Xăm Vào Tim, Khắc Vào Tâm

Chương 52: Quá khứ, hiện tại và tương lai




Do có nhiều chuyện phát sinh, ngày quay về nhà ông bà ngoại Tâm Di bị chậm hơn so với dự kiến. Lần trở về này cũng là để Giả Khinh Huân và Hoán Hiểu Đan chuẩn bị cho cuộc sống sắp tới.

Giả Khinh Huân đã mua nhà theo dự định và đang lên bản thiết kế chuẩn bị xây lại. Song song bên cạnh đó, cả anh và Hoán Hiểu Đan cũng đang tính đến việc cho Tâm Di đi nhà trẻ.

Ở lại nhà ông bà ngoại Tâm Di khoảng hai tuần, sắp xếp công việc và giấy tờ xong xuôi, Hoán Hiểu Đan cùng con gái sẽ chính thức chuyển đến chỗ của Giả Khinh Huân.

Lần này biết sẽ xa nhau lâu, Tâm Di bịn rịn bám lấy ông bà ngoại suốt ngày, ngay cả buổi tối cũng chỉ ngủ với bà ngoại.

Buổi tối gần ngày chuyển đi, Giả Khinh Huân giúp Hoán Hiểu Đan thu xếp dần đồ đạc. Lúc soạn bớt quần áo xếp vào hành lý, anh lại vô tình phát hiện ở góc tủ là đồ của nam giới.

Giả Khinh Huân ban đầu hoài nghi đến mức đầu óc trống rỗng, thế nhưng khi lấy ra cầm trên tay, anh mới nhận ra là quần áo cũ của bản thân.

Nhất thời, Giả Khinh Huân không suy nghĩ được lý do năm đó Hoán Hiểu Đan rời đi mang theo quần áo của anh, nhưng lần vừa rồi anh đến đây dù có hết quần áo cô cũng không mang ra.

Liệu rằng, Hoán Hiểu Đan cũng đã sớm quên?

Bất chợt, Giả Khinh Huân xoay người nhìn Hoán Hiểu Đan đang ngồi bệt trên sàn cạnh tủ sách, anh giơ bộ quần áo trong tay mình về phía cô, nhàn nhạt cất tiếng hỏi: “Có thể giải thích cho anh biết một chút về chuyện này không?”

Nghe hỏi, Hoán Hiểu Đan dừng việc xếp sách vào thùng giấy mà ngẩng đầu lên. Cô nhìn bộ quần áo trong tay Giả Khinh Huân, tiếp đó nhìn sang gương mặt với biểu tình phức tạp của anh, cuối cùng là lắc đầu từ chối.

“Em không giải thích được.”

“Tại sao?”

Nghe thấy giọng điệu gấp gáp pha lẫn chút trách móc từ Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan vô thức cong môi mỉm cười gượng gạo, chậm chạp đáp: “Tại vì em sợ anh biết…”

“Biết cái gì?”

Sự ngập ngừng của Hoán Hiểu Đan cùng sự nóng vội của Giả Khinh Huân càng đẩy sự căng thẳng lên cao. Thế nhưng cô không phải lo lắng, chỉ là không tự nguyện khi phải nói ra bí mật chôn giấu bấy lâu.



“Em sợ anh biết, rằng em đã yêu anh rất nhiều.”

Thoáng chốc, bầu không khí căng như dây đàn bỗng vụt đứt, biểu cảm của Giả Khinh Huân chớp mắt đã chuyển sang sững sờ.

Sau vài giây ngập ngừng, Giả Khinh Huân bỗng quay mặt đi, khó xử hắng giọng: “Để yên cho anh dành thời gian bù đắp cho Tâm Di, đừng có làm anh vỡ kế hoạch.”

“Là anh ép em nói ra còn gì.” Hoán Hiểu Đan thản nhiên đáp trả, vẻ mặt còn có chút đắc thắng.

Cùng lúc, Hoán Hiểu Đan cầm đến quyển album trong tay, cô cúi đầu lật mở trang đầu tiên, lên tiếng giục: “Cho anh xem cái này.”

Giả Khinh Huân đặt bộ đồ trong tay xuống hành lý đang mở, sau đó bước đến ngồi xuống cạnh Hoán Hiểu Đan.

Còn chưa đợi cô nói, rơi vào tầm mắt của Giả Khinh Huân là hình chụp của trẻ sơ sinh, dưới góc phải còn có những dòng chữ viết tay, ghi rõ tên Hoán Tâm Di cùng ngày tháng năm sinh và giờ sinh.

Mỗi lần xem lại ảnh cũ, những cảm xúc ngày xưa vẫn hiện hữu nguyên vẹn trong lòng Hoán Hiểu Đan. Cô mỉm cười quay sang nhìn anh, chủ động tâm sự.

“Lúc Tâm Di chào đời khóc rất lớn tiếng, còn em lúc đó đã mệt đến mức tựa như hồn lìa khỏi xác. Thời điểm quyết định tự mình sinh con, tự mình nuôi con đợi đến ngày cùng anh đoàn tụ, em còn cho rằng sẽ không có gì làm khó được em, nhưng thực tế đã khiến em thức tỉnh ngay từ những giây phút đầu.”

Càng về sau, giọng nói của Hoán Hiểu Đan tựa như bị nghẹn lại do cảm xúc lấn át, ngay cả nụ cười trên môi cũng không rõ từ khi nào đã chuyển sang gượng gạo.

Phát hiện hai đầu chân mày của Giả Khinh Huân hơi nhíu lại, Hoán Hiểu Đan khẽ nhìn thẳng vào mắt anh, bao nhiêu tủi thân kìm nén bấy lâu lại không thể khống chế mà bộc lộ.

“Đã rất nhiều lần… em rất sợ… sợ rằng chúng ta không thể trở về bên nhau, vậy chẳng phải con gái chúng ta cũng sẽ giống như em, con bé phải sinh ra và lớn lên trong một gia đình không trọn vẹn. Nhưng em, cũng thật sự hết cách rồi…”

Nói đến đây, Hoán Hiểu Đan chỉ biết cong môi cười bất đắc dĩ: “Anh đã cố chấp ở bên em, nên em chỉ còn cách cố chấp giữ lại Tâm Di để đáp lại tình yêu của anh.”

Từ đầu đến cuối, Giả Khinh Huân vẫn luôn im lặng, tuy nhiên mỗi câu mỗi chữ Hoán Hiểu Đan nói ra, anh đều lắng nghe thật kỹ.

Giả Khinh Huân khẽ tựa cằm lên vai Hoán Hiểu Đan, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn chằm chằm vào ảnh sơ sinh của Tâm Di.

Có lẽ, cả hai đều biết rất rõ, trong lòng mỗi người đều có những khó khăn và nỗi khổ tâm không thể giải bày. Nhưng ở thời điểm hiện tại, thay vì trách người khác nhẫn tâm chia cắt, Giả Khinh Huân lẫn Hoán Hiểu Đan đều phải cảm ơn những thử thách đó.



Bởi chính vì có sóng gió, cả hai mới càng thêm trưởng thành. Và cũng nhờ có sóng gió, cả hai mới biết tình yêu cuồng nhiệt thời tuổi trẻ, vẫn cháy âm ỉ mãi mãi không thể dập tắt.

Trước động thái của Giả Khinh Huân, Hoán Hiểu Đan mỉm cười lật tiếp những trang album cho anh xem ảnh lúc nhỏ của Tâm Di.

Vừa xem lại ảnh, cô vừa ẩn ý hỏi: “Anh có thấy điều gì lạ không?”

Đến khi nghe hỏi, Giả Khinh Huân ngồi thẳng người lên, chăm chú quan sát những bức ảnh trong album. Dõi theo bộ dạng nghiêm túc của anh, Hoán Hiểu Đan bật cười giải thích.

“Màu ảnh có hơi cũ, nhưng giá trị là vô giá. Ông ngoại Tâm Di có một chiếc máy ảnh đời cũ, film dùng cho máy đã ngừng sản xuất từ lâu, thế nên ông ấy không dám sử dụng đến. Vậy mà từ ngày Tâm Di ra đời, ông ấy chẳng tiếc bất cứ thứ gì.”

Vốn không muốn khiến bầu không khí trở nên trầm xuống, nhưng mỗi lần nhớ về chuyện cũ, Hoán Hiểu Đan lại không thể khống chế được cảm xúc, thoáng chốc nước mắt đã tràn ngập mi mắt.

“Ngoài anh ra, ông ngoại Tâm Di là người đàn ông thứ hai em vô cùng biết ơn. Dù không máu mủ ruột rà, ông ấy vẫn rộng lượng che chở em và mẹ, sau đó còn bao bọc, nuôi dưỡng Tâm Di lớn lên trong hạnh phúc và vui vẻ.”

Càng nói, nước mắt càng chảy dài trên gương mặt của Hoán Hiểu Đan. Giả Khinh Huân trầm mặc dõi theo cô, dịu dàng lau đi dòng lệ nóng hổi kia.

“Chỉ tiếc rằng ông ấy không phải là người sinh ra em.” Hoán Hiểu Đan buồn bã cười nhạt: “Nếu ông ngoại Tâm Di là cha của em, có lẽ cuộc đời của em đã không phải kéo thêm nhiều người cùng chịu đau khổ.”

Sau một hồi lâu yên lặng, đến lúc này Giả Khinh Huân bỗng lên tiếng góp lời: “Cứ xem như kiếp trước em mắc nợ cha ruột, nên kiếp này phải trả nợ cho ông ta. Trả xong khoản nợ đó, kiếp này em có thể tự do sống vui vẻ.”

Ngay tức khắc, Hoán Hiểu Đan đã lắc đầu phủ nhận, nửa thật nửa đùa tiếp lời: “Không thể, kiếp này em nợ anh, kiếp sau chắc chắn sẽ không yên với anh.”

Nghe Hoán Hiểu Đan nói xong, Giả Khinh Huân bất giác bật cười thành tiếng, dáng vẻ chớp mắt đã tỏ ra kiêu ngạo.

“Có lý đó, vậy thì liệu mà trả nợ cho anh từ bây giờ đi. Tính rẻ cho em sống với anh trăm năm ngàn kiếp, mỗi kiếp sinh cho anh mười đứa con.”

“Được thôi.” Hoán Hiểu Đan lên giọng hùa theo: “Kiếp sau em sẽ đầu thai thành heo, một lần sẽ sinh cho anh cả bầy đủ trai lẫn gái.”

Giả Khinh Huân: “…”