Editor: Tiểu Vũ – Beta: Linh Nhi
***
Quân Nguyên Thần lảo đảo đuổi tới, nắm lấy cánh tay Bạch Cảnh Trần.
Bạch Cảnh Trần bị hắn kéo một cái, ấn trên lan can.
Quân Nguyên Thần nhìn sâu vào y, vẻ say rượu mơ màng.
“Cảnh Trần, nào, ngươi cũng uống một ngụm.”
Hắn cười giơ bình rượu đến bên môi Bạch Cảnh Trần.
“Bảo ta đi là ngươi, bảo ta đừng đi cũng là ngươi. Nguyên Thần, ta không nhìn thấu được ngươi.”
Quân Nguyên Thần cười thê lương.
“Đừng nói ngươi, cả ta cũng không nhìn thấu bản thân.”
Hắn lại uống một hớp rượu lớn, cả người đều dựa vào người Bạch Cảnh Trần.
“Cảnh Trần à, ngươi biết vì sao ta lại là Hoàng tử đầu tiên được phong vương không?”
Bạch Cảnh Trần làm sao biết chuyện hoàng cung bọn hắn.
Nguyên nhân đơn giản là Quân Nguyên Thần tài hoa hơn người, phong thái trác tuyệt, trong đám hoàng tử như hạc giữa bầy gà đi.
“Là bởi vì ta xuất sắc hơn hoàng huynh sao?” Quân Nguyên Thần nhếch miệng cười, “Không, là bởi vì ta què.”
Bạch Cảnh Trần không hiểu, đây cũng được tính là lý do sao?
“Trên miệng bọn họ đều nói, ta được phong làm vương là phụ hoàng thiên vị vinh sủng, tiền đồ tươi sáng, tấm lòng như gương sáng, là phụ hoàng muốn nói cho ta biết, đừng mơ mộng đẹp kế vị nữa, sớm ngày cút ra khỏi Kinh thành, đừng làm tổn hại thể diện hoàng cung nữa, chấm dứt những năm cuối đời!”
Bạch Cảnh Trần nghe xong, không nói một lời.
“Ngươi đương nhiên không biết, làm một hoàng tử là cảm giác gì? Cây cao đón gió, khi đó ta mới tám tuổi thôi, làm sao mà hiểu được đạo lý ẩn giấu này? Cảnh Trần, y thuật ngươi cao siêu, ngươi xem chân của ta… là bệnh gì?”
Bạch Cảnh Trần đương nhiên biết.
“Là gân cốt sai vị trí.”
Đồng tử Bạch Cảnh Trần dao động, hiểu rõ.
“Sau khi ngươi cưỡi ngựa ngã gãy chân, có người cố ý nối sai vị trí xương và gân của ngươi?”
“Đúng vậy, ta là bị người khác hại, bọn hắn mua chuộc thái y viện, không hề đề cập gì đến ta!”
“Là ai?”
Quân Nguyên Thần lắc đầu, cười âm u.
“Ngươi xem, làm một hoàng tử, trên thực tế mạng cũng không ở trong tay mình, thậm chí hại người của ngươi, người cũng không tìm được.”
Bạch Cảnh Trần chưa từng nghĩ qua.
Quân Nguyên Thần ung dung quý giá, sau lưng lại là xáo trộn quỷ quyệt, từ nhỏ đã bị âm mưu hãm hại như thế.
Bạch Cảnh Trần bắt đầu đồng cảm với hắn.
Nhưng nghĩ lại, hoàn cảnh này của bản thân, làm gì có tư cách đồng cảm với hắn?
“Ta thật sự rất cảm kích ngươi, Cảnh Trần, cảm ơn ngươi chữa khỏi chân của ta, chỉ là… ta đến giờ vẫn không dám để bọn họ biết, chân tật của ta đã khỏi rồi, mỗi ngày đều đang giả vờ làm người què! Ta đề phòng tất cả mọi người, không dám tin tưởng bất kể người nào nữa, ta tính toán ngày ngày, che giấu thế nào, sống sót trong âm mưu quỷ kế thế nào! Ta mỗi giây mỗi phút đều như đang đi trên băng mỏng!”
Quân Nguyên Thần uống một hớp hết toàn bộ rượu còn dư lại, ném bình rượu sang một bên.
“Cho nên, ngay cả ta ngươi cũng không tin?”
Bạch Cảnh Trần hỏi ra câu hỏi muốn hỏi nhất.
“Không, ta là không dám tin!” Quân Nguyên Thần đỏ mắt nhìn chằm chằm y, ánh mắt chân thành, “Ta không dám tin ngươi sẽ thay ta che giấu bí mật, ta sợ ta giao phó toàn bộ cho ngươi, lại đổi lấy phản bội! Ta sợ bản thân ta càng ngày càng không lưu giữ được gì với ngươi… Cảnh Trần, muốn để ngươi quay về Nhạc Châu, đối với ngươi và ta đều tốt, ta không muốn nhìn thấy ngươi cuốn vào thị phi, là bảo vệ ngươi đó. Nhưng bây giờ nói từ biệt, ta lại không lừa được trái tim của mình….”
Quân Nguyên Thần đau khổ thất thố, hắn ôm lấy Bạch Cảnh Trần, gục lên đầu vai y, lí nhí lời say rượu.
“Ta nghĩ đến sau khi ngươi đi… trên cõi đời này, Kinh thành lớn như này, ta lại không có một người nào có thể tin tưởng.”
Bạch Cảnh Trần mờ mịt.
Từ lúc bắt đầu, Quân Nguyên Thần vĩnh viễn đều ở phía chủ động.
Hắn túc trí đa mưu, ăn nói khéo léo. Hắn muốn chiếm thế thượng phong, thì sẽ có phương pháp, hắn muốn biểu lộ chân tình, bản thân tin là thật.
Nên… tin hắn một lần nữa sao?
Hay là hắn giống như lần trước lại lừa mình? Lợi dụng mình?
Bạch Cảnh Trần cười khổ.
Bản thân cô độc một mình, có cái gì để cho hắn lợi dụng đây?
Hắn moi tim moi phổi ra như này, thường nói, say rượu nói lời thật lòng, chính mình chẳng lẽ còn không tin sao?
Quân Nguyên Thần ôm y nỉ non: “Cảnh Trần, ở lại đi mà. Ngày tháng ở Dược Hương cốc kia, ta chưa bao giờ quên. Ta biết ta đa nghi, nhưng ta rất sợ ta rơi vào bẫy của ngươi, chỉ cần ngươi ở đây, ta liền biết, ta còn có thể cứu được.”
Mưa rơi trên cây bạch quả, lá vàng rụng xuống đất.
Bạch Cảnh Trần nghe tiếng mưa thất thần.
“Thật sao? Ngươi thật sự muốn giữ ta lại sao?.”
“Hoàn toàn chính xác.”
Quân Nguyên Thần dựa trên vai Bạch Cảnh Trần, mở hai mắt ra, vẻ mặt trấn tĩnh, không có nửa phần men say.
Hắn biết, Bạch Cảnh Trần không lập tức xoay người rời đi, thì hắn đã thắng rồi.
Hai bóng hình dưới hiên ôm lấy nhau.
Tuyết Y Nhân ở cuối hành lang nhìn thấy một màn này, huyết sắc trên mặt rút đi.
“Vân Mi, chúng ta quay về…”
Tuyết Y Nhân trở lại trong khuê phòng của bản thân, lau nước mắt.
“Tiểu thư…”
Vân Mi là nha hoàn gả theo của Tuyết Y Nhân, nàng ta nhất thời không biết an ủi thế nào.
Một chút manh mối vụn vặt tới dồn dập, trong đầu Tuyết Y Nhân rất loạn.
“Vân Mi, ngươi cảm thấy ta làm sai sao?”
“Tiểu thư, người đừng nói như vậy.”
Tuyết Y Nhân bi thương nói: “Địa vị phụ thân ta cực cao, ta đường đường là đời sau nhà tướng, đối với ngài ấy là yêu từ cái nhìn đầu tiên, si tâm không đổi, họ nói ta là nữ tử chưa xuất giá, vậy mà lại nhớ nhung nam nhân thành tật, đến cả phụ thân cũng mắng ta bôi nhọ gia tộc! Ta ở trong phủ suýt chút nữa trở mặt, ta lấy cái chết bức ép cầu phụ thân xin Hoàng thượng, tứ hôn ta với chàng, ta khóc lóc van nài gả tới Vương phủ, chẳng lẽ đều là sai sao?”
“Tiểu thư, điện hạ ngài ấy đối với người cũng không phải là rất tốt sao? Là người lo xa rồi.”
Vân Mi đành phải nói lời trấn an.
“Chàng là quan tâm dịu dàng… Người ngoài cũng không nói được có gì không tốt. Nhưng, tân hôn mấy tháng rồi, chàng… ngay cả đụng chàng ấy cũng chưa từng đụng vào ta! Ta an ủi bản thân là vấn đề của ta, đợi cơ thể khoẻ mạnh rồi chúng ta liền sẽ hành lễ phu thê, nhưng…”
Nghĩ lại lúc này ở hành lang nhìn thấy, lòng Tuyết Y Nhân như dao cắt.
Vân Mi ngồi xổm xuống, nắm lấy tay nàng.
“Tiểu thư, chúng ta cũng không nghe rõ điện hạ đang nói gì, người đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
“Không.” Tuyết Y Nhân mất mát lắc đầu, “Ngươi không biết điện hạ, chàng ấy lịch sự ôn tồn, sóng lớn không hoảng, đến cả ta cũng không biết chàng ấy cười khi nào là thật, khi nào là giả… Nhưng, xưa nay sẽ không ở trước mặt bất cứ người nào rơi nước mắt! Một chút xíu thất thố cũng chưa từng, chỉ duy nhất với Bạch Cảnh Trần! Nhạc Châu… Nhạc Châu… Ta cuối cùng cũng hiểu rồi.”
Vân Mi lo lắng nhìn nàng ta, nàng suy nghĩ nhiều dẫn tới tâm bệnh không dễ gì chữa khỏi, bây giờ lại bị thương tâm quá độ, thì phải thế nào mới tốt?
“Lúc điện hạ phong vương, không có yêu cầu bất cứ phần thường nào, chỉ xin Hoàng thượng đúng một chuyện, giao Nhạc Châu làm đất phong của chàng! Lúc ấy cha nói với ta, chàng ấy chọn một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy thực sự không có lý do, bây giờ cuối cũng ta cũng đã biết, Nhạc Châu có dược cốc, có Bạch Cảnh Trần, có một đoạn tình cảm của chàng ấy.”
Tuyết Y Vân bắt lấy Vân Mi.
“Vân Mi, ta không tin, Bạch Cảnh Trần y xấu xí khó coi, lại không có thanh nhã dịu dàng của nữ tử, giống như dã nhân không hiểu sự đời, chỉ là biết trị bệnh làm thuốc mà thôi, dựa vào đâu điện hạ xem trọng y?”
Vân Mi bị móng tay của nàng bóp đến đau: “Tiểu thư, những thứ này đều là suy đoán của người, chưa hẳn thật sự như lời người nói.”
Tuyết Y Nhân dấy lên một chút ít hy vọng.
“Chỉ mong… chỉ mong là suy nghĩ chủ quan của ta mà thôi.”
Trong khuê phòng, truyền ra tiếng khóc đè nén của Tuyết Y Nhân.