Sau lễ hội ẩm thực, trên con đường ẩm thực tọa lạc trên phố tường đỏ, khách khứa đột nhiên tăng lên một cách chóng mặt, trong lúc cao điểm nhất trong ngày, đông như kiến không còn là một từ hình dung nữa mà nó đã trở thành sự thật.
Những tiếng rao bán mời gọi không ngừng vang lên bên tai, từng nhà hàng cửa tiệm chật ních người, các thực khách di chuyển với tốc độ chậm như rùa trên con đường ẩm thực ấy, những ai mà thấp hơn mọi người xung quanh một tí là chỉ có thể nhìn thấy được gáy của những người đang xếp hàng phía trước mà thôi.
Trong văn phòng làm việc của phủ thành chủ, Lạc Tân đang tính toán báo cáo tốc độ tăng trưởng mới của thương thuế, cười ngoác cả mang tai.
Từ nay về sau, thương nhân và khách khứa đến từ các thành phố khác trên đất bắc cứ nườm nượp mà đến, những con đường quốc lộ xi măng và đường rày xe lửa mà Trầm Khinh Trạch cho xây lên nối liền giữa ba ngôi thành với nhau để thúc đẩy sự giao lưu của thương nhân và du khách, nay đã có tác dụng rất lớn.
Lúc trước, giao thông vô cùng hạn chế, những con đường đất bùn nơi làng quê hoang dã, vừa hẹp vừa gồ ghề, các thương nhân mang theo hàng hóa, đi đi lại lại giữa ba ngôi thành với nhau ít nhất cũng phải mất ba đến bốn ngày đường, nếu gặp phải mưa to gió lớn trên đường thì càng lâu hơn nữa.
Còn hiện tại, ba con đường chính gộp thành một, đường đi bằng phẳng, an toàn, ngồi trên xe ngựa, cả đi và về cũng chỉ cần khoảng thời gian chẳng đến hai ngày, càng ngày càng có nhiều bách tính thường dân muốn đến thành Uyên Lưu để mở rộng tầm mắt, lượng hàng hóa và số lượng du khách đến đây mỗi ngày cứ tăng lên dần lên như bậc thang.
Thậm chí, còn sản sinh ra những ngành nghề tự phát mới --- những gánh bán hàng rong ven đường, tiệm trà, tiệm cơm, và "taxi" ngựa hoặc bò đường ngắn qua lại giữa ba thành.
Những dịch vụ tự do này đều do những gia đình nhà nông hai bên đường mở ra, lúc vào mùa thì xuống ruộng làm nông, còn khi nông nhàn thì tạo thêm thu nhập, cuộc sống vô cùng ổn định và thoải mái.
Lúc đầu khi mới quy hoạch làm đường, cũng khó tránh khỏi được việc chiếm dụng mất một số đất đai của các hộ nông, thế nên đã luôn gây ra sự bất bình và phàn nàn, còn hiện tại, nhờ việc dựa vào ba con đường quốc lộ này để làm giàu mà thái độ của những nhà nông ven đường đó đã trở nên quay ngoắt đi 180 độ trong nháy mắt, tất cả đồng loạt ca ngợi tầm nhìn trước tương lai của chủ tế đại nhân.
Thành Nam Tế và Bắc Tế sống dở chết dở dưới tay của chúng quý tộc cũ kia, nhờ vào ngọn gió xuân là thành Uyên Lưu này, từ từ khôi phục lại được sức sống.
Thành Uyên Lưu ngoại trừ những tài nguyên chiến lược như lương thực, muối và sắt, và Uyên Lưu Ngân Tọa độc quyền ra thì cũng chẳng cấm đoán các thương nhân khác buôn bán các dịch vụ của mình, chỉ cần đến phủ thành chủ làm giấy chứng nhận thực danh là được, hoan nghênh các thương nhân thành tâm nhập trú vào thành vào bất cứ lúc nào.
Do thị trường giá cả tại thành Uyên Lưu dần được kéo lên nên dù là quán cơm, nhà hàng hay là những doanh nghiệm kinh doanh hàng gia dụng, sản phẩm may mặc thì họ cũng đang cạnh tranh với nhau ngày một kịch liệt, có người bộc lộ được tài năng của mình, nhưng cũng có người bị đào thải khỏi thị trường đó.
Số những người làm ăn buôn bán này chỉ đành lùi một bước, đến thành Nam Tế hoặc thành Bắc Tế để làm ăn thôi, tỉ lệ mua và tiêu thụ của người dân tại đó kém hơn một chút, nhưng cũng tốt hơn khi môi trường cạnh tranh sẽ nhỏ lại, công việc ngược lại sẽ ngày càng tốt hơn.
Sau khi Trầm Khinh Trạch tịch thu lại đất đai nhà cửa của chúng quý tộc cũ của thành Bắc Tế và thành Nam Tế, y giải phóng nông nô, quy định lại thuế tô của cả ba ngôi thành, cho nông dân thuê lại số đất ruộng sau quy hoạch để cày cấy và trồng trọt.
Có lẽ những nhà nông này bị những quý tộc ngày trước áp bức chèn ép quá đáng, nên sau khi đọc được thông báo do thành Uyên Lưu phát ra thì những hộ nông ấy vui mừng đến phát điên, xếp thành một hàng dài ba ngày ba đêm trước phòng nghị sự!
Mặc cho các viên chức khuyên thế nào cũng nhất quyết không chịu về nhà, họ thà mang theo lương khô và ghế đẩu nhỏ, ngồi ngẩn người trước cổng cả ngày, sợ rằng chỉ cần rời đi một xíu thì chính sách này sẽ lại bị thay đổi mất.
Ngoài nông thuế và thương thuế cơ bản ra thì những loại thuế má nặng nề còn lại khác đều bị hủy bỏ, người dân vui sướng hân hoan, những quan chức thu thuế ngày trước dựa vào các loại thuế phụ thu để bóc lột, rồi những phường lưu manh thì cho vay nặng lãi cắt cổ, trong một chốc đã mất hơn phân nửa nguồn thu nhập.
Không dám phản đối, chỉ đành âm thầm thăm hỏi mười tám đời tổ tông của Trầm Khinh Trạch, không thể thể hiện được sự phẫn nộ này ra ngoài.
Sau sự việc ám sát tại lễ vụ thu, Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy đã trừng trị một nhóm lớn những quý tộc cũ âm thầm cấu kết với nhau này.
Sau khi tin tức này được truyền ra ngoài, số nhỏ những phần tử phản đối còn lại lập tức ngoan ngoãn trở lại không ít, còn những thành phần xấu xa khác hằng ngày chuyên lừa gạt làm lũng đoạn thị trường kia cũng bắt đầu cụp đuôi lại mà làm người.
Sưu thuế cần nộp lên thì ít, còn đất ruộng để canh tác thì lại trở nên nhiều hơn, giá cả của nhu yếu phẩm hằng ngày như lương thực, nông cụ, củi đốt...thì giảm, mức sống của nhân dân thành Nam Tế và Bắc Tế dần được nâng cao, rõ đến mức có thể thấy được bằng mắt thường.
Còn chưa đến một quý, hai tòa thành ấy đã hoàn toàn thoát ra được khỏi những tháng ngày hỗn loạn vô trật tự, thậm chí còn an toàn và yên bình hơn trước khi làn sống nô thú ập đến.
※ ※ ※
Sau khi lễ vụ thu kết thúc, Tuyết Lai lấy thân phận là tam hoàng tử của tiên tộc tại Thương hội Bích Không, chính thức gặp mặt Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy.
Trong phòng nghị sự, song phương ngồi nghiêm chỉnh.
Tuyết Lai cùng với cô gái tiên tộc bên cạnh hắn ngồi tại ghế dành cho khách, còn Trầm Khinh Trạch và Nhan Túy thì chia nhau ngồi tại vị trí chủ tọa.
Đối với việc hai người thẳng thắn chấp nhận nhau là một cặp, từ Tiêu Mông cho đến mọi người bên dưới, ai cũng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, khôn khéo coi như chẳng nhìn thấy gì, ngược lại, cô gái tiên tộc ấy nhiều lần muốn nói lại thôi, dưới ánh mắt đầy vẻ cảnh cáo của Tuyết Lai, chỉ đành im miệng.
Tuyết Lai đề nghị việc thành Uyên Lưu mở chi nhánh tại Thương hội Bích Không hoàn toàn nằm trong dự tính của Trầm Khinh Trạch, chỉ là việc đối phương chủ động đề cập đến việc hoan nghênh cho mở Uyên Lưu Ngân Tọa tại Vương Thành Bích Không thì lại khiến Trầm Khinh Trạch có chút bất ngờ.
Thành Uyên Lưu và Vương Thành, một nơi nằm ở đầu bắc của đại lục, một nơi nằm ở đầu nam, cách nhau rất xa, hệ thống sông ngòi không liên thông, đi đường bộ thì quá lâu, đi đường thủy thì phải đi đường vòng.
Thương đội khi qua lại giữa hai thành, cả đi cả về cũng phải mấy tháng, nếu thế, giá cả cho việc vận chuyển ngược lại chiếm mất phần nhiều.
Tuyết Lai luôn miệng tán thưởng không ngừng đối với tuyến đường ray được đặt nối trên con đường quốc lộ, thế nhưng quãng đường bộ giữa đất bắc và Thương hội Bích Không lại quá gần với lãnh thổ thuộc về liên bang Man Tây và đế quốc Đại Hạ, cộng thêm đất hoang và giặc cướp quá đông.
Chưa nói đến thành Uyên Lưu hiện tại vốn không có nổi một số vốn lớn để đầu tư cho việc đặt đường rày sắt, mà việc Trầm Khinh Trạch là nhà giàu mới nổi nên cũng chẳng có cách nào để bảo đảm được sự an toàn.
Nếu đi bằng đường thủy, dọc theo mạng lưới hệ thống đường thủy thì cần phải đi một quãng đường vòng rất xa, thậm chí là phải tiến vào lãnh thổ nội địa của liên bang Man Tây, chỉ mỗi thuế cửa khẩu thôi cũng chẳng biết là phải nộp ra bao nhiêu rồi.
Trầm Khinh Trạch tỉ mẫn nghiên cứu cả một ngày trời trên bản đồ, cách duy nhất để giảm lại được phần lớn giá vận chuyển là trên hệ thống sông ngòi phức tạp giữa Thương hội Bích Không và thành Bắc Tế, cho đào lên một số đường sông ngòi khác, khiến những đoạn đường thủy đứt quãng giữa chừng ấy hoàn toàn lưu thông với nhau.
Phương pháp dùng sức người để cải tạo lại thiên nhiên rộng lớn, xây dựng một con sông lớn chảy xuyên suốt từ bắc xuống nam!
Đường thủy nam bắc một khi được lưu thông, thì hành trình đi lại sẽ được rút ngắn một nửa trong chớp mắt, tương lai, sau khi có được máy hơi nước, phát minh ra được tàu chạy bằng hơi nước thì tốc độ này còn có thể lớn mạnh vượt bậc hơn nữa.
Điều tốt nhất chính là con đường thủy này hoàn toàn có thể tránh xa khỏi hai đại đế quốc khác, không phải chịu sự kiềm hãm của người khác.
Tuyết Lai bị lời đề nghị điên rồ này Trầm Khinh Trạch làm cho bất ngờ đến mức trố mắt mà nhìn, hồi lâu sau cũng chẳng nói được lời nào, hão huyền đến mức không thể hình dung được, sức người sao có thể cải tạo được thiên nhiên? Đây thực sự là người si nói mộng!
Không chỉ mỗi Tuyết Lai là không có cách nào hiểu được, mà các quan viên của thành Uyên Lưu cũng không thể chấp nhận được.
Nhìn lên bản đồ hệ thống mạng lưới sông ngòi, ít nhất có đến ba con sông lớn cần sức người để đào từng chút một, nếu nói ít thì cũng phải cộng thêm gần cả một trăm cây số, với trình độ kỹ thuật trước mắt, ít nhất phải tập trung đến mấy chục nghìn người, đào từ ba đến năm năm.
Dựa vào dân số và tài chính của thành Uyên Lưu hiện tại, vốn không có cách nào chống đỡ được.
Trầm Khinh Trạch thầm tính toán một phen, tiếc nuối bãi bỏ ý tưởng này, mọi người thấy y bỏ đi ý nghĩ này rồi mới thở phào một hơi.
Hai bên cuối cùng đồng ý ký kết một hợp đồng giao dịch, ngoài việc mở chi nhánh của mỗi bên ra thì song phương còn liệt kê ra một loạt danh sách những hàng hóa được phép và hàng hóa cấm, những tô thuế khi qua lại và những chế độ miễn thuế.
Đèn dầu, diêm, tơ lụa của thành Uyên Lưu đều là những sản phẩm đắt hàng được săn đón nhất, và cũng để dễ cho việc vận chuyển đường dài hơn, mà những sản phẩm thu hoạch từ vùng nhiệt đới được sản xuất tại vùng phía nam, những nguyên liệu như cao su, cây gai..., là những thứ mà thành Uyên Lưu cần.
Do dân số của Vương Thành của Thương hội Bích Không nhiều hơn nhiều so với thành Uyên Lưu, nên những nguyên liệu mà thành Uyên Lưu nhập khẩu đa số là nguyên liệu, còn xuất khẩu thì là sản phẩm công nghiệp nhẹ, nói tóm lại, vẫn là thành Uyên Lưu được hời nhiều hơn.
So với lợi nhuận thì Tuyết Lai càng chú trọng đến việc có thể kết giao được với thế lực mới xuất hiện tại vùng đất bắc này hơn, cả quá trình đàm phán cực kỳ thuận lợi.
Tuyết Lai vốn cho rằng việc muốn thuyết phục được Trầm Khinh Trạch đồng ý cùng nhau cắt giảm tô thuế này sẽ phải tốn rất nhiều công sức, nào ngờ đối phương chẳng hề do dự, mở miệng ra là đồng ý ngay, càng khiến hắn đánh giá y cao hơn.
※ ※ ※
Phía bên kia, Đế Á hoàn toàn chết tâm với việc thọc gậy bánh xe này, lễ vụ thu vừa hết, hắn liền lựa chọn cáo từ rời đi.
Đối với việc Trầm Khinh Trạch "giam giữ" pháp sư Tháp Cách của thành Minh Châu, Đế Á cũng thức thời mà chẳng hề nhắc đến một chữ nào.
Hắn âm thầm hẹn gặp Tháp Cách, muốn thuyết phục đối phương, đưa người về lại thành Minh Châu, thế nhưng việc khiến Đế Á không ngờ đến, là cái vị đại pháp sư Tháp Cách luôn cho mình là đúng, không bao giờ thiên vị ai trong ấn tượng kia hiện thế mà lại đang làm việc cho ngân hàng của thành Uyên Lưu, còn rất nhiệt huyết nữa chứ.
Xưa nay, Tháp Cách không hề có sở thích nào khác, duy chỉ say mê đối với ma thuật.
Thường ngày, hắn ngoài việc làm lớp chống tiền giả ra thì thời gian còn lại, đa phần là ngâm mình trong phòng thí nghiệm luyện kim của Tắc Lạp, hai người, một kẻ nghiên cứu thuật luyện kim, một kẻ nghiên cứu ma thuật, vậy mà cũng hòa thuận đến bất ngờ.
Tắc Lạp thấy Đế Á mang theo sự thất vọng mà rời đi, cười cười hỏi:
"Tháp Cách đại sư sao không quay về thành Minh Châu cùng với thành chủ đi? Lúc nãy, hắn còn hứa hẹn hàm tước đại quý tộc với đại sư, mấy chục héc ta ruộng vườn nhà cửa, gia nô mấy trăm người, mà thành Uyên Lưu thì không cấp nổi cho ngài đâu."
Tháp Cách buông pháp trượng xuống, nhấp một ngụm rượu nho đặc sản của thành Uyên Lưu, chậm rãi nói:
"Cũng chẳng có gì, chẳng qua đồ ăn lạ miệng ở đây nhiều hơn, sách cổ lạ mắt thú vị cũng nhiều hơn một chút mà thôi, tôi cũng chẳng hiếm lạ gì."
Tắc Lạp nói:
"Nghe nói trên phố tường đỏ mới mở một quán lẩu, đại sư muốn đi ăn thử không?"
Tháp Cách bỏ cái kính lúp trên tay xuống, cẩn thận khép quyển sao chép của quyển sách ma thuật cổ lại, vuốt râu lắc đầu:
"Mấy thanh niên trẻ tuổi các cậu, luôn lãng phí thời gian cho dục vọng ăn uống."
Tắc Lạp âm thầm buồn cười:
"Đại sư không đi sao?"
Tháp Cách gãi râu, nhớ đến mùi vị của thức ăn mà mình từng lén ăn thử trong lễ hội ẩm thực, chép miệng:
"Đi!"
※ ※ ※
Một tháng sau khi lễ hội ẩm thực kết thúc, chuỗi nhà hàng lẩu đầu tiên của thành Uyên Lưu, cùng với hai chi nhánh tại thành Nam Tế và thành Bắc Tế chính thức đi vào kinh doanh.
Ngày đầu tiên mở cửa, trước cửa nhà hàng chính xếp thành một hàng người thật dài, những du khách ngửi thấy mùi mà đến cuồn cuộn không ngừng chạy đến, suýt thì dẫn đến ùn tắc giao thông.
Lẩu thập cẩm, lẩu mã la, lẩu nấm, lẩu chua cay...mọi loại mùi vị muốn gì có đó.
Toàn bộ nguyên liệu đều được đem từ khu chăn nuôi đến và giết mổ ngay trong ngày, sản phẩm thịt gia cầm của hệ thống, chất thịt vô cùng tươi ngon vừa miệng, cách rất xa mà mùi hương khiến người ta phải bật ngón cái đó từ trong tiệm vẫn bay đến được, như có như không mà cám dỗ con sâu đói trong bụng mọi người.
Khí hậu mùa thu dần giảm theo từng ngày, gọi bạn bè hàng xóm láng giềng đến cùng nhau quây quân trước bếp lửa, cùng thưởng thức một bữa lẩu cay thơm phức đến đổ đầy mồ hôi, niềm vui chứa đựng trong bữa ăn đó quả thực không thể diễn tả được thành lời.
Sự nổi tiếng của lễ hội ẩm thực sau khi được các thương nhân đến từ các nơi khác nhau truyền ra ngoài, mỗi ngày đều có thực khách từ nơi khác nghe danh mà đến.
Tình hình kinh doanh của chi nhánh chính tại thành Uyên Lưu cực kỳ thành công, các chi nhánh tại thành Nam Tế và thành Bắc Tế cũng chẳng kém cạnh, thu nhập mỗi ngày của nhà hàng lẩu vô cùng tốt, kẻ bên cạnh trông thấy thì lại khó tránh khỏi việc nảy lên lòng đố kỵ và thèm muốn của kẻ có tâm tư.
Nội thành Uyên Lưu được Trầm Khinh Trạch xây lại mấy lần, tình hình an ninh trật tự rất ổn định, còn hai ngôi thành còn lại, do không đủ nhân lực nên tình hình trật tự vẫn còn rối loạn rất nhiều.
Sau khi sự việc ám sát kết thúc, hai thành quả thực yên ắng xuống trong một khoản thời gian ngắn, thế nhưng thời gian trôi qua, một số những thế lực không an phận nào đó lại có xu hướng bùng cháy trở lại từ đống tro tàn.
※ ※ ※
Độc Nhãn là kẻ đứng đầu một băng nhóm phạm pháp nhỏ tại thành Bắc Tế, hắn từng dựa vào một vị quý tộc lớn, các sòng bài, nhà chứa, cho vay nặng lãi, hiệu cầm đồ trong thành Bắc Tế này, một nửa trong số đó là sản nghiệp do vị quý tộc này đứng tên.
Độc Nhãn ỷ vào việc có chỗ dựa vững chắc như núi mà tìm được địa bàn của mình trên vô số con đường phố phía nam, hắn lập nên nhiều hạng mục công việc khác như nhân viên thu thuế ngoài biên chế, thúc giục và thu hồi nợ, và thu phí bảo kê..., hắn quyết chí muốn tạo nên danh tiếng cho mình trong thế giới ngầm này, cuối cùng trở thành Độc Nhãn sáng chói nhất tại khu vực phía nam này.
Thế nhưng đáng tiếc, cảnh đẹp chóng tàn, đầu tiên là làn sóng nô thú bất ngờ ập đến, khiến mọi người trong thành điêu đứng một phen, thương vong nặng nề.
Độc Nhãn khó khăn lắm mới có thể tiếp tục tồn tại được, thế nhưng trên địa bàn mà hắn cai quản, người dân mười hộ thì hết chín hộ nghèo đói, hộ còn lại thì cũng là căn nhà lá khố rách áo ôm nghèo xác nghèo xơ, tí xíu nước luộc cũng chẳng ép ra được.
Hắn nhờ vào sự thông minh và khả năng lừa đảo trộm cướp của mình mà miễn cưỡng sống tạm bợ được đến khi thành Bắc Tế khôi phục lại được nền sản xuất, quay về quỹ đạo, thế nhưng những ngày tháng không thể thu phí bảo kê được này, đây là cuộc sống dành cho con người à?
Sau khi an phận thủ thường mà sống qua một quãng thời gian rất dài, Độc Nhãn nhịn ăn nhịn mặc đến mức một cái màn thầu còn bẻ làm đôi để ăn thì hắn cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn muốn vùng lên một lần nữa.
Khéo thế nào mà chi nhánh nhà hàng lẩu tại thành Bắc Tế được xây dựng đúng trên con đường mà hắn đang xem là địa bàn của mình.
Độc Nhãn ngày nào cũng ngồi xổm trong một góc quan sát tình hình làm ăn buôn bán tấp nập của nhà hàng lẩu này, hắn ngứa ngáy khó kềm chế được, một con dê béo như này mà không thịt thì mày thịt ai?
Còn về việc ông chủ phía sau cái nhà hàng này là ai thì quan tâm hắn làm gì, dù sao thì chắc cũng lại là một tên quý tộc thôi, hiện những quý tộc có danh tiếng tại thành Bắc Tế đều đã bị Trầm Khinh Trạch một lưới tóm gọn hết từ sớm, một hai con mèo nhỏ còn sót lại, Độc Nhãn cũng chẳng sợ!
Quyết tâm xong, nói làm là làm, Độc Nhãn đưa theo một băng nhóm huynh đệ với những cái bụng đói meo, khí thế hừng hực bước vào cửa, sau khi gọi một bàn đồ ăn, ăn ngấu nghiến xong, Độc Nhãn âm thầm móc ra một con gián, vứt vào trong nồi.
"Ông chủ! Ông chủ đâu! Lăn ra đây cho ta! Mấy người làm ăn kiểu gì vậy? Trong nồi vậy mà lại có gián này! Ghớm chết được!"
Độc Nhãn gào lên lớn đến mức khách khứa trong tiệm đều nghe thấy rõ từng từ hắn nói, các thực khách bắt đầu hoang mang, sợ rằng mình cũng đã ăn phải gián, có người vừa bước vào trong tiệm liền quay đầu đi mất.
Cửa hàng trưởng của chi nhánh nghe thấy thế thì nhìn mấy tên cô hồn sống này với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh:
"Anh muốn thế nào?"
Độc Nhãn cười híp mắt nói:
"Người xứ khác à? Ngươi nghe cho kỹ nhé, con đường này là địa bàn của bố, mày muốn mở tiệm buôn bán ở đây thì phải để bố bảo vệ cho, nếu không, sẽ luôn có ăn mày hoặc bụi đời đến quấy rối, mày nói thử xem mày có còn tiếp tục làm ăn được nữa không?"
Hắn đưa một tay, xòe năm ngón tay ra, cửa hàng trưởng của chi nhánh tức đến mức bật cười:
"Dám ăn trên đầu tôi à, anh không sợ tôi báo lên cho chủ tế đại nhân, để anh biết mùi lợi hại sao!"
Độc Nhãn cười hung tợn, dửng dưng:
"Nếu vị đại nhân đó thật sự đến thì ta đương nhiên phải chạy rồi, nhưng ông ta rồi cũng phải quay về thành Uyên Lưu, đợi đến khi hắn đi rồi, ta lại quay lại, đến lúc đó sẽ không chỉ là một con gián thôi đâu."
Cũng không phải chỉ có mình hắn, gần đây, thành Bắc Tế cũng gặp phải mấy màn như thế này giống như thành Nam Tế vậy, những kẻ lưu manh đầu đường xó chợ này quen với những tháng ngày ức hiếp những người dân thường và thương nhân, xem những việc như này là đương nhiên.
Cho dù có bị quân tuần tra bắt được thì cũng có sao nào? Kẻ cầm đầu thông minh lanh trí nào mà lại chẳng biết việc đầu tiên là lo lót cho quan hệ với đội trưởng của đội tuần tra trước chứ?
Trong lúc bóng tối ngày càng bành trướng trong hai thành, thì phần báo cáo điều tra về các thế lực giang hồ này đã được bày lên trên bàn của Trầm Khinh Trạch.
Thành Uyên Lưu, phủ thành chủ.
Nhan Túy tiện tay nhét bộ quần áo ngày thường của mình vào tủ áo trong phòng của Trầm Khinh Trạch, mái tóc dài đen nhánh bù xù, đôi bàn chân trần, cậu lười nhát ngồi ghé lên tay vịn của chiếc ghế lưng cao của Trầm Khinh Trạch.
Cậu lấy một quyển kế hoạch nháp mới từ trên bàn sách lên, lật trang thứ nhất ra, đôi mày dài liền nhướng lên:
"Quét...yêu diệt ác?"
Tác giả có lời muốn nói:
Trầm: à, dám thu tiền bảo kê của bổn chủ tế à? "ghi sổ"