Editor: Vĩnh Nhi – Beta: Linh Nhi
***
Quân Nguyên Thần chủ động nhắc đến việc đổi chỗ ở cho Bạch Cảnh Trần.
Đó là một gian Mộc Hương Thủy Tạ ở giữa chủ viện và vườn hoa.
“Tại sao lại gọi là Mộc Hương Thủy Tạ?” Bạch Cảnh Trần hỏi.
Quân Nguyên Thần mở song cửa sổ, bên ngoài có vài cây phong, lá rơi xuống ao, mấy con cá chép đủ màu sắc đuổi theo giành đồ ăn, thấy là lá cây thì thất vọng tản đi.
“Bởi vì phía sau nhà trồng đầy hoa mộc hương*. Đợi đến tháng tư năm sau hoa sẽ nở rộ, cánh hoa bị gió thổi qua, rải khắp hồ sen, ngồi ở đây đánh đàn đọc sách là thoải mái nhất.”
(*) Tên tiếng Anh là Rosa Banksiae: tên thường gọi hoa Mộc Hương, Hường mân côi, Kim ngân Nữ, là một loài thực vật có hoa thuộc họ hoa hồng Rosaceae, có nguồn gốc từ miền Trung và miền Tây Trung Quốc, ở các tỉnh Cam Túc, Quý Châu, Hà Nam, Hồ Bắc, Giang Tô, Tứ Xuyên và Vân Nam. Mùi thơm nhẹ như hoa Violet, thường nở vào tháng 3, 4. Có màu trắng và màu vàng.
Ý nghĩa của loài hoa này là: Kẻ giam giữ tình yêu, hương hoa nồng nàn hơn, nghĩa là em đã trở thành tù nhân của anh.
Lúc này Bạch Cảnh Trần vẫn chưa biết ý nghĩa của hoa mộc hương.
Sau đó biết được, chỉ có thể tự giễu một tiếng: “Đúng là hợp với tình hình.”
“Cảnh Trần, đến lượt ngươi.”
Bạch Cảnh Trần nhặt một viên màu trắng, đặt lên bàn cờ.
“Sai rồi.” Quân Nguyên Thần hướng dẫn y, “Ngươi đi nước này sẽ chặn hết đường lui của mình, càng đánh càng vào thế bí, cuối cùng bị một lưới bắt gọn.”
“Ò.”
Bạch Cảnh Trần lơ đãng.
Cờ vây là lúc Quân Nguyên Thần ở Dược Hương cốc dạy y.
Khoảng thời gian này, Quân Nguyên Thần thường xuyên đến cùng y.
Cũng chẳng có mục đích gì cả, chỉ cùng y trò chuyện, uống rượu, dạy y chơi cờ, nói đủ thứ chuyện.
Cuộc sống giống như quay trở lại thời gian ở Dược Hương cốc.
Vô ưu vô lo.
Thời gian khó khăn đó, dường như chưa từng xảy ra.
Quân Nguyên Thần không nhắc đến nữa, Bạch Cảnh Trần cũng không hỏi.
Điểm khác biệt duy nhất là Bạch Cảnh Trần nói ít đi, y cũng không tự hào nói về thảo dược khắp nơi nữa, đa số là Quân Nguyên Thần nói.
Nói nhiều đến nỗi, Bạch Cảnh Trần sinh ra ảo giác, tựa như Quân Nguyên Thần đang muốn lấy lòng mình.
Có lẽ là mình một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng thôi.
Bây giờ Quân Nguyên Thần đã mở lòng với Bạch Cảnh Trần, không chuyện gì là không nói.
Nhưng đằng sau sự thân thiết này, Bạch Cảnh Trần luôn cảm thấy lo lắng bất an.
“Ta buồn ngủ rồi.”
Ánh mặt trời hôm nay đẹp quá, khiến người ta cảm thấy lười biếng.
Thái Tuế ngủ lăn lộn bên trong một đốm sáng.
Thu truân đông miên*.
(*) Lấy từ câu gốc 春困秋乏夏盹冬眠 – xuân khốn thu phạp hạ truân đông miên: ý chỉ sự thay đổi của thời tiết cũng dẫn đến sự thay đổi của cơ thể. Mùa xuân dễ buồn ngủ, mùa hè thường ngủ ngắn, mùa thu dễ mệt mỏi, mùa đông ngủ dài.
Bạch Cảnh Trần làm việc và nghỉ ngơi cũng rất nguyên thủy, nằm xuống nhuyễn tháp lim dim vào giấc ngủ.
Thái Tuế mở mắt, nheo mắt di chuyển đến nơi có ánh nắng tốt hơn.
Quân Nguyên Thần chần chừ không nói, cuối cùng nằm xuống bên cạnh Bạch Cảnh Trần.
Hắn cố giả vờ tự nhiên nói: “Chừa chỗ cho ta với.”
Nhuyễn tháp lớn như vậy, Bạch Cảnh Trần lại đang buồn ngủ, nhích vào trong một chút, Quân Nguyên Thần vừa vặn duỗi cánh tay ra, gối dưới cổ của y.
Bạch Cảnh Trần muốn ngồi dậy, lại bị hắn đẩy xuống.
“Không sao đâu, ngủ đi.”
Nửa giờ sau, ngoài phòng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.
Tuyết Y Nhân cầm khay trà trong tay, do dự một lúc rồi đẩy cửa ra.
Đúng lúc Quân Nguyên Thần vừa ngồi dậy từ trên nhuyễn tháp, sắc mặt hơi mất tự nhiên chỉnh lại dung nhan.
Tuyết Y Nhân nhìn thấy rõ, tay áo của hắn vừa rút ra từ dưới cổ Bạch Cảnh Trần.
“Y Nhân, nàng tới đây làm gì?”
Tuyết Y Nhân nở nụ cười nhã nhặn.
“Thiếp thấy hai người nói chuyện lâu như thế, đầu đông thời tiết hanh khô, cổ họng dễ bị khô, cho nên tự mình nấu một ít canh hạt sen, giúp hai người nhuận họng.”
“Không cần, ta chuẩn bị vào trong cung một chuyến.”
Quân Nguyên Thần muốn rời đi, Tuyết Y Nhân gọi hắn lại.
“Điện hạ, sao chàng không uống xong rồi hãy đi?…Đây là công thức Bạch Cảnh Trần đã dạy cho thiếp.”
Tuyết Y Nhân cố tình bổ sung thêm một câu, sau đó quan sát sắc mặt của Quân Nguyên Thần.
“Phải không?”
Quân Nguyên Thần bưng bát lên, húp một hơi cạn sạch, sau đó mới đi.
Tuyết Y Nhân đờ đẫn nhìn theo bóng hắn rời đi.
Trước kia vốn dĩ chỉ là nghi ngờ, nhưng dạo gần đây số lần Quân Nguyên Thần ở chỗ Bạch Cảnh Trần ngày càng nhiều, nàng lợi dụng lúc này xông vào, đã nhận được đáp án.
Trăm nghe không bằng một thấy.
Trong lòng nàng khổ sở, khóe mắt đã ươn ướt.
“Tuyết tỷ tỷ?”
“Hả, ngươi tỉnh rồi?”
Tuyết Y Nhân hốt hoảng lau nước mắt, xoay người lại.
“Tỷ đang đợi ta sao?”
Bạch Cảnh Trần xỏ giày vào.
“Ừ.” Tuyết Y Nhân bưng chiếc bát sứ trắng đến cho y, “Ngươi ấy à, mặc dù có năng lực, nhưng dù gì cũng là nam nhân, không biết tự chăm sóc bản thân, ngươi nếm thử xem, món canh hạt sen ngươi dạy ta, đã hầm đúng cách chưa?”
“Cho ta?”
“Ừ.” Tuyết Y Nhân ân cần giống như một trưởng bối, “Điện hạ với ngươi mỗi người một chén.”
Bạch Cảnh Trần uống trong xấu hổ.
Tuyết tỷ tỷ đối với y, chẳng khác gì một tỷ tỷ ruột cả.
Mà mình, lại qua lại gần gũi với Quân Nguyên Thần.
Bạch Cảnh Trần vốn không học những quan niệm đạo đức này, y giống như Thái Tuế vậy, tin rằng ai cướp được thì chính là của người đó.
Nhưng Tuyết Y Nhân đối với y quá tốt, tốt đến nỗi khiến y cảm thấy chột dạ.
“Sao thế? Mùi vị không ngon à?”
Tuyết Y Nhân vén lọn tóc rối ra sau tai.
“Không, uống rất ngon!”
Bạch Cảnh Trần không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, sợ nàng nhìn ra có điều gì đó không thích hợp.
“Ơ? Đây là cái gì vậy?”
Tuyết Y Nhân tò mò hỏi, đưa tay với lấy con dấu ngọc treo trước ngực Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần thầm kêu “hỏng rồi”, y ngủ dậy quần áo lộn xộn, không để ý con dấu ngọc treo trên sợi dây đỏ đã rơi ra ngoài.
Y giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vội vàng che con dấu ngọc lại, sau đó nhét vào trong y phục.
Nụ cười của Tuyết Y Nhân chợt khựng lại.
“Ha ha, là bảo bối gì thế? Không nỡ cho cả ta nhìn?”
“Không phải.” Bạch Cảnh Trần lắc đầu phủ nhận.
Tuyết Y Nhân sáp lại gần, cố tình trêu chọc nói: “Đó chắc chắn là tín vật đính ước rồi! Cho nên mới xấu hổ như vậy!”
Bạch Cảnh Trần kinh ngạc, không nói nên lời.
Vật này là khi đó Quân Nguyên Thần đưa cho y, còn hứa có thể lấy nó đưa ra một yêu cầu với hắn.
“Sao thế? Căng thẳng vậy?” Tuyết Y Nhân càng thấy hứng thú, “Vậy thì ta càng muốn nhìn xem, là khuê nữ nhà nào may mắn như vậy, có thể gả cho một lang quân vừa chu đáo vừa tài giỏi như ngươi.”
“Tuyết tỷ tỷ! Ta….”
Vẻ mặt Bạch Cảnh Trần lúng túng, muốn từ chối nàng, không cho bất cứ ai xem.
Tuyết Y Nhân thấy y giấu như vậy, trong lòng đã có câu trả lời.
Nàng thấp giọng hỏi: “Là….Điện hạ tặng cho sao?”
Bạch Cảnh Trần bị đâm trúng, trợn to hai mắt.
“Có thể, cho ta nhìn một chút không?”
Giọng Tuyết Y Nhân gần như hèn mọn cầu xin, Bạch Cảnh Trần không cách nào từ chối, liền lấy con dấu ngọc ra.
Tuyết Y Nhân cầm miếng ngọc vuốt ve, trên đó quả nhiên là tên của Quân Nguyên Thần, con dấu ngọc này khá lâu năm rồi, góc cạnh không còn, hơn nữa bóng mượt mịn màng, hẳn là chủ nhân đã thường xuyên cầm nó trên tay để chơi.
Nghe nói từ khi mới sinh ra Quân Nguyên Thần đã được hoàng đế yêu quý, dùng loại ngọc băng tốt nhất, mời một thợ thủ công lành nghề khắc tên hắn lên.
Vật quan trọng như vậy, Tuyết Y Nhân thấy còn chưa từng thấy.
Lại tặng cho y….
Sau đó nước mắt của nàng rơi xuống con dấu ngọc.
Bạch Cảnh Trần luống cuống: “Tuyết tỷ tỷ, tỷ cầm đi! Đây là….Đây là ta trộm.”
Tuyết Y Nhân cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cay đắng không thôi, thiếu niên này quả thực quá đơn thuần, ngay cả nói dối cũng không biết nói.
Dù bịa là hình dáng giống thôi, mình cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn.
Tuyết Y Nhân ngẩng đầu lên, cười trong nước mắt, nhìn là thấy mến.
Sau đó nàng trả lại con dấu ngọc, vỗ nhẹ Bạch Cảnh Trần.
“Con dấu ngọc này là vật trân quý, ngươi phải bảo quản thật tốt.”
Bạch Cảnh Trần kinh ngạc.
“Tỷ không muốn đòi lại sao?”
“Đây là điện hạ tặng cho ngươi, ta làm sao có thể chiếm tình cảm của người khác?” Tuyết Y Nhân nắm lấy tay y, chân thành nói: “Có điều ta muốn hỏi ngươi vài câu, được không?”
Bạch Kinh Trần ngơ ngác gật đầu.
“Tình cảm giữa ngươi và điện hạ đã rất sâu rồi ư?”
Đầu óc Bạch Cảnh Trần hỗn loạn, nội tâm như bị xe rách lớp che đậy, thấy ánh sáng.