Những ngày yêu đương của tôi và Minh vẫn cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế. Dù không thể dính lấy nhau thường xuyên, nhưng tôi lấy đó làm động lực để cùng cố gắng với cậu. Thình thoảng, thay cho những buổi đi chơi loanh quanh thành phố, tôi cùng Minh ngồi ở một quán cà phê im ắng để tự ôn bài. Có những hôm mải mê cắm mặt vào học, ngẩng lên đã thấy trời sẩm tối, hai đứa cùng nhau thu dọn đống sách bút la liệt trên bàn.
Thời điểm này, mùa bóng rổ thứ hai mà tôi có dịp chứng kiến ở chuyên Việt Ninh đang rục rịch khởi tranh. Minh nói từ đầu là sẽ không tham gia được, nên tôi cũng không để tâm nhiều đến giải đấu. Đợt này, Khánh là đội trưởng của Anh 1, trọng trách ấy khiến cậu ta tỏ ra vô cùng quyết tâm. Khánh quyết tâm thì Chi cũng bị cuốn theo, thỉnh thoảng lại rủ tôi cùng đi xem đội của khối bên đó luyện tập.
- Rồi mày học Anh 1 hay Anh 2? - Tôi trêu nó.
Nó chẳng đáp gì, chỉ dõi theo từng động tác của Khánh, gương mặt đăm chiêu suy nghĩ.
- Tấn công phạm quy!
Trước mắt chúng tôi là hình ảnh một cậu bạn bên khối Lý va người khiến Khánh ngã xuống sân khi đang phòng ngự. Đó là Tạ Quang Nhật, đội trưởng và cũng là một trong những người để lại nhiều dấu ấn nhất trong trận chung kết mùa trước.
- Này, vừa vừa thôi chứ! - Khánh gượng dậy, tỏ ra khó chịu.
- Ném phạt cho Anh 1! - Một đứa đề nghị.
- Luyện tập thôi mà, gì căng? - Nhật nói.
- Mày định thi thật cũng ngáo thế này à? - Giọng Khánh bắt đầu bực tức thấy rõ.
- Thế nào chẳng được. - Nhật thản nhiên. - Tao thấy đấu với Minh bên Anh 2 vui hơn, cách đi bóng cũng đẹp mắt hơn, không có nên mới chơi cùng đội mày cho đỡ chán.
- Thế thì chuẩn bị tinh thần bị hạ đo ván tiếp đi! Mấy kiếp nữa đội mày cũng không thắng nổi Anh 1!
Hiệp sau, Khánh đổi hẳn vị trí thi đấu ban đầu, động tác và thái độ đều gay gắt hơn hẳn. Không khí trận đấu trở nên căng thẳng, bên nào cũng quyết liệt như đang thi đấu thực sự. Đến hết hiệp ba, tình hình vẫn bất phân thắng bại, Khánh càng cảm thấy bức bối gấp bội. Cậu cầm chai nước từ tay Chi, làu bàu:
- Nhất định phải cho bên kia ăn đủ!
Chi nghe thấy thế, hơi e dè:
- Hay là... đừng chơi nữa.
Nghe thấy câu đó, Khánh ngạc nhiên thấy rõ, lông mày hơi chau lại:
- Gì cơ?
- Như thế này có đáng không? - Chi nói.
Lời Chi khiến tôi cũng phải công nhận, vì dạo gần đây Khánh dồn rất nhiều sức vào chuyện luyện tập. Hôm trước tôi còn nghe có đứa kêu ca đội trưởng Anh 1 không biết mệt thì đã đành, lại còn kéo cả đội theo hành xác cùng.
Tiếng còi tiếp tục trận đấu vang lên. Khánh quay lại sân, chỉ kịp để lại cho Chi một cái nhìn có phần không thoải mái. Còn Chi, nó trở nên ưu tư rồi rủ tôi rời khỏi, chẳng muốn theo dõi nữa. Tối đó, Khánh gọi cho Chi, nó cố tình không nghe máy.
- Tao không thích cái thái độ như thế!
Nhưng nghĩ lại thế nào, trưa hôm sau nó chủ động nhắn tin. Nhà gái bực bội, còn nhà trai dường như cũng lầm lì, tới nỗi chẳng hồi đáp. Hai bên cứ thế chiến tranh lạnh. Tôi cố gặng hỏi Chi xem liệu có lý do nào cụ thể đằng sau phản ứng của nó không, nhưng nó chẳng nói gì. Nhân dịp bận rộn với những công việc của trưởng khối Anh 2, nó nhất quyết vùi đầu vào làm chứ chẳng muốn để tâm tới tên bạn trai đang ngày ngày bám dính lấy sân bóng rổ kia nữa.
Hai đứa chúng nó khiến tôi hơi sốt ruột, nhưng dù sao đây cũng là chuyện riêng của Chi và Khánh, tôi cũng chẳng thể làm gì hơn.
"Em chuẩn bị đến nơi rồi này."
Tôi vừa đi vừa nhắn tin cho Minh. Bọn tôi định hẹn nhau đi dạo ở gần khu cổng phụ của trường. Vừa gửi xong tin nhắn, tôi chợt nghe thấy tiếng đập bóng rổ đằng xa. Không ai khác, lại là Khánh, hết cùng với đội lại ra sân tập một mình.
"Chờ anh một chút nhé."
Tôi đọc tin của Minh, rồi nhắn lại về chuyện thấy Khánh.
"Vậy cứ ngồi gần đó đợi, anh gặp nó tí."
Tôi nghe theo, chờ một lát thì thấy Minh chạy ra trước mặt Khánh:
- Solo không?
- Chơi luôn! - Nghe thế, Khánh không chần chừ mà đồng ý ngay.
- Nhưng tao có luật mới! - Minh nói, vừa cởi áo khoác bên ngoài xuống.
Nghe thế, Khánh tò mò:
- Như nào?
- Đập bóng vào tường, cho nó bật nảy ra, rồi chụp lại.
- Thế thì tính điểm kiểu gì?
- Cứ chơi đi rồi biết!
Minh ném cú đầu tiên, trúng ngay tấm sắt cạnh bức tường, tạo nên một âm thanh vang đến chói tai. Khánh không thấy khó chịu mà ngược lại, tỏ ra cực kì hứng thú với tiếng bóng đập gắt gỏng đó, thậm chí còn cố nhắm vào vị trí ấy cho nó kêu inh ỏi. Cú thứ ba, vẫn là tiếng rầm rầm như trút giận, xen cùng giọng Minh:
- Mùa này mày có vẻ quyết tâm hơn lần trước nhỉ?
- Anh 1 chưa bao giờ có tiền lệ thắng hai mùa liên tiếp, tao muốn là người đội trưởng đầu tiên thay đổi điều đó! - Khánh nói, đôi tay vẫn không ngừng ném, khiến cho tiếng chát chúa ấy vang lên như dồn nén muôn vàn ức chế.
- Hay lắm! - Minh nói.
- Tao sẽ thi đấu thay cho phần của mày!
- Mày làm không nổi đâu.
- Hả? - Khánh dừng tay, quay sang Minh.
- Với cái tinh thần căng thẳng tột độ và tâm trí thì phân tâm bởi chuyện với Chi, mày nhắm làm nổi không?
Đến đây, Khánh hơi khựng lại.
- Mày đã đánh hơi được gì rồi hả?
- Nhìn mặt mày là rõ, cần gì phải đánh hơi.
- Chi bảo có khi tao đừng chơi bóng rổ nữa. Vì đang giữa lúc luyện tập cao độ nên tao hơi bực.
- Vậy là không nói chuyện với nhau nữa à?
- Thì tao cũng gọi mấy cuộc, nhưng không bắt máy, cũng chẳng giải thích gì. Cảm giác bình thường tao nhường Chi mọi thứ, nên giờ động một chút là giận dỗi không nói chuyện. Tao nghĩ mình nên im một thời gian.
Minh thấy Khánh không còn tập trung ném nữa, nên nhả bóng rồi ngồi xuống gần đó. Cậu kể:
- Hôm trước cô giáo đội tuyển vào dạy lớp tao, còn nói đến chuyện nếu đầu vào có thêm mấy nhân tố như mày nữa thì càng khốc liệt. Tiếc là tiềm năng như mày, lại còn học Anh 1, mà lại không chọn theo hướng đội tuyển quốc gia.
Khánh ngoảng sang, nhún vai:
- Có sao đâu, không có tao thì có mấy đứa như mày, trường mình thiếu gì người giỏi.
- Mày không sao, nhưng có thể Chi sẽ nghĩ khác. Chi luôn là người ủng hộ mày nhiệt tình trong đợt luyện tập cho mùa giải, có thể Chi sẽ cảm thấy phần nào vì mình hưởng ứng nên mày mới không muốn theo hướng đội tuyển. Tao đoán nhé, vì chuyện tham gia đội tuyển cực kì có lợi cho mày, nên Chi sẽ ít nhiều băn khoăn, nhất là thấy mày mất sức nhiều như thế mà lỡ không như mong muốn...
Gương mặt Khánh lộ rõ vẻ nghĩ ngợi:
- Thật á?
- Đấy là tao suy luận thế thôi. Hai chúng mày phải nói chuyện rõ ràng thì mới biết được. Nhưng nếu thế thật, thì bạn gái hơi bị lo cho mày đó!
Khánh chần chừ ra mặt, rồi ném lại quả bóng cho Minh:
- Tao lên kí túc xá tìm Chi!
Minh chỉ cười, xoay xoay quả bóng trên tay. Chờ Khánh đi khỏi, tôi mới chạy ra trước mặt Minh:
- Lợi hại!
Minh nhặt lại cái áo khoác, rồi rủ tôi ra một hàng quà chiều ở gần khu sau cổng phụ. Chỗ này là hàng bánh cuốn nóng mà Minh từng nhắc với tôi.
- May đấy nhá, còn vài bát nữa thì hết! - Bác bán hàng nhìn thấy Minh, hồ hởi bắt chuyện. - Sao lâu rồi mới thấy cháu quay lại?
Minh chưa kịp trả lời thì bác đã đoán ngay:
- À, hóa ra là có bạn gái rồi!
Tôi và Minh ngồi xuống, hơi ngại ngùng vâng dạ. Chúng tôi vừa thổi cho bớt nóng, vừa hít hà mùi thơm của hành phi, mắm ngọt rồi xắn nhỏ từng miếng bánh đúc dẻo quánh đượm hương gạo mới. Trời chớm đông, phố phường gần lúc hoàng hôn dần thưa người qua lại. Ngồi một lúc, Minh chỉ cho tôi xem những bóng đèn nhàn nhạt sáng đã bật ở đằng xa, từ đoạn ngã tư cột đồng hồ. Thỉnh thoảng, cậu lại nói chuyện về những tấm biển hiệu kia đã bị khuyết chữ từ hồi nào, tỉ mẩn kể tôi nghe những quan sát lâu nay của mình về góc nhỏ của thành phố.
- Trước anh hay ngồi ở đây một mình hả?
- Ừ.
Minh vừa đáp, vừa nhìn ra khoảng không mơ màng trước mặt. Tôi chợt hình dung bóng dáng cậu lặng lẽ lang thang quanh trường sau những lúc tập bóng rổ một mình, giữa biển người qua lại nơi ngả đường tấp nập.
- Đưa tay đây em mượn.
Tôi cầm lấy bàn tay Minh, đưa lên má mình để cảm nhận hơi ấm, chốc chốc lại thơm nhẹ. Cậu quay sang nhìn tôi, hơi ngẩn ra:
- Gì thế?
- Thích anh quá, chẳng biết phải nói từ đâu.