Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối - Chương 20




Kiều Hân không cách nào tưởng tượng mình gặp phải chuyện gì.



Cô giống như bị ném đến tận đại dương bao la, cô không có chỗ để trốn, cô dùng sức hô hấp, giãy giụa, dụng cả tay chân đá, đánh!



Nhưng chẳng có tác dụng gì, chống cự của cô bị người dễ dàng hóa giải.



Lần này đối phương không tiếp tục mềm lòng, cũng không có do dự.



Anh cố định đôi tay của cô ở hai bên thân thể.



Đầu óc của cô trống rỗng.



Cảm giác thân thể được khuếch trương vô tận, biến đổi lớn đến cực hạn, rồi lại cực kỳ triền miên.



Trong hỗn loạn không chịu nổi, động tác của Kiều Bùi có chút lạnh nhạt, có lúc hình như anh không bắt được trọng điểm.



Kiều Hân đã giận đến thở hổn hển, không có cách nào nhúc nhích, cô giống như con thỏ chờ bị giết mổ, lẳng lặng nằm ở trên giường.



Cô biết ánh mắt của anh tìm tòi nghiên cứu mình, thân thể của cô bị bày ra tư thế nghênh tiếp. . . . . .



Cô nhắm mắt lại, đặc biệt muốn cho mình bất tỉnh.



Nhưng chuyện vẫn còn chưa kết thúc, mặc kệ lúc trước anh biểu hiện cẩn thận như thế nào, nhưng cuối cùng vẫn khiến cô đau đớn.



Cảm giác đau đó giống như có thể chạy thẳng đến đáy lòng, cô lạnh đến run rẩy.



Đó là một loại phương thức nguyên thủy nhất.



Kiều Hân không cách nào liên hệ người ở trên thân thể mình với người anh mà mình sùng bái.



Thật may là Kiều Bùi không có cố ý hành hạ cô, có lẽ cũng thông cảm thân thể cô khó chịu.



Sau khi kết thúc tất cả, anh ôm Kiều Hân đến giữa giường, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.



Sau đó, Kiều Hân cũng không có biểu hiện khóc rống. Ngược lại sau khi cô bình tĩnh nằm ở trên giường, mắt cũng không nhắm, cô thích hành hạ mình, không nháy một cái nhìn đồng hồ trên tường.



Kiều Bùi ôm cô vào lòng, nhè nhẹ vỗ về lưng của cô, thỉnh thoảng anh sẽ cúi đầu hôn lên cổ cô hai cái



Kiều Hân không tiếng động nằm một hồi, sau khi có hơi sức một lần nữa, cô nhanh chóng ôm chăn mỏng ngồi dậy từ trên giường.



Trong nháy mắt, lưng của cô liền lộ ra, cô rất nhanh che chăn mỏng lên người, vội vàng đứng lên chuẩn bị đi tới phòng tắm.



Nhưng Kiều Bùi ở trên giường, đột nhiên cảm giác trong ngực trống rỗng.



Anh nhanh chóng duỗi một cánh tay, lại lần nữa túm Kiều Hân trở về trong lồng ngực của mình.



Anh ôm lấy cô từ phía sau, thản nhiên nói: "Anh ôm em đi."



Nói xong anh đã ôm cô lên.



Kiều Hân cảm giác thân thể nhẹ bẫng, cô đã bị Kiều Bùi ôm đi tới phòng tắm.



Cô theo bản năng kháng cự, kết quả lần này có lẽ là sợ cô té xuống, Kiều Bùi ngược lại ôm cô càng chặt hơn.



Lần này Kiều Hân không động đậy nữa, dứt khoát nhắm mắt lại.



Lúc được Kiều Bùi đặt vào bên trong bồn tắm ấm áp, Kiều Hân không buông lỏng chút cảm giác.



Bắp thịt toàn thân cô đều căng thẳng .



Mặc dù đang nhắm mắt lại, nhưng cô có thể cảm thấy ánh mắt Kiều Bùi rơi vào trên người mình. . . . . .



Kiều Bùi đòi hỏi chuyện này vô cùng mãnh liệt, Kiều Hân mới biết mùi đời, hoàn toàn không hiểu được những thứ kia, cả người cô đều bị dọa sợ.



Thân thể hoàn toàn chống đỡ không được, mặc cho anh muốn làm gì thì làm.



Đến cuối cùng quả thật chịu không nổi, có mấy lần phải ngất đi. Hơn nữa sau khi kết thúc, cô có thể cảm thấy thân thể của anh vẫn còn đang chuyển động.



Trong lòng cô mơ hồ cảm thấy anh hoàn toàn có thể muốn cô nhiều hơn mấy lần.



Hơn nữa sau khi anh dừng lại, lúc ôm cô, hoàn toàn giống như muốn phóng thích dục vọng. . . . . .



Cho nên hiện tại Kiều Hân hoàn toàn không dám làm bất kỳ chuyện gì kích thích đến anh.



Dáng vẻ không nhúc nhích của cô giống như bị dọa sợ, ở đó không nhúc nhích, mắt càng nhắm thật chặt.




Mới vừa rồi Kiều Hân lại giống như biến thành "Con thỏ nhỏ" khéo léo kia.



Kiều Bùi ngồi ở bên mép bồn, nhìn một hồi, anh cảm thấy thú vị, không nhịn được đưa tay hất một chút nước lên Kiều Hân, tưới vào vai của cô .



Da thịt được nước ấm làm ướt đến cực kỳ mềm mại, quả thật vô cùng mịn màng .



Anh không nhịn được cúi người xuống hôn hít, bờ môi của anh mới vừa đụng chạm vào cô, Kiều Hân liền co rúm lại.



Cô nhanh chóng xoay đầu lại, mắt cũng mở ra theo.



Tầm mắt hai người đối diện với nhau.



Mắt của Kiều Hân mở thật to, không giống như lúc trước đều là tin tưởng sùng bái nhìn về phía ánh mắt của anh, lúc này trong đôi mắt Kiều Hân trống rỗng.



Cho tới bây giờ, vẻ mặt Kiều Bùi đều rất bình tĩnh, lúc này hiếm khi lại xuất hiện vẻ mặt chần chờ.



Trong ánh mắt của anh chợt lóe lên, giống như là có lời muốn nói với Kiều Hân.



Anh ấn đầu cô về phía mình, chạm với đầu của anh.



Một tay khác của anh càng thò vào trong nước, vuốt ve da thịt tinh tế của cô.



Kiều Hân xấu hỗ nhìn về phía anh, ánh mắt vốn trống rỗng, lúc này giống như là nhiễm vào băng sương, cô lạnh lùng nhìn về phía anh.




Cuối cùng Kiều Bùi cũng không nói gì.



Bí mật kia của anh, anh nhất định phải mang theo bí mật này tiến vào phần mộ.



Lúc sinh thời, anh chỉ có thể là đứa nhỏ của nhà họ Kiều.



Đối với anh mà nói, mình và Kiều Hân có liên hệ máu mủ hay không, hoàn toàn không quan trọng. Cho tới bây giờ, cuộc đời của anh không phải dùng lẽ thường tới suy đoán, anh cũng không cho là mình cần tuân thủ nguyên tắc khuôn phép gì.



Kiêu ngạo như anh, sẽ không thể duới tình huống như thế giải thích cái gì với Kiều Hân.



Anh ôm Kiều Hân, dùng thân thể cảm giác nhiệt độ trên người Kiều Hân.



Anh đã quyết định thuần phục cô từ sớm, anh không nghĩ tới thế tục có quan hệ gì trên người bọn họ.



Huống chi coi như có quan hệ thật, anh cũng sẽ không quan tâm.



Trong đầu Kiều Hân rất hỗn loạn, Kiều Bùi không quan tâm người khác biết chuyện này của bọn họ. Lúc đầu ở Thượng Hải, biểu hiện của anh đã đủ lớn mật rồi, đó hoàn toàn là không cần thiết chút nào.



Cô đoán những người phụ tá Lý đó đã sớm biết, chỉ là những người đó có thể ở bên cạnh Kiều Bùi, miệng nhất định đều rất kín.



Nhưng tình huống của cô và anh không thể để cho người ngoài phát hiện.



Loại chuyện này quan hệ quá nhiều, ba cô, nửa đời sau của cô. . . . . .



Đây không phải là đơn giản j□j. . . . . .



Đã vượt qua rất nhiều người, nhiều điểm mấu chốt. . . . . . Cô cũng không cách nào đối mặt với chuyện này. . . . . .



Cô nhất định phải chú ý chừng mực.



Đợi khi cô được Kiều Bùi ôm ra ngoài lần nữa, cô mới biết trên giường có bao nhiêu lộn xộn, quần áo của bọn họ rơi vãi đầy đất.



Ở trên giường đơn màu sáng mơ hồ còn có một chút vết máu làm cho người ta lúng túng.



Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, chỉ có rèm cửa sổ che những tia sáng ở phía ngoài.



Kiều Bùi hôn lên gương mặt cô một cái, từng cử động của anh cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.



Kiều Hân giật mình, nhanh chóng tránh khỏi động tác của anh.



Sau khi được đặt lên giường, môi cô mấp máy, cố gắng hít thở hai lần mới lên tiếng: "Cầu xin anh, tôi muốn một mình yên tĩnh một chút. . . . . ."



Lần này Kiều Bùi không có làm khó cô, anh nhanh chóng cầm quần áo ở mép giường lên, mặc vào.



Lúc cài nút ở cổ tay áo, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.



Chỉ là trước khi anh đi ra, Kiều Hân giống như nghĩ đến điều gì, vội vàng bổ sung một câu: "Đừng để người khác đi vào, tôi tự dọn dẹp."