Nghe Minh nói, tôi chợt nhớ lại cái hồi mà người bạn mang tên "Màu xanh" đó vẫn nhắn tin với tôi qua blog. Sao tôi không nhận ra giọng điệu ấy vốn quen thuộc đến như thế nào.
Lời Minh nói khiến tôi chợt nhận ra rằng, mình đã trót quên mất, bản thân cũng có những thế mạnh riêng, có thể không mang một vẻ hào nhoáng và nhiều người quan tâm nhưng vẫn xứng đáng được ghi nhận. Không chỉ có Chi luôn cổ vũ và ngưỡng mộ, tôi còn được những người bạn khác khen câu chuyện nhỏ mình viết trong đợt tập san, còn có Minh - một người vì những dòng thơ trên blog của tôi mà ở lại. Nghĩ lại thì, bộ óc hay mơ mộng trên mây này của tôi dù nhiều lúc gây mất tập trung thật, nhưng cũng giúp tôi có thể thoải mái tưởng tượng để viết lách và thỉnh thoảng tự giải tỏa căng thẳng nữa.
Tôi mỉm cười, thầm nhủ rằng mình phải ghi nhận bản thân xứng đáng hơn.
- Sao thế?
Dường như sự im lặng nãy giờ của tôi khiến Minh hơi bối rối.
- Không có gì.
Tôi đáp gọn ghẽ. Nhìn qua tờ giấy trên tay Minh, tôi trêu:
- Trông chữ cậu nguệch ngoạc nhỉ?
- Cũng hơi... Là do ngồi như này viết hơi khó ấy chứ!
- Thôi đi nhé. Bình thường chữ cậu viết trên bảng nhìn cũng hoa mắt bỏ xừ!
- Chà, bị "crush" chê chữ xấu, còn gì đau lòng hơn?
Tôi bật cười. Ngước lên nhìn khung cảnh trước mặt, thấy một bầu trời sao huyền diệu. Mỗi lần nhìn ngắm, tôi lại hình dung ra những sự vật khác nhau, khi thì là một tấm màn phủ đầy những hạt cườm lấp lánh, khi thì là một dòng sông tĩnh lặng và nhiệm màu. Xa xa, bóng trăng mờ khuyết, khiêm tốn nép mình một góc nơi mảnh trời. Chút sương đêm đậu trên bờ vai chúng tôi. Minh thả vào đó một câu thơ:
"Lời trăng xa khuất, lòng ai tỏ"
"Ngàn ánh sao xa, tìm sắc xanh."
Tôi thốt ra câu đó, trong lòng chen chúc những bối rối không thể nói hết. Chưa kịp để Minh giải mã ý tứ trong lời thơ, tôi đã vội xin phép cậu về chỗ ngủ. Tôi cứ thế đi trước, bỏ lại đằng sau dáng vẻ khó hiểu của Minh. Cho đến lúc nằm yên vị trong góc lều, tim tôi vẫn đập rộn vì sợ người kia nhận ra nội dung được gửi gắm trong câu đó. Tôi tự hỏi mình, liệu ý tứ ấy có rõ ràng quá không, có lộ liễu quá không. Sợ người ta biết, lại càng sợ người ta không hiểu...
*
Cắm trại xong thì cũng là kì nghỉ lễ Quốc khánh. Tôi quyết định ở lại kí túc xá chứ không về nhà, phần vì muốn tập trung học, phần vì một cảm giác như lâng lâng trong dạ luôn hối thúc tôi phải ở lại trường. Phải rồi, cũng là dịp này năm ngoái, lần đầu tiên tôi và Minh nói chuyện riêng với nhau. Từ lúc đưa ra câu trả lời cho Minh vào đêm sao ấy, tôi vẫn chưa thôi xốn xang.
Tôi nhìn ra ngoài khuôn viên trường vắng lặng, trong lòng nhớ cậu đến khôn tả. Góc nào tôi cũng có thể nhìn ra hình dáng cậu, khi là lần cậu đứng tập một mình ở sân bóng, khi thì ngồi bơ phờ nơi góc tòa thư viện, khi thì ngân nga hát giữa sảnh đông người.
"Nếu một ngày cậu muốn quay đầu và cho tớ thêm một cơ hội thì tớ ở ngay đây, và chờ đợi cậu trong tất thảy những kỉ niệm nhỏ nhoi của chúng ta."
Từng câu chữ lại vọng về nơi tâm trí tôi.
Trong tất thảy những kỉ niệm nhỏ nhoi đó, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên lần tôi và cậu đứng lặng nhìn từng dấu vết cuối cùng của hoàng hôn. Ngày ấy, tôi chẳng hề biết rằng mình sẽ vì những tương tư dành cho cậu bạn kia mà trăn trở vô vàn.
Tôi lại bước lên từng bậc cầu thang để lên trên khu sân thượng ngày nào. Dường như mọi thứ trong tầm mắt chẳng có gì đổi thay. Vẫn là hoàng hôn cảnh cũ, vẫn là sân thượng chốn này, nhưng sao những rung rinh non nớt đã chẳng còn dáng vẻ như trước. Tôi nhớ Minh, nhớ đến da diết...
- Sắc xanh ở đây mà cậu tìm đâu xa thế?
Tôi ngoảnh lại, thấy bóng dáng Minh trong vầng dương chiều. Không, tất thảy dường như cũng chẳng có gì đổi khác. Vẫn là cậu, vẫn là chàng trai làm tim tôi xốn xang, làm cõi lòng tôi rạo rực mong ngóng.
- Ừ, chẳng hiểu sao lại vòng vo đi tìm lâu như vậy.
Minh chạy đến ôm chầm lấy tôi. Giây phút chạm má vào lồng ngực cậu, đón nhận mùi hương quen thuộc, cảm nhận cánh tay cậu đặt sau lưng mình, tâm trí tôi vẫn còn lâng lâng để tiếp nhận sự hiện diện của Minh. Dường như trong một khoảnh khắc, hơi ấm của cậu là tất cả những gì tôi nhận thức được. Tôi cũng từ từ ôm chặt lấy cậu, lắng nghe hơi thở của cậu phả vào trong trời thu. Lắng nghe tim mình dịu lại.
- Này...
- Gì thế? - Nghe tiếng tôi, Minh nói.
- Không định bỏ người ta ra hả?
- Không.
- ...
- Sợ mất.
*
Từ ngày tôi và Minh xác nhận mối quan hệ, Chi lúc nào cũng hóng hớt và trêu chọc tôi:
- Ê, khai thật đi, hai đứa mày đến bước nào rồi?
Tôi còn đang lơ ngơ chưa hiểu "bước nào" của Chi là gì thì nó đã mất kiên nhẫn mà giải thích:
- Là nắm tay, ôm hay là hơn thế ấy!
Tôi ngại trước sự dạn dĩ của nó. Tần ngần một lúc, tôi trả lời Chi:
- Cái gì đến thì sẽ đến tự nhiên thôi, hỏi vậy làm gì.
Tôi nhớ lại cái ôm của Minh. Chiều đó, chúng tôi còn ngồi lại nói chuyện. Minh bảo rằng mình sẽ cố gắng vào đội tuyển để tham gia kì thi học sinh giỏi quốc gia, nhưng vẫn học tiếp ở lớp Anh 2. Dù sao cậu cũng đã gắn bó với lớp một thời gian nên không nỡ chuyển đi, vả lại cậu thấy mình vẫn có thể song song học đầy đủ chương trình các môn và ôn tập kiến thức phục vụ cho kì thi đó. Tôi nghe vậy thì cũng yên tâm, vì trong lớp vẫn có cậu.
- Phàm những đứa phát ngôn ra câu "chuyện gì đến thì sẽ đến" thì thường khá bạo dạn.
Chi nhướn mày, vẻ cười nhăn nhở. Tôi trêu ngược lại:
- Này nhé, tao với Minh vẫn xưng là "tớ" với "cậu" chứ không như cặp nào đấy, dạo này thấy "anh" "em" ngọt xớt!
Chi cười ngượng. Chuyện nó với Khánh thì cả trường cùng biết, hai người cũng chẳng buồn giấu. Còn tôi thì chưa sẵn sàng công khai lắm, cảm giác muốn giữ chuyện kín đáo hơn. Đến giờ thì chỉ mới có Chi, Khánh và Thư là biết.
*
Ngoài việc thường xuyên gặp nhau sau giờ học để tâm tình thì tôi và Minh còn hay ngồi ôn bài chung ở quán Nâu gần trường.
- Này!
Minh quay sang gọi, khiến tôi ngước lên khỏi đống sách vở trên bàn.
- Sao thế?
- Học chăm quá vậy? Không muốn nói chuyện với tớ nữa hả?
Nhìn vẻ mặt giả vờ hờn dỗi của Minh, tôi trêu:
- À thì, phải cố học để có người đỡ phải tìm cách gợi ý!
Nghe xong câu ấy, Minh giật mình. Tôi bảo:
- Năm ngoái, hồi thi Toán là do cậu cố tình gợi ý cho cả phòng thi đúng không?
Minh cũng đành thừa nhận, rồi chúng tôi cùng nhau ôn lại những chuyện ngày trước khi chưa hẹn hò. Công nhận là hai đứa vẫn nên chọn ngồi với nhau ở quán cà phê, chứ lên chỗ học của thư viện mà tíu tít thế này thì kiểu gì cũng sẽ bị nhắc nhở. Câu chuyện giữa chúng tôi cứ thế nói mãi không hết, đến mức tôi phải tìm cách dứt:
- Tớ nghĩ mình nên học tiếp thôi. Chẳng mấy mà đến lúc thi IELTS đó.
Quả tình là tôi cũng hơi lo xa, vì khoảng kì hai năm sau - sát nút chuẩn bị hồ sơ xét tuyển - thì mới thi và nhận kết quả. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, xuất phát càng sớm thì càng có lợi hơn, huống chi những kĩ năng như nói và viết thì cần thời gian mài giũa chứ không phải tự nhiên mà tốt được trong giai đoạn ngắn.
Tôi giở bộ sách luyện nói ra, nhìn qua một lượt các chủ đề rồi cắm cúi phân tích các bài mẫu.
- Đâu, tớ xem với. - Minh ngó qua, rồi đọc nhẩm câu hỏi. - "Can you describe your family?" Khỏi cần đọc sách, để tớ trả lời mẫu cho.
Tôi quay sang Minh:
- Ừa, trả lời tớ nghe coi nào.
- Cậu có thể trả lời như này... - Minh nói. - "My future family has me and my husband, Vu Dang Minh."
Tôi ngượng đến nóng mặt, còn cậu thì cười vì nhìn thấy nét bối rối của tôi. Không thể tin được là từ khi yêu nhau, da mặt Minh lại dày lên cả tấc như vậy, không biết ngại là gì.
- Này, nghiêm túc đi.
- Thì nghiêm túc đó chứ. Không hề trêu gì luôn. truyện kiếm hiệp hay
Tôi bật cười. Nhìn sang trang sách Minh đang xem ở bên cạnh mới thấy cậu đang học lại mấy từ vựng nâng cao.
- Lâu rồi không xem lại mấy chủ đề học thuật, thành ra hơi lơ mơ.
Cũng phải, dù sao thì Minh cũng có ý định thi đội tuyển, bây giờ là lúc thích hợp nhất để ôn tập. Tôi nảy ra một ý:
- Hay là vậy đi, mỗi người sẽ viết một từ vựng lên tờ giấy ghi chú để dán trên trán người kia rồi đố. Nếu đoán ra được thì mới gỡ.
- Được đó.
Nói rồi, chúng tôi cùng nhau thực hành luôn. Dán tờ giấy lên trán tôi, Minh bắt đầu diễn tả từ đó:
- This is an adjective that means "can be found anywhere."
(Đây là một tính từ mang nghĩa là "tìm được ở khắp mọi nơi.")
- "Ubiquitous"? ("Nhan nhản?")
- Chính xác!
Tôi hào hứng trước câu trả lời chính xác của mình. Minh còn khen tôi:
- Giỏi quá! Mình nên có một phần thưởng khi đoán đúng chứ nhỉ?
- Thưởng gì?
Tôi chưa kịp phản ứng thì Minh đã giật tờ giấy trên trán tôi ra, đặt lên đó một nụ hôn chớp nhoáng khiến tôi ngẩn người. Cậu cười, còn nói với tôi:
- Câu tiếp theo tớ sẽ cố gắng đoán đúng. Lúc đó thì cậu cũng phải "thưởng" đó, biết không?