Sau những gì Giả Khinh Huân nói, bầu không khí yên lặng đến ngột ngạt. Có thể ngày đó trong mắt người lớn trong nhà, anh chỉ là một cậu thanh niên mới lớn với suy nghĩ nông nổi, nhưng hiện tại đã chứng minh, anh vốn đã trưởng thành để làm chỗ dựa cho Hoán Hiểu Đan.
Vì mặt mũi, vì danh tiếng, vì bốn chữ “môn đăng hộ đối”, chính người nhà Giả Khinh Huân đã khiến cuộc sống của những người liên quan bị xáo trộn không đáng. Để rồi hậu quả nhận về chính là mất sự nghiệp, mất uy tín, và mất cả tình cảm gia đình.
Dõi mắt nhìn ai nấy im lặng trầm mặc, ngay cả Giả Khinh Huân cũng không buông bỏ được quá khứ, Hoán Hiểu Đan giờ đây chỉ cảm thấy có chút xót xa, còn ý nghĩ hận thù đối đầu với người nhà anh năm xưa trong cô đã sớm phai nhòa.
Hoán Hiểu Đan là gốc rễ hình thành nên vết nứt và sự đau thương giữa Giả Khinh Huân với người nhà. Vậy nên nếu muốn cứu vãn, chính cô phải là người kết thúc trước.
Trầm ngâm một lúc, Hoán Hiểu Đan chậm rãi đưa mắt nhìn sang cha mẹ Giả Khinh Huân, sau đó nhìn về phía ông bà ngoại anh, chủ động lên tiếng.
“Con hiểu cảm giác của ông bà và hai bác, nếu đứng ở tư cách là phụ huynh, con cũng không thể chấp nhận được việc con cháu mình vì người ngoài mà trở mặt với người trong nhà.”
Ngừng lại một chút, khóe môi của Hoán Hiểu Đan hơi cong lên, thế nhưng nụ cười cùng giọng nói lại mang theo đầy sự chua xót: “Nhưng Khinh Huân đã cứu được một mạng người, còn tạo ra được một sinh mạng khác.”
Nghe đến đây, sự tập trung của những người có mặt đồng loạt đổ về phía Hoán Hiểu Đan và Tâm Di trong vòng tay Giả Khinh Huân. Bất giác, anh sờ đầu con gái, bấy giờ mới nhận ra “chuyện lớn” bản thân đã làm được.
Thái độ của Hoán Hiểu Đan của bốn năm trước hay hiện tại vẫn có chút bất cần, cũng chưa từng sợ hãi hay trốn tránh khi đối diện với người nhà của Giả Khinh Huân.
“Thật lòng mà nói, con không cần sự thừa nhận của ông bà hay hai bác, bởi ngày hôm nay có mặt ở đây với tư cách là vợ của Khinh Huân, con đã thắng rồi. Có điều, nếu mọi người có thiện ý làm lành với Khinh Huân, con sẽ tuyệt đối không ngăn cản, bởi trên đời này chẳng có gì hơn được máu mủ.”
Người lớn chưa chắc trưởng thành, trẻ con chưa chắc không hiểu chuyện. Ông bà và cha mẹ Giả Khinh Huân đã ỷ vào việc bản thân là người lớn, có quyền lực để chèn ép cuộc đời của một đứa trẻ vô tội, mà đứa trẻ ấy lại là người Giả Khinh Huân yêu đến tận xương tủy.
Ông ngoại Giả Khinh Huân bất chợt nở một nụ cười có hơi gượng gạo, bàn tay hướng về phía Tâm Di, cất lời ẩn ý: “Công chúa nhỏ phải sống ở lâu đài phải không?”
Khi đầu ngón tay của ông ngoại Giả Khinh Huân chạm vào cánh tay của Tâm Di, cô bé đang úp mặt trong ngực anh lén xoay đầu nhìn qua.
Trước ánh mắt chờ đợi của ông, Tâm Di nhỏ giọng hỏi lại: “Công chúa ở đâu ạ?”
“Con là công chúa đó.”
Ông ngoại Giả Khinh Huân vừa dứt câu, Tâm Di đã kiên quyết lắc đầu: “Con đâu phải là công chúa, con là Tâm Di mà.”
“Ây yo.” Ông ngoại anh không nhịn được lên giọng cảm thán, lời nói có ý cưng nịnh Tâm Di, nhưng cũng kèm theo mũi giáo đâm về phía Giả Khinh Huân: “Con vừa thật thà lại thực tế, may mà không giống cha con.”
Ông ngoại anh vừa nói hết, bầu không khí căng thẳng vừa rồi như được xoa dịu, Giả Khinh Huân cũng không cãi lại, Hoán Hiểu Đan chỉ khẽ mỉm cười.
Trước đây đôi bên xảy ra không ít mâu thuẫn, thế nên dù chọn làm hòa nhưng vẫn khó tránh khỏi sự ngượng ngùng, để bình thường hóa mối quan hệ, e rằng còn phải cần thêm một quãng thời gian dài.
Hoán Hiểu Đan thật lòng muốn Giả Khinh Huân làm hoà với người thân, nhưng cô không hề có ý định nịnh bợ hay lấy lòng người nhà anh. Bởi Hoán Hiểu Đan hiểu rất rõ, sẽ không dễ để họ chấp nhận cô, và cô cũng không thể xem như chuyện cũ chưa từng xảy ra.
Gần đến trưa, ông bà ngoại Giả Khinh Huân giữ lại cùng ăn cơm, ban đầu anh có thái độ từ chối, nhưng bị Hoán Hiểu Đan ép nên đành phải ở lại.
Từ lúc bước vào nhà, Tâm Di cứ bám chặt lấy Giả Khinh Huân, thậm chí còn không dám nhìn qua chỗ mẹ anh.
Nhưng nói đi phải nói lại, sau sự thất bại hiện hữu, mẹ anh đã khiêm nhường hẳn đi, không còn tỏ ra lạnh lùng khó gần như trước.
Đáng tiếc, con trai và cháu nội lại không muốn đến gần.
Suốt lúc ăn cơm, Tâm Di vẫn rúc trong người Giả Khinh Huân, cách ăn uống cũng không nhiệt tình như ở nhà.
Qua một lúc, liếc thấy hai khoé môi Tâm Di trễ xuống mếu máo, Hoán Hiểu Đan từ tốn buông đũa, giơ tay bế con gái từ Giả Khinh Huân qua phía mình.
Ngay khi được Hoán Hiểu Đan bế, Tâm Di lập tức úp mặt vào vai cô bật khóc thút thít, vô tình thu hút sự chú ý của những người có mặt.
Nghe tiếng con gái khóc, Giả Khinh Huân liền xoay qua kiểm tra, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
“Con muốn về nhà…”
Tâm Di ôm chặt lấy Hoán Hiểu Đan, có lẽ sau một hồi lâu bị mẹ Giả Khinh Huân nhìn chằm chằm, cô bé đã trở nên sợ hãi bất an.
Đúng lúc này, bà ngoại Giả Khinh Huân bỗng bước đến sau lưng Hoán Hiểu Đan, bà nhẹ nhàng lay tay Tâm Di đang ôm cổ cô, nói bằng chất giọng dỗ dành: “Tâm Di, xem bà có gì cho con này.”
Tâm Di vừa thút thít vừa ngẩng đầu nhìn lên, thấy bà giơ hũ sữa chua có hình trái dâu trên nắp, cảm xúc của cô bé cũng dần ổn định lại.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi Tâm Di đã nín khóc, bà ngoại anh vừa giơ hai tay về phía cô bé, vừa đề nghị: “Để bà cố lấy muỗng cho con ăn được không?”
Tâm Di lấy tay quệt nước mắt, nhanh chóng gật đầu rồi chồm qua cho bà ngoại anh bế.
Giao cô bé cho ông ngoại Giả Khinh Huân bế, bà ngoại anh đi lấy muỗng. Đặt cô bé ngồi trên chân, ông vừa vuốt tóc cháu gái, vừa không nhịn được mà cảm thán.
“Sao có thể ngoan như thế này chứ.”
Dõi theo Tâm Di được nuôi dạy ngoan ngoãn, dù khó chịu nhưng cũng không quấy phá, bất giác mẹ Giả Khinh Huân chợt hiểu ra, bà quả thật đã thất bại trong tư cách người làm mẹ.