Sau khi nền kinh tế và các cấp lãnh đạo ổn định lại, an ninh trật tự xã hội của thành Nam Tế và Bắc Tế lại trở thành một vấn đề mới ngăn trở sự phát triển của hai thành.
Tuy chúng quý tộc cũ của hai ngôi thành này đã bị Trầm Khinh Trạch tận diệt, thế nhưng do nhân lực mà thành Uyên Lưu phái đến có hạn nên phần lớn những binh lính tuần tra vẫn là những người chưa có nhiều kinh nghiệm.
Bọn họ phần lớn đều có rất nhiều mối liên quan đến những thế lực bất chính trong thành.
Ngày trước có chúng quý tộc chống lưng cho, những thành phần bất chính ấy ức hiếp bách tính, cho vay nặng lãi, thu phí bảo kê, rồi còn "tặng quà" cho lính đi tuần, ai cho nhiều tiền hơn thì lính tuần sẽ mắt nhắm mắt mở cho kẻ đó, thậm chí có lúc còn sẽ che dấu cho chúng.
Còn bây giờ, không còn chúng quý tộc áp đặt trên đầu, chúng không còn phải chịuh sự ràng buộc nữa, ngược lại, chúng càng lúc càng bành trướng to gan hơn, hợp tác với nhau vơ vét dân lành.
Quán lẩu này cũng chẳng phải là địa điểm trở thành nạn nhân đầu tiên, và cũng chẳng phải là nơi cuối cùng.
Mùa thu này, lúc trận gió bắc đầu tiên từ phía hẻm núi lớn thổi đến thành Uyên Lưu, thành Uyên Lưu thành lập hai bộ ngành bí mật mới, toàn bộ những quan viên, quan lại đều thuyên chuyển các đội vệ binh và lính tuần tra của tư gia sang đó.
Người ngoài không biết rõ về lai lịch của họ, và cũng chẳng biết bọn họ có quyền lực đến thế nào, mọi người chỉ biết một điều duy nhất, rằng tên của hai bộ ngành này là: Cục Cảnh sát và Ban Quản lý.
Kim Đại, người hầu cận bên cạnh của Trầm Khinh Trạch, trở thành cục trưởng đầu tiên của cục cảnh sát này.
Hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức của Kim Đại, do tình hình trị an của thành Bắc Tế cực kỳ tồi tệ nên tổng bộ của cục cảnh sát không được đặt tại thành Uyên Lưu, mà lại được đặt tại thành Bắc Tế.
Trong phòng làm việc của cục cảnh sát đơn sơ, Kim Đại với một thân đồng phục xanh lá sẫm, thẳng lưng, thái độ vô cùng nghiêm túc.
Trước mặt hắn là mười mấy binh lính tuần tra trẻ tuổi đang đứng, họ đều là những thanh niên ưu tú được lựa chọn kỹ lưỡng từ những đội ngũ tư nhân, mà giờ cũng nên đổi cách gọi thành cảnh sát rồi.
Xuất thân của Kim Đại, từ trước đến nay chưa từng là bí mật tại thành Uyên Lưu, ai cũng biết rằng hắn từng chỉ là một tên cầm đầu đám côn đồ đầu đường xó chợ làng quê, duyên phận khéo léo thế nào mà lại gây hấn sinh thù, đánh nhau rồi thành bạn hữu với chủ tế đại nhân, sau đó mặt dày đeo bám, rồi từ đó mới một bước lên mây.
Cũng nhờ đó mà hai người em trai của hắn hiện tại cũng đều đang làm việc rất chăm chỉ và có tiếng tăm trong xưởng rèn, thậm chí cả hai còn trở thành kỹ sư nòng cốt.
Đối với sự may mắn của ba anh em nhà Kim Đại, mọi người dều vô cùng ngưỡng mộ, và cũng có ghen ghét, cũng có người xem thường, nhưng phần lớn thì mọi người đều lấy đó làm tia sáng --- xuất thân thấp kém như thế nhưng cũng có được một ngày trở nên nổi bật, thế thì bản thân đương nhiên cũng có được hy vọng!
Phòng làm việc im phăng phắc, trách nhiệm của cục cảnh sát, với giấy đỏ mực đen, được treo cực kỳ rõ và nổi bật trên tường --- chống phá tội phạm vi phạm pháp luật, duy trì trị an thành phố.
Nhận được tin rằng Kim Đại với xuất thân là giang hồ sẽ trở thành cục trưởng lãnh đạo trực tiếp của mình, những thanh niên trẻ tuổi xuất thân từ các đội ngũ binh lính trong vô thức nhìn thấy tờ giấy đỏ phía sau lưng hắn liền nghĩ thầm trong lòng, mỗi người một sắc mặt, trông rất khó coi, nhưng sự kỷ luật sắc thép đã ràng buộc họ tuân theo mệnh lệnh trong vô thức.
Kim Đại bình tĩnh quan sát sắc mặt của mọi người, hắn hoàn toàn không để lộ ra sự tức giận khi bản thân đang bị xem thường.
Hắn chỉ hơi cảm thán, nếu là lúc trước, e là bản thân của mình hiện tại, hoặc là đang đắc ý mà khoe khoang quyền lực khắp nơi, hoặc là sẽ gọi một bầy bè bạn đến, đánh một trận ra trò với những kẻ dám không coi mình ra gì này rồi.
Thế nhưng khoảng thời gian hơn một năm đi theo bên cạnh chủ tế đại nhân, hắn lại cảm thấy cuộc đời mình dường như đã trải qua hơn mười năm vậy.
"Chắc mọi người cảm thấy kỳ lạ lắm, tại sao chủ tế đại nhân lại cho tôi đảm nhiệm chức vụ cục trưởng cục cảnh sát."
Lời nói đầu tiên của Kim Đại đã khiến những thanh niên trẻ tuổi trong phòng lộ ra biểu cảm vô cùng ngạc nhiên.
Hắn khẽ nhếch miệng mỉm cười, cái gương mặt cục mịch đó chỉ cần nhìn sơ qua thôi đã thấy không giống người tốt, hắn chỉ vào mũi mình:
"Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ có lưu manh mới hiểu rõ lưu manh nhất, chỉ có người từng là kẻ xấu mới hiểu những kẻ xấu khác nhất!"
Có một vài tiếng cười nho nhỏ vang lên, rồi lại nhanh chóng im lặng trở lại.
Kim Đại nghiêm mặt nói:
"Vì sao người ta lại làm lưu manh ác bá, ức hiếp bá tánh khắp đầu đường cuối ngõ?"
Những viên cảnh sát trẻ tuổi ngơ ngác nhìn nhau, có người giơ tay lên nói:
"Vì chúng là người xấu! Chúng xấu xa từ trong xương tủy!"
Kim Đại:
"Thế nếu hôm nay, trong số những người phạm tội mà các cậu bắt được, có người có cảnh đời đáng thương, bên trên có mẹ già tám chục tuổi, phía dưới có con trẻ còn chưa dứt sữa mẹ, trong nhà đói không còn gì để ăn, bần cùng đến mức phải phạm pháp, nhìn lại thì họ chẳng giống người xấu chút nào, thế thì các cậu thấy nên làm thế nào?"
"Chuyện này..."
Các viên cảnh sát trẻ tuổi bị hỏi khó, nhất thời rối rắm với khái niệm kẻ xấu và kẻ đáng thương.
Kim Đại cười cười, trong tay hắn là một danh sách các viên cảnh sát mới nhậm chức, hắn đối chiếu tên mọi người trên đó, lần lượt quan sát sắc mặt và thái độ của đối phương.
Nhóm cảnh viên này là lực lượng trung cấp đầu tiên của cục cảnh sát, tiêu chuẩn chọn lựa vô cùng khắc nghiệt, mỗi người họ ngoại trừ việc có tố chất sức khỏe vượt trội ra thì nhất định phải có đầy đủ những phẩm chất như tinh thần trọng nghĩa, sự thiện lương, căm ghét cái ác...
Kim Đại lắc đầu nói:
"Không có ai trời sinh xấu xa cả, cái xấu của họ là do sự lười nhác, là do sự ích kỷ đến mức cực điểm, họ quen với việc không làm mà đòi có ăn, và cũng vì thiếu sự ràng buộc và sự trừng phạt!"
"Lúc trước có quý tộc nắm quyền nên không bàn đến. Hiện tại, thành Uyên Lưu chúng ta có nhiều công xưởng như thế, rất nhiều công việc được cung cấp."
"Có một số kẻ, rõ ràng bản thân có chân có tay nhưng vẫn muốn đi trộm cướp, cướp bóc, ức hiếp người đời, thậm chí còn giết người cướp của, sau khi bị bắt lại thì than khóc đổ lỗi, nói rằng mình đáng thương đến thế nào, đều do thói đời không bằng với bọn họ."
"Nhưng, nếu chúng đã muốn dựa vào sức lực của mình để kiếm tiền thì thành Uyên Lưu sẽ không bao giờ khiến chúng không còn đường sống, thế nhưng chúng lại lựa chọn con đường gây hại cho người khác!"
"Lúc này chính là lúc chúng ta xuất hiện, giúp đỡ những người thật sự cần sự trợ giúp, trừng phạt những kẻ gây nguy hiểm cho nhân dân. Đây chính là ý nghĩa tồn tại của cục cảnh sát chúng ta."
Học vấn của Kim Đại không cao, câu từ mà hắn nói đơn giản xúc tích, thế nhưng lại có lực. Ngón trỏ và ngón giữa của hắn có một vết chai cực lớn, đấy là vết tích do việc thức đêm học viết, luyện chữ trong thời gian dài để lại.
Hiện tại, mỗi một văn thư và mệnh lệnh mà Trầm Khinh Trạch phát ra, hắn đều có thể tự mình đọc hiểu được, cũng không còn cần chủ tế đại nhân tốn thời gian quý báo của y để giải thích cho hắn nữa.
Kim Đại trước kia, vô tâm vô tri, không có chí lớn, hắn chỉ muốn có được một công việc nở mày nở mặt, nuôi sống được anh em và mẹ già, nhờ vào chủ tế đại nhân mà hưởng thụ sự ngưỡng mộ và tôn kính của người khác.
Thế nhưng dần dần, hắn phát hiện ra rằng bản thân không còn thõa mãn với những thứ này nữa, sự tôn trọng của người xung quanh là sự tôn kính cho người khác, chứ chẳng phải là dành cho Kim Đại hắn đây.
Các quan viên của các bộ ngành trong phủ thành chủ, hoặc là xuất thân là quý tộc, có năng lực, có học vấn, hoặc là xuất thân là người tài, xuất thân kỹ sư, là thành phần không thể thiếu, duy chỉ có Kim Đại, ngoài sự trung thành và là chân chạy vặt, nịnh hót ra thì hắn chẳng có gì giỏi giang nữa cả.
Kim Đại không có tư chất tự nhiên từ trên trời rơi xuống, thậm chí hắn cũng chẳng quá thông minh, nếu không nỗ lực hơn người khác trăm lần thì hắn còn có giá trị tồn tại gì nữa khác đâu?
Ngoài mặt thì hắn không nói gì, thế nhưng trong lòng lại luôn quyết tâm, vì hắn không bao giờ muốn bị người khác lấy ba chữ "quá may mắn" nhẹ tênh này mà gạt bỏ đi sự vất vả và cố gắng của mình.
Phòng làm việc lặng phắc như tờ, mọi người đều chăm chú lắng nghe.
Giọng nói của Kim Đại vang lên bên tai mọi người:
"Từ hôm nay, mỗi một người đang đứng tại đây đều sẽ trở thành người bảo vệ của thành Bắc Tế, bảo vệ sự chính nghĩa và trật tự trong thành."
"Không bắt oan bất cứ người tốt nào, thế nhưng cũng không tha cho bất cứ kẻ xấu nào, đây là mệnh lệnh mà chủ tế đại nhân đã truyền lại trước khi ta đi! Hy vọng mọi người nhớ rõ!"
"Vâng!"
Tiếng trả lời mạnh mẽ vang dội khắp phòng, thành kiến đối với Kim Đại trong lòng họ chớp mắt đã bị vứt mất ra sau đầu, từng khuôn mặt trẻ tuổi tràn đầy sự nhiệt tình và lý tưởng.
Kim Đại nhìn ngắm bọn họ, trong lòng chua xót, nếu mình vẫn còn trẻ thì tốt rồi, phí hoài mất bao nhiêu năm tuổi trẻ.
※ ※ ※
Sự thành lập trong im ắng của cục cảnh sát và cục quản lý thu hút sự chú ý của một số người có ý đồ riêng, thế nhưng sau một khoảng thời gian dài, hai bộ ngành vẫn chẳng có bất cứ động thái gì.
Nhân viên cảnh sát của cục cảnh sát cũng giống như binh lính tuần tra của thành Bắc Tế, thỉnh thoảng đi loanh quanh trên đường lớn, bắt kẻ xấu, khuyên giải can ngăn những cuộc cãi vã của người dân, thậm chí còn giúp đỡ những thai phụ sắp sinh con tìm bà đỡ.
Trông thì giống một nhóm thanh niên trẻ thích lo chuyện bao đồng, nhưng cũng rất ấm áp và vô hại.
Các thế lực trong tối tại khắp thành Bắc Tế tức khắc thở phào nhẹ nhõm, cười khẩy chế giễu vị chủ tế đại nhân này quả nhiên là chẳng thể vươn tay dài đến vậy được, cục cảnh sát gì chứ, chẳng qua cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, làm màu thôi ấy mà.
Độc Nhãn cầm theo con gián đến quán lẩu gây chuyện kia sau khi âm thầm quan sát nửa tháng, hắn cũng chẳng thấy cái bộ nhóm gọi là cảnh sát gì đó tìm đến lần nào, Độc Nhãn cũng hoàn toàn yên tâm, cái tính hám của của hắn lại rục rịch nổi dậy lần nữa.
Lần trước vẫn chưa bắt chẹt thành công, Độc Nhãn cứ canh cánh trong lòng, lần này chuẩn bị làm một vố lớn để cho gã quản lý của tiệm lẩu ngu xuẩn đó biết rằng ai mới là chủ thực sự của con đường này.
Hôm đó là ngày nghỉ, sau khi thành Bắc Tế và thành Nam Tế cũng bắt đầu thực hiện chế độ làm việc một tuần sáu ngày, nghỉ một ngày thì mỗi khi đến ngày nghỉ, đường phố và các khu chợ sẽ trở nên vô cùng đông đúc.
Độc Nhãn đưa theo một đám bằng hữu vô lại của mình đứng chắn trước cửa lớn của tiệm lẩu, đám người bất lương này giả dạng làm ăn mày, tụ lại thành một nhóm, ngồi tựa trước cửa tiệm lẩu, mặc cho quản lý có xua đuổi đến thế nào cũng không chịu bỏ đi, cho tiền chúng thậm chí còn chê ít.
Quản lý nén giận trong lòng, mấy ngày nay, Độc Nhãn cứ luôn đến làm phiền tiệm không ít lần, mỗi lần hắn đi tìm lính tuần tra để báo cáo thì đều bị họ giải quyết một cách hời hợt, vô thưởng vô phạt rồi đuổi về.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì thực khách sẽ chẳng muốn tới nữa mất.
"Rốt cuộc thì mấy người muốn sao?"
Sau khi dọa cho rất nhiều khách khứa bỏ đi mất, quản lý cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Hắn dẫn mấy nhân viên phục vụ và đầu bếp trong tiệm ra, tay cầm chổi, kẹp gắp than, cây cời lửa, thậm chí còn có chày cán bột ra để làm vũ khí, đứng song song giằng co với đám ăn mày mà Độc Nhãn đưa đến.
Độc Nhãn từ trên cao nhìn xuống hắn, cười ha hả:
"Giờ thì biết thế nào là lợi hại rồi hả? Đám anh em ăn mày này của ta chẳng dễ ghẹo, cũng chẳng dễ bị đánh đâu nhé, ngươi trả cho mỗi người chúng ta năm đồng thì ta sẽ khuyên họ rời đi ngay, nhớ cho kỹ, sau này mỗi tháng đều phải đưa đấy."
"Cái gì? Mỗi người năm đồng?"
Trước mắt quản lý tối sầm lại, ngay cả ý nghĩ bóp chết Độc Nhãn cũng có, cộng hết thu nhập cả một ngày của cả tiệm lại cũng chẳng nhiều được đến thế!
Hắn sầm mặt:
"Muốn tiền thì không có đâu, nếu mấy người cứ tiếp tục như thế, chúng tôi chỉ đành báo cảnh sát thôi!"
"Báo cảnh sát á?"
Độc Nhãn và đám bạn bè bất lương của hắn tựa như vừa nghe được một câu chuyện hài, bắt đầu cười lớn ha hả,
"Mấy anh em, cho mấy thằng nhóc ngây thơ này nếm mùi lợi hại của chúng ta nào!"
Sự ngạo mạn của của đối phương đã hoàn toàn chọc giận quản lý, theo một tiếng hô ra lệnh của hắn, mọi người đang nén giận của tiệm lẩu giơ đồ làm bếp lên, lao vào hỗn chiến với đám ăn mày đang nhào vào trong tiệm.
Cả sảnh hỗn loạn cả lên, dọa cho các thực khách tháo chạy sạch, thu hút một đám người qua đường vây lại xem thành một đám đông lớn.
"Chuyện gì thế?"
Chẳng bao lâu, lính tuần tra đã nghe ngóng được tin tức từ sớm, hùng hổ đến cửa tiệm.
Còn chưa đợi cho quản lý kịp giải thích, sắc mặt của đội trưởng đội lính tuần tra đã trầm xuống, to giọng nói:
"Mấy người vậy mà lại đi đánh nhau với ăn mày ngay trên đường phố thế này! Đúng là chẳng ra gì."
"Anh---"
Quản lý vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ,
"Anh không có mắt à?"
Đội trưởng đội lính tuần tra cười lạnh:
"Hay lắm, anh chẳng những giữa ban ngày ban mặt đưa theo người đánh nhau với ăn mày mà còn dám hỗn láo với người thi hành công vụ, coi thường đội lính tuần! Người đâu, bắt hết mấy kẻ đánh người này lại cho tôi! Không nộp tiền phạt thì không được thả!"