên hệ trực tiếp giữa ý chí và khả năng chống lại psionic.
Thông tin tích cực, mà anh không biết sử dụng ra sao. Ý chí là thứ mà anh không thể kiểm soát được, mặc dù nó mang lại chút thoải mái về khả năng chống lại người ngoài hành tinh. Tuy nhiên, mọi người ai cũng có một ngày tồi tệ.
Nhờ việc k·hám n·ghiệm t·ử t·hi, giờ đây anh đã xác định được điểm yếu rõ ràng của các thế lực ngoài hành tinh. Một v·ũ k·hí s·inh h·ọc được thiết kế để nhắm vào mã di truyền của Sectoid giờ đây là một khả năng rất khả thi và sẽ tàn phá lực lượng của chúng. Đáng buồn thay, chiến thuật này có lẽ chỉ hoạt động một hoặc hai lần trước khi người ngoài hành tinh nhận ra, rồi cung cấp trang bị bảo vệ hay thay đổi hẳn mã gen cho Sectoid.
Hay dùng virut, d·ịch b·ệnh?. Không, anh nghĩ quá xa rồi, giờ phải thắng nhũng trận chiến trên mặt đất trước khi muốn thực hiện ý tưởng nào khác. Nhóm của Vahlen hiện đang nghiên cứu các mảnh vỡ v·ũ k·hí và quả quyết rằng sẽ báo cáo kết quả cho anh sau vài ngày.
Nhóm của Shen đang chăm chỉ dọn dạch đất đá dưới Citadel để khởi công xây dựng " Xưởng đúc" . Dự kiến hoàn thành trong vòng 7 ngày. Anh có một vài ý tưởng cho Shen, nhưng hiện tại đang ở trong quá trình biên soạn.
Đội phân tích của Bradford vẫn thực hiện mọi việc xuất sắc, không có gì phải bận tâm.
Tóm lại, XCOM đang vận hành ổn định. Việc hội đồng có đồng ý không thì lại là chuyện khác, việc nguồn tiền của XCOM đều đến từ hội đồng nên bắt buộc phải phụ thuộc vào họ, một điều Commander hoàn toàn không chấp nhận được. Cục tình báo XCOM vẫn dậm chân tại chỗ, Bradford nói rằng anh ta đang tìm một người phù hợp, nhưng mối đe dọa ngoài hành tinh vẫn là ưu tiên số hàng đầu.
Anh ngả người ra ghế. Cuộc chiến sẽ sớm bước sang một giai đoạn mới. Người ngoài hành tinh không còn dễ đối phó như vậy nứa, anh phải sẵn sàng ứng biến mọi tình huống sắp tới.
_______________________________________________________________
Citadel, phòng tình huống
Ba ngày sau
" Kết nối với hội đồng thành công " Bradford thông báo cho Commander " liên lạc khi ngài sẵn sàng, thưa chỉ huy"
Commander gật đầu. "Cảm ơn Bradford, phiền anh ." Bradford hiểu ý rời khỏi phòng. Commander nhấn một nút trên bàn và màn hình hiển thị thế giới được thay thế bằng một cảnh tượng quen thuộc. Một người đàn ông đầu trọc dưới ánh sáng xanh đang ngồi trên bàn.
" Rất vui khi được gặp lại ngài, phát ngôn viên". Anh chào.
" Xin chào ngài, Commander. Hội đồng rất vui khi thấy tiến độ ban đầu của XCOM là... đáng giá. Chúng tôi hy vọng rằng những thành công này đánh dấu sự khởi đầu loại bỏ mối đe dọa ngoài Trái đất."
"Cảm ơn ngài phát ngôn viên," anh đáp lại. "Mục tiêu của tôi vẫn như cũ, hy vọng chúng ta tiếp tục mối quan hệ hợp tác tốt đep này"
"Hội đồng chấp thuận. Tuy nhiên, có ... tin đồn, liên quan đến các quyết định do ... hội đồng nội bộ của ngài ban hành."
À, các kế hoạch dự phòng. Thực tế họ đang hỏi điều này cho thấy rằng họ không biết gì về các kế hoạch.
" Đúng, chúng tôi đã ban hành các kế hoạch dự phòng cho binh lính," Commander thừa nhận. "Tuy nhiên, tôi tin rằng Hội đồng không cần nghi ngờ đó chỉ là quy trình tiêu chuẩn cho các tổ chức bán quân sự. XCOM thiếu điều này nên tôi cùng các cộng sự tạo ra nó."
"Hội đồng nhận thức rõ về tiền lệ được đặt ra cho ... các tổ chức quân sự. Nhưng một số ủy viên hội đồng lo ngại về ... nội dung..của các bản kế hoạch mà họ cảm thấy .. vượt quá... cần thiết."
" Ngài nên nói cụ thể hơn, nếu không tôi e rằng không thể giảm bớt lo lắng của ngài" Commander trả lời
"Những ủy viên này đã ... không cung cấp... thông tin chi tiết cụ thể cho phần còn lại của Hội đồng. Vì vậy, tôi e rằng tôi không thể cung cấp cho ngài câu trả lời."
Đúng như nghi ngờ, họ không có gì cả, hoàn toàn là thù ghét cá nhân. Ít nhất thì người phát ngôn này công bằng. Hội đồng nghĩ dùng những lời đe dọa được che đậy này có tác dụng ?
Anh cứ giả vờ buồn bã. " Thành thật xin lỗi, nếu hủy viên không tung ra bằng chứng, thì tôi không cần thay đổi, kể cả khi hội đồng muốn"
"Thật ... thật đáng tiếc," người phát ngôn đồng ý. "Những tin đồn này ... là vô căn cứ . Tôi cảm thấy rằng sự minh bạch chỉ có thể có lợi cho cả hai ta. Dù gì thì chúng ta cũng ở chung một chiến tuyến."
Kế hoạch mới chỉ là kế hoạch mà thôi, có thực hiện được hay không là một chuyện khác. Nhưng nhờ vậy, anh nhận ra hội đồng không hòa thuận như những gì anh tưởng. Một chuyện đáng để sử dụng sau này.
“Tôi đồng ý,” anh nói với người trên màn hình . "Sự minh bạch chỉ có lợi cho cả hai chúng ta. Đó là lý do tại sao tôi muốn biết chính xác ở đâu, một số thành viên hội đồng đã nghe được những tin đồn vô căn cứ này."
Đầu dây bên kia im lặng một khoảng thời gian " Các ủy viên không... muốn tiết lộ nguồn tin của họ. Họ cho rằng câu hỏi của ngài.... không cần trả lời"
Vâng, tất nhiên là như vậy. Và anh chưa có bất cứ thứ gì để sử dụng để chống lại họ. Một lý do khác để thiết lập cục tình báo XCOM càng sớm càng tốt. "Tôi nên mong đợi bất kỳ rắc rối nào từ các ủy viên này không?" Anh hỏi. Anh không mong chờ một câu trả lời, nhưng đáng để thử.
“Hội đồng hoàn toàn cam đảm bảo rằng để ngài dẫn dắt nhân loại đến chiến thắng trước mối đe dọa từ người ngoài hành tinh, Commander.” Người này bắt đầu. "Tuy nhiên, một số thành viên đang bắt đầu dùng ... các giao thức ... cho phép họ giá·m s·át nhiều hơn đối với XCOM."
Thật bất ngờ, anh được nghe trực tiếp từ phát ngôn viên của hội đồng nói có những người đang chống đối lại anh. Một điiều đã lường trước ngay khi anh bắt đầu đảm nhiệm vị trí này.
Điều này ngay lập tức khiến anh nghi ngờ.
Đây rất có thể là mồi nhử hoặc một phép thử để xem anh sẽ làm gì với thông tin này. Anh chắc chắn muốn tin rằng người đàn ông này đang làm một công việc không thiên vị bên nào xuất sắc . Ở LHQ, thường không xảy ra.
“Tôi rất ấn tượng,” cuối cùng anh nói. "Tôi chắc chắn rằng hội đồng sẽ không muốn thông tin này đến tai tôi"
"Tôi là tiếng nói của hội đồng. Tôi chia sẻ tình trạng cảm xúc của hội đồng về ngài và dự án XCOM. Giấu diếm thông tin không giúp ích gì cho cả hai ta."
Chommander khoanh tay. "Đáng ngưỡng mộ." Anh thật sự có ý này, nếu người này nói thật, đã đến lúc kết thúc cuộc gặp.
"Nói với hội đồng rằng tôi cam kết đánh bại mối đe dọa từ ngoài hành tinh và đánh giá cao sự hỗ trợ của hội đồng và mong muốn tiếp tục mối quan hệ hợp tác chung"
"Chúng tôi cũng hy vọng như vậy, Commander . Hãy nhớ rằng, chúng tôi luôn theo dõi ."
Màn hình chuyển sang màu đen
Commander lẩm bẩm trước màn hình "Và tôi cũng vậy "