Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối - Chương 19




Mặc dù sớm có chuẩn bị, nhưng chờ sau khi mở cửa ra, Kiều Hân vẫn ngẩn người.



Cô không ngờ sẽ gặp lại Kiều Bùi nhanh như vậy.



Lúc Kiều Bùi tiến vào, sắc mặt không có gì đặc biệt.



Anh mặc một áo sơ mi màu sáng.



Anh ở nhà đều rất tùy ý, lúc này tay áo sơ mi càng hơi xắn lên một chút, lộ ra cánh tay bền chắc của anh.



Sau khi anh đi tới, rất tùy ý đánh giá Kiều Hân.



Kiều Hân hơi gầy một chút, nhưng sắc mặt khá tốt.



Chỉ là quần áo trên người không phải những bộ anh chọn cho cô.



Sau khi đi vào, Kiều Bùi rất tự nhiên đóng cửa ở phía sau lại.



Trước đó Kiều Hân thử đi mở cánh cửa kia ra, nhưng không biết vì sao cửa kia chỉ có thể mở ra từ bên ngoài, ở bên trong hoàn toàn không mở được.



Lúc này thấy anh khóa cửa lại.



Kiều Hân liền khẩn trương lui về phía sau một bước.



Cô nỗ lực duy trì khoảng cách an toàn với anh.



Kiều Bùi cũng không quá nóng lòng đến gần cô, hoàn toàn ngược lại, sau khi anh đi tới rất tùy ý ngồi ở trên ghế bên cạnh.



Kiều Hân đứng dựa vào tường, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.



Bố trí trong phòng vẫn như trước



Rèm cửa sổ xinh đẹp, đồ trang trí đáng yêu.



Giường ngủ vô cùng thoải mái. . . . . .



Đối với Kiều Bùi mà nói, lúc này Kiều Hân rất giống là một con thỏ nhỏ lây nhiễm thói xấu ở bên ngoài.



Anh nhìn cô một cái, thản nhiên nói: "Tới đây."



Kiều Hân hận không được dán mình lên tường, trở thành một bức tranh vẽ.



Kiều Bùi không bao giờ lặp lại câu nói lần thứ hai với người khác.



Cô đứng bất động như vậy, đây quả thực là công khai cãi lời.



Kiều Hân dán lên tường, rất cẩn thận nói: "Em hiểu rõ anh rất giận em. . . . . ."



Cô nuốt ngụm nước miếng, vô cùng khẩn trương tìm từ: "Em tình nguyện chịu phạt, anh phạt em, đánh em đều được."



Kiều Bùi nâng khóe miệng lên, vốn không nhìn ra biểu cảm trên khuôn mặt anh.




Anh khẽ cúi người, Kiều Hân còn tưởng rằng anh muốn làm cái gì đó.



Kết quả Kiều Bùi chỉ nhàn nhạt quan sát cô từ trên xuống dưới.



Ánh mắt kia không chút cố kỵ, trong lòng Kiều Hân lo lắng một trận.



Đến lúc này, Kiều Hân không thèm đếm xỉa đến, sau khi bị Kiều Bùi nhìn dò xét một hồi.



Cô rốt cuộc ngẩng đầu lên, giống như một con thỏ nhỏ có thể chiến đấu bất cứ lúc nào, cô kích động nói ra: "Kiều Bùi, anh liên tục không bỏ qua cho em gái của mình, anh là đồ mặt người dạ thú! ! Nếu như ba biết. . . . . ."



Kiều Bùi nghe xong, mắt nhanh chóng nhiễm ý cười.



Anh rất nhanh lấy điện thoại di động ra, nhấn mấy số.



Điện thoại kết nối ở trong ánh mắt ngạc nhiên của Kiều Hân.



Kiều Bùi mở loa ngoài ra, cho nên giọng nói bên trong vang lên rất rõ, Kiều Hân lập tức nghe rõ giọng nói bên trong: "Là Kiều Bùi sao?"



Kiều Bùi nhàn nhạt đứng lên, đặt ở vị trí cách tai xa một chút, rõ ràng lúc miễn cưỡng gọi một tiếng "ba" kia, nét mặt quả thật có thể dùng từ giễu cợt để hình dung.



"Là con, không phải ba vẫn muốn trò chuyện với Kiều Hân sao, con bé ở ngay bên cạnh."



Nói xong Kiều Bùi liền đưa điện thoại di động tới trước mặt Kiều Hân.




Kiều Hân ngây ngốc một, hai giây mới phản ứng kịp. Cô đi nhanh mấy bước, đoạt lấy điện thoại ở trong tay Kiều Bùi, nắm thật chặt giống như nắm bè gỗ cứu mạng. Nắm di động trong tay, cô mang theo run rẩy kêu một tiếng: "Ba!"



Mặc dù mấy năm nay ba Kiều không quá quan tâm Kiều Hân, nhưng cuối cùng vẫn có liên hệ máu mủ, ông nhất định là quan tâm Kiều Hân .



Ba Kiều rất nhanh nói: "Kiều Hân, con làm sao vậy? Gần đây ba vẫn luôn rất nhớ con."



Kiều Hân hít hít lỗ mũi.



Cả người cô trượt xuống, ngồi ở góc tường, co mình lại thành một đoàn nho nhỏ bất lực.



Có lẽ là ở đầu bên kia điện thoại, ba nghe được giọng của cô không đúng, vội hỏi: "Kiều Hân, con làm sao vậy. . . . . ."



Đôi mắt đẫm lệ của Kiều Hân trong ánh trăng mờ đối mặt với ánh mắt của Kiều Bùi, trong ánh mắt Kiều Bùi có một vẻ ăn trên ngồi trước.



Màu sắc tròng mắt cũng sẫm màu hơn quá khứ.



Dáng vẻ không thèm để ý chút nào của anh khiến cô hốt hoảng, cô bị ánh mắt của anh hù sợ.



Lời nói đến bên khóe miệng nhưng không thể thốt lên một chữ



Kiều Hân nói đứt quãng: "Ba, con không sao . . . . . . Con chỉ là nhớ ba, ba phải nhớ bảo trọng bản thân. . . . . ."



Ba Kiều cũng không suy nghĩ nhiều, ngược lại còn dặn dò ở trong điện thoại: "Hân Hân, lúc ba không có mặt, con phải nghe lời anh, không nên chọc anh con tức giận."



Thật ra thì ba Kiều cũng không cảm thấy Kiều Hân sẽ chọc cho Kiều Bùi tức giận, dù sao Kiều Hân sùng bái anh trai như vậy mà. Hơn nữa mấy năm nay, Kiều Bùi - người làm anh này đối với Kiều Hân cũng rất tốt, cảm tình của bọn chúng quả thật còn thân hơn anh em cùng ba cùng mẹ.




Ngược lại đôi mắt Kiều Hân đỏ một chút, cô nhanh chóng cúp điện thoại.



Kiều Bùi trầm mặc nhìn Kiều Hân ngồi dưới đất co rút thành một đoàn, cuối cùng anh đứng lên từ trên ghế, đi tới trước mặt Kiều Hân.



Tư thế chênh lệch giống như địa vị hai người.



Kiều Bùi nhìn cô từ trên cao xuống, nhìn một lúc lâu mới cong một gối xuống, đối mặt với cô.



Kiều Hân vẫn không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô cố gắng cúi đầu.



Kiều Bùi không lên tiếng, đến lúc này anh ngược lại có vẻ có chút áy náy. Anh hít sâu một hơi, cuối cùng nhấc tóc của cô lên, hôn tóc mai trên trán cô.



Lúc hôn cô, giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn một chút: "Em cho rằng anh sẽ để tâm."



Anh giống như là tuyên cáo: "Em nhất định thuộc về anh."



Ngón tay của anh đẩy quần áo của cô ra, trực tiếp thăm dò vào trong quần áo của cô.



Da thịt dưới bàn tay rất tốt, chính là khiến người ta không đành lòng rời đi. Ngón tay của anh có chút lạnh, khi anh xoa lên hông của cô, bụng cô theo bản năng co rút lại.



Kiều Hân đưa tay muốn cho anh một bạt tai, nhưng anh bắt cánh tay của cô lại.



Kiều Hân cũng không biết anh làm như thế nào? Cảm thấy đầu mình choáng váng, cô liền bị anh đè xuống giường bên cạnh.



Anh vẫn ung dung nhìn nét mặt của cô.



Kiều Hân dùng sức giãy dụa hai cái, nhưng giãy dụa không có tác dụng.



Môi cô mấp máy, giống như không cách nào nhịn được tình huống như vậy.



Anh cúi người đến gần cô, đôi môi nhẹ nhàng dính vào trên gương mặt của cô.



Cô dùng sức tránh ra.



Ánh mắt của anh dừng ở trên mặt cô một lúc, sau đó anh nhanh chóng hôn lên vành tai của cô, cảm giác tê liệt đó khiến cô sợ run đến tận sau lưng.



Kiều Hân biết mình không chạy khỏi, cô hít sâu một hơi, trong đầu đều là lời nói trái luân thường không cố kỵ vừa rồi của anh, giọng cô mang theo thê lương nói qua: "Kiều Bùi. . . . . ."



Lòng của cô co rút một trận, cô không cách nào đối mặt với vẻ mặt của ba sau khi biết chuyện này, cũng không cách nào chịu được ánh mắt người chung quanh nhìn bọn họ.



Mặc kệ có phải là lỗi của cô hay không, nhưng tình huống của mình và anh như thế. . . . . .



Cô biết Kiều Bùi không quan tâm, nhưng cô quan tâm, cô quan tâm muốn chết!



Cô gần như cầu khẩn: "Van cầu anh. . . . . ."



Cô đã không hy vọng xa vời anh sẽ bỏ qua cho mình, cô chỉ có một suy nghĩ: "Đừng thể hiện ra, van anh đừng để cho những người khác biết. . . . . ."