(Loans Marketing Tư vấn để khách hàng vay tiền hoặc cho vay? Tui không có kiến thức kinh tế nên..)Những làn sóng bình luận trên live của Thương Hành vốn đang rải rác dần dần bắt đầu nhiều lên với tốc độ thấy bằng mắt thường, đáng tiếc phần lớn đều là từ lóng, đám bình luận mới này cọ rửa sạch sẽ bầu không khí bình thản hài hòa ban đầu.
“Này đồ mặt trắng, có phải phẫu thuật thẩm mĩ không?”
“Nội dung phỏng vấn nhàm chán quá, không bằng hỏi xem tại sao lại làm người xấu đi, bảo đảm nhân khí tăng gấp bội.” đọc truyenfull sẽ bị đau mắt
“Có thật sự là làm bảo vệ không vậy?”
“Đàn ông đàn ang có tay có chân sao không mang ra bán? Nghe nói còn thiếu nợ cờ bạc kếch sù, @chú cảnh sát ơi chính là người này!”
“Cái ngữ này mà cũng đòi chui đầu vào giới giải trí, không biết xấu hổ mà còn dám tham gia pk với tiểu vương tử Aaron tài năng tốt tính? Chìa khóa 3 đồng 1 chiếc, 10 đồng 3 chiếc, xem bản thân có không?”
(đây là một câu chế giễu trên mạng TQ dưng tui hem hiểu)Những bình luận trào phúng khó hiểu xuất hiện trên màn hình rất nhanh đã khiến người xem bình thường cũng chán ghét, livestream sau khi leo cao trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã bắt đầu ngã xuống nhanh chóng, hiệu ứng tiêu cực rõ ràng.
Dù sao tiết mục không chỉ có Thương Hành là khách mời, trừ bỏ một số nhỏ người đam mê sắc đẹp dùng sức chiến đấu mỏng manh để thể hiện sự bất bình tại live của Thương Hành, khán giả qua đường bắt đầu từ từ quan tâm đến ba vị khách mời còn lại trong live stream.
Không chỉ có bình luận trên màn hình hắt nước bẩn, mà ngay cả nhân viên trực tiếp công tác ở studio cũng âm thầm bàn tán, đạo diễn liên tục nhíu mày, bình tĩnh nháy mắt với chị Lý, chị ta cũng đang sứt đầu mẻ trán liên hệ quản lý viên khống chế bình luận.
Vị trí khách mời thứ tư hôm nay vốn có mấy người được đề cử, cuối cùng nhờ lực của chị Lý sắp xếp mới giúp Thương Hành lấy được cơ hội lộ diện này.
Tổ tiết mục lựa chọn hắn, một vừa không tốn tiền, hai còn có thể cọ đề tài hotsearch, ba tự nhiên là giúp đỡ người mới nhà mình một chút, ai biết người này thế mà không hề chịu thua kém, vừa phát sóng đã thành một trận Waterloo.
Bên ngoài studio, mấy nghệ sĩ mới khác cùng do chị Lý phụ trách đang lặng lẽ vây quanh xem vị bạn mới đồng trang lứa này, âm thầm ngó trò vui:
“Tôi đã nói một tên bảo vệ mà cũng có thể lên hotsearch, thì ra là sau lưng có người…”
“Lớn lên đẹp xinh thì ích lợi gì, còn không phải là đồ chơi cho kẻ có tiền. Ha ha.”
“Khó trách chị Lý thiên vị hắn như thế, cậu nói xem chúng ta đều là nghệ sĩ do chị Lý phụ trách, dựa vào đâu mà thằng nhãi này lại có cơ hội ra mắt sớm nhất? Bây giờ tất lộ nguyên hình rồi.”
Chị Lý cau mày ngồi dưới đài nhìn thanh nhân khí trượt xuống, dần dần mất kiên nhẫn. Trên tay chị còn phụ trách mấy nghệ sĩ nữa, nếu Thương Hành đỡ không nổi được, chị nhất định phải vùi càng nhiều sức lực dành cho người khác.
Cơ hội chỉ có một lần. Chị nhìn người chủ trì vẻ mặt bình tĩnh nói chuyện với Thương Hành, tiếc nuối mà thở dài.
Thằng nhóc này còn chưa biết chuyện gì xảy ra đâu, thấy công kích ác ý nhiều như vậy, trong lòng nhất định cực kì khổ sở, còn phải cố gắng cười vui, đối với một người mới vào nghề mà nói thật là không dễ dàng.
Phía trước máy quay.
Thương Hành bị vây nơi đầu sóng ngọn gió cũng không biết rằng trong mắt người đại diện của hắn và những người mới khác, hình tượng của hắn đã biến hóa rất khác biệt.
Hắn âm thầm liếc nhìn tỉ lệ cược của mình, theo nhân khí live stream trượt xuống, tỉ lệ cược của hắn dần dần cao lên, từ ban đầu 1.8 đã kéo lên đến 2.1.
Nói cách khác, nếu hắn đặt 300 ngàn tệ ảo cược mình thắng, cuối cùng có thể thu được 630 ngàn tệ ảo, dù khấu trừ thuế và hoa hồng cũng có thể dư lại 3 – 400 ngàn.
Đương nhiên, tiền đề là mình phải đạt được thắng lợi cuối cùng.
Người chủ trì ngồi đối diện đã ngại ngùng đến mức không biết nên tìm đề tài gì, Thương Hành mỉm cười, chủ động tán gẫu khơi đề tài mới:
“Hàn huyên lâu như vậy, mọi người cũng nghe mệt rồi, không bằng chúng ta chơi một trò chơi tương tác nhỏ. Được không?”
Người chủ trì đang lo phỏng vấn nhàm chán đến ngủ gà ngủ gật, nghe vậy tinh thần phấn chấn hưng trí: “Được, cách chơi như thế nào?”
Thương Hành ý bảo nhân viên công tác đưa cho hắn ba tờ giấy trắng, còn mình lấy từ bên trong túi áo ra một cái bút: “Quy tắc rất đơn giản, chúng ta mỗi người đoán 3 việc bản thân cảm thấy có khả năng sẽ xảy ra vào ngày mai, sau đó viết lên giấy.”
“Đương nhiên, không thể viết những việc nằm trong khả năng kiểm soát của bản thân, ví dụ như ngày mai mấy giờ sẽ rời giường, ngày mai sẽ ăn cơm ở đâu.”
Thương Hành vừa giới thiệu vừa thuận miệng bịa quy tắc, đồng thời miết phẳng giấy, cúi đầu xuống viết.
“Viết xong thì giơ lên phía trước cho khán giả nhìn thấy.”
Hắn hạ bút, dựng thẳng một tờ giấy trắng lên, nhắm ngay ống kính trực tiếp, phía trên ghi một hàng chữ ngắn gọn:
“Ngôi vương phòng vé ngày mai sẽ thuộc về bộ phim kinh phí thấp không nổi tiếng.”
Người chủ trì sửng sốt, hì hì cười: “Thương tiên sinh thật sự là hài hước, cậu chẳng lẽ không biết, ngày mai bộ phim đề tài chiến tranh ‘Vân tiêu’ của đạo diễn lớn Vương Ánh Đồng sẽ được công chiếu?”
“Đạo diễn Vương chính là đạo diễn có tiếng cả trong và ngoài nước, bộ phim ‘Vân tiêu’ này có số vốn đầu tư lên đến 500 triệu NDT, có bộ phim ‘Phi xa’ cũng được quay cùng lúc, nhưng nghe đồn không chạy kịp lịch trình nên đã phải tạm ngừng. ”
Người chủ trì uyển chuyển khuyên nhủ: “Cậu viết những lời này, nếu đặt ở tình huống bình thường không chừng còn có khả năng, nhưng vào ngày mai, khả năng tuyệt đối bằng không, Thương tiên sinh, hay là đoán cái khác đi?”
Từ lúc Thương Hành giơ lên “Lời tiên đoán” kia, bình luận trên live stream nháy mắt biến thành vùng biển vui vẻ.
Khán giả nghe danh mà đến dùng các loại ngôn từ cay độc cay nghiệt châm chọc khiêu khích Thương Hành vô tri và ngu xuẩn, đến nỗi ngay cả một vài lời cãi lại của số ít fan nhan sắc cũng không thể hiện lên.
Thương Hành đối với mấy bình luận kia làm như không thấy, ngược lại cười mỉm nói:
“Trò chơi tương tác đương nhiên là yêu cầu khán giả cũng phải tham dự, nếu mọi người đều không tin ngày mai sẽ xảy ra chuyện này, không bằng như vậy đi, mỗi câu tôi sẽ đăng thành một bài trên weibo, mọi người có thể tiện tay đề xuất hình thức trừng phạt.”
“Nếu nội dung trên giấy không xảy ra, tối mai trong buối livestream, tôi sẽ chọn ra một vị để người đó đề nghị hình phạt. A, ví dụ như cái bình luận này —— ‘Tôi muốn tên mặt trắng biểu diễn trồng cây chuối uống nước tại trường quay’.”
“Còn có cái này, ‘Tôi muốn nhìn Thương Hành trực tiếp đứng chổng ngược kéo…’ a cái này không thể nói, quá thô tục sẽ bị trên cao cấm khẩu đó.” Thương Hành nghiêm túc lắc đầu.
Người chủ trì: “…”
Cô mịt mờ mà nhìn nhìn chị Lý dưới đài trợn mắt há hốc mồm, việc này chẳng lẽ là sách lược marketing của chị Lý? Nhưng mà phải hi sinh lớn như vậy sao?
Thương Hành vừa dứt lời, số lượng bình luận trên live stream chợt tăng vọt!
Trừ bỏ rất ít người ghi “Ha ha ha ha người này nhất định sẽ thua”, hoặc là phê phán Thương Hành không từ thủ đoạn mà lăng xê chính mình, phần lớn bình luận đều là đưa ra hình phạt, nội dung hình phạt thiên kì bách quái, thậm chí còn có người ác ý công kích muốn xem trực tiếp Thương Hành lấy lòng ông chủ có tiền như thế nào.
Đại đa số người qua đường xem chính là vì cái náo nhiệt này, đã có trò vui thì không nhịn được phải tham dự một phen, hơn nữa còn tự cho mình đã đứng bên thắng cuộc, trào phúng đối tượng là Thương Hành chắc chắn phải thua.
Đăng một dòng chữ là có thể thấy kẻ đáng ghét phải chịu cảnh xấu hổ nơi công cộng, vậy cũng thực có lời.
Thương Hành cười tủm tỉm đưa giấy cho người chủ trì: “Đến phiên chị.”
Người chủ trì nghĩ nghĩ, tùy tay viết câu tiếp theo “Ngày mai có khả năng có mưa”, nói: “Tôi chắc chắn không thể thua, vì tôi đã xem dự báo thời tiết.”
Thương Hành không hề gì mà cười cười, viết tiếp xuống hai tờ giấy khác.
Trong live stream, không khí bình luận âm trầm nguyên bản chỉ có lời chửi rủa nay đã biến hóa càng thêm sinh động, càng ngày càng như thật, khán giả hoặc nhiều hoặc ít đã nhập vào trò chơi, mang theo tinh thần trọng nghĩa tự nhiên, tưởng tượng sẽ đạp ngã ‘vai hề’ Thương Hành ra mặt đất như thế nào.
Thương Hành còn chưa có viết xong, bình luận đã nóng lòng suy đoán xem hắn sẽ viết cái gì có thể giúp cho hắn chiến thắng.
Rất nhanh, mẻ giấy thứ hai xuất lô: Ngày mai cổ phiếu công ty SKU sẽ hạ giá.
Người chủ trì lại không nhịn được nhìn nhìn chị Lý, dự đoán doanh thu còn chưa tính, đây là chỗ nào với chỗ nào?
Công ty SKU là công ty về công nghệ nổi danh quốc nội, chủ yếu sản xuất di động và linh kiện điện tử, chiếc điện thoại thông minh mới ra đời của hãng đang được marketing rầm rộ, chủ tịch của hãng còn mạnh miệng tuyên bố đây là một cú đấm lớn, sẽ đứng trên đỉnh cao công nghệ, hấp dẫn vô số người hâm mộ phải săn đón.
Lại nói, thị trường chứng khoán phong vân biến hóa, ai có thể đoán được chuẩn?
Người chủ trì lắc lắc đầu, đây thuần túy chỉ là bịa chuyện, là cố ý thua đi.
Dưới đài, tự Thương Hành đột nhiên khơi chuyện chơi trò, chị Lý nãy giờ vẫn chìm trong nghi hoặc, đột nhiên một quyền đấm vào lòng bàn tay, mặt mày tỏa sáng, thay đổi sắc mặt lo âu:
“Thì ra là thế! Thương Hành muốn đánh chủ ý này, dùng phương thức tự bôi đen để marketing, hướng người xem theo đà phát triển của lời chửi mắng để giữ được chủ đề nóng hổi, diệu kế!”
“Chờ ngày mai cậu ta thua, lúc muốn trực tiếp trừng phạt, chỉ cần tìm lý do thoả đáng, nói không chừng lại có năng lực lên hotsearch như lần trước.” Chị Lý phát huy đầy đủ tính năng chủ quan, ảo tưởng ra một sách lược marketing chuẩn sách giáo khoa, càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý.
“Khó trách thằng nhóc này nói mình am hiểu đẩy mạnh tiêu thụ, thì ra là sự thật!”
Sắc mặt đạo diễn cũng vui mừng, nói nhỏ bên cạnh chị: “Đúng rồi, phần cuối tiết mục ngày mai sẽ trực tiếp nội dung hình phạt của cậu ta, đầu năm nay, tiết mục nhảm nhí dễ gây chú ý hơn tiết mục nghiêm túc nhiều.”
Nói thêm vài câu nữa, tờ giấy thứ ba của Thương Hành cũng đã xuất hiện trước màn ảnh: Ngày mai, ảnh đế Lâm Dư Tình sẽ xuất hiện tại live stream.
Nếu như là hai cái trước, mọi người còn hi hi ha ha đùa cợt Thương Hành một chút, nhưng nội dung cái thứ ba vừa công bố, bình luận trên live của Thương Hành chỉ một thoáng đã sôi trào!
Bình luận điên cuồng bắn ra, “cách xa anh Lâm ra một chút”, “đừng có cọ nhiệt anh Lâm của tôi” và “Kỳ thật tôi cũng mong được mặt đối mặt trực tiếp với anh Lâm lắm” đủ nội dung xuất hiện theo chiều ngang màn hình, suýt nữa làm nổ tung nền tảng máy chủ!
Đạo diễn đang xem tỉ lệ xếp hạng, chợt nghe xong thiếu chút nữa phun nước bọt ngay trên ghế: “Thằng nhóc này, vay đâu ra khoác lác thế? Cậu thử mời cho tôi xem, mời được tôi nhận cậu làm cha nuôi!”
※※※
Cùng lúc đó, tại một nơi khác trong thành phố, trên tầng chót cao ốc tập đoàn Thiên Hà, cuộc họp báo cáo kết quả công tác quý vừa mới chấm dứt.
Mỗi một cuộc họp đều do Ôn Duệ Quân tự mình chủ trì, những cuộc họp này luôn giống như một cuộc xử tội công khai. Nhóm cấp dưới ngồi run run rẩy rẩy, từng người cầm báo cáo, ôm tâm lí bi thương vì sắp phải trao đổi với đại ma vương, chân như đi trên băng mỏng bước lên đài xử tử.
Mỗi một giám đốc điều hành bước ra ngoài lại mang một biểu cảm vui buồn khác nhau, nhưng gần như người người đều có cảm giác thoải mái vì sống sót sau tai nạn, mặc dù trong phòng họp để nhiệt độ 22 độ, nhưng các giám đốc ai cũng cầm khăn lặng lẽ lau mồ hôi.
“…chương trình tạp kĩ ‘Kí túc xá thần tượng’ từ sau khi anh tiếp quản thì hình như không có được hiệu quả phát triển như mong đợi, trong báo cáo lần trước, anh dự định trong ba tháng sẽ nâng tỉ suất vượt ‘Thần tượng không khoảng cách’ mười phần trăm, kết quả thực tế không được nhất quán cho lắm.”
Đằng sau bàn họp dài lớn, Ôn Duệ Quân ngồi dựa lưng trong chiếc ghế da màu đen, hai mắt nheo lại, hơn mười trang báo cáo trong tay y được lật xem không phát ra một tiếng động.
Giọng y từ tốn nghe không ra vui giận hay trách cứ, nhưng vô hình lại ép người đàn ông trung niên ngồi đầu bên kia lạnh sống lưng.
“A, Ôn tổng, chúng tôi đang suy nghĩ biện pháp để tìm cách thức tốt hơn quảng bá các chương trình, về định mức tranh đoạt thị trường số, ngài yên tâm, tôi tin chắc trong vòng một tháng nhất định đạt thành mục tiêu!”
” ‘Thần tượng không khoảng cách’ của Hoài Mộng căn bản không đáng để lo, khách quý bọn họ mời đến càng ngày càng không có danh khí, cũng liên tục gặp vận đen, đội ngũ vận hành thì kém cỏi, chỉ hơi đưa tay ra một chút là sẽ bị người xem vứt bỏ rất nhanh …”
Lời phê bình hoặc cổ vũ trong dự tính đều không đến, Ôn Duệ Quân cái gì cũng không nói, chỉ có ánh mắt ra ý bảo anh ta rời đi, người đàn ông trung niên thở phào một hơi, nhận lấy báo cáo chuẩn bị rời khỏi văn phòng như chạy trốn.
Thư kí Ngô mang vào cho y một hợp đồng lao động sắp hết hạn: “Ôn tổng, ngài muốn…?”
Ôn Duệ Quân thản nhiên nói: “Anh ta là người phụ trách hạng mục, dùng thủ đoạn gì chèn ép đối thủ cạnh tranh tôi không quan tâm, tôi chỉ muốn kết quả, nhưng nếu cứ đi theo lối mòn mãi thì không thể tạo ra được nội dung mang chất lượng đột phá, đặt xe trước ngựa như thế, làm sao có thể phát triển lâu dài?”
Y lắc lắc đầu, không ngần ngại kí vài chữ không gia hạn hợp đồng vào cột gợi ý.
“Đúng rồi, tiết mục kia thế nào, mở ra để tôi xem thử.”
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Lâm: Nói thẳng đi, có phải cậu thầm mến tôi hay không? Mỗi lần đều cue tôi
Thương: Dùng anh tương đối tốt