Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại

Chương 7: Ngươi có nhìn thấy một con rắn hay không?




Edit: thiên_lazy

Beta: Đào

" Uy, ta nhìn là biết ngươi vừa tới quốc gia này có đúng không? Nhất định là có rất nhiều địa nơi ngươi không hiểu, ta có thể nói cho ngươi nghe toàn bộ những gì ta biết,.... "Tiêu Mặc đến gần nàng, cố hết sức thuyết phục nàng.

Trên gương mặt tuấn tú của Hắn,nở rộ lên một nụ cười mị hoặc lòng người, hắn tin tưởng nữ nhân trên đời này, không có mấy người có thể kháng cự được nụ cười của hắn.

Hắn biết rất nhiều thiếu nữ, chỉ cần hắn cười với họ. Họ sẽ cam tâm tình nguyện đem bản thân tặng cho hắn, cho dù làm đồ ăn trong miệng hắn.

Nhưng hiển nhiên, hắn đã đánh giá thấp định lực của Liễu Thanh Thanh, chỉ thấy lúc hắn cười tươi tới gần Liễu Thanh Thanh,

Liễu Thanh Thanh đã cầm súng giơ lên, nhắm ngay đầu của hắn, lạnh lùng nói:" Đừng đánh chủ ý lên đồ vật của ta, nếu không , ngươi sẽ trở thành một khối thi thể."

Tiêu Mặc giơ hai tay lên, trong con ngươi rõ ràng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt như cũ, nhưng là ý cười rất miễn cưỡng , xem ra hắn rất kiêng kỵ vũ khí này.

Hắn gật đầu, "Được,được, ta sẽ không đánh chủ ý đến súng của ngươi, nhưng ngươi dù sao vẫn nên nói cho ta biết, ngươi tên là gì đi! "

" Vèo "Một tiếng, bả vai của Tiêu Mặc đã trúng đạn, hắn đau đến biến sắc, mồ hôi lạnh cũng ròng ròng rơi xuống.

"Ngươi nghe không hiểu lời của ta nói sao? Còn dám nghe ngóng chuyện của ta, kế tiếp sẽ là đầu của ngươi bị bắn đấy "Liễu Thanh Thanh lạnh nhạt nhìn hắn, giơ súng lục có gắn ống hãm thanh trên tay trái lên.

Tiêu Mặc gật đầu,hắn cũng không dám nói nhảm nữa, sợ hãi đối với Liễu Thanh Thanh lại sâu thêm một tầng .

Nữ nhân này tàn nhẫn lạnh lùng, so với mình thế nhưng còn muốn hung ác hơn, nói giết người liền giết người, mà còn có một thứ yêu khí, thật không biết nàng từ đâu tới đây.

Hắn nghĩ mình sẽ có bao nhiêu cơ hội từ trong tay nữ nhân này trốn đi, suy nghĩ một chút, cuối cùng không dám lấy bản thân ra mạo hiểm, chỉ có thể bị nữ nhân này cưỡng ép đi về phía trước từng bước một.

Chờ cơ thể hắn hồi phục như cũ, hắn nhất định phải làm cho nữ nhân này đẹp mặt, trước hết để cho nàng thần phục vì sức quyến rũ của mình, thỏa mãn dục vọng của hắn, cuối cùng đem nàng làm thức ăn, một ngụm một ngụm nuốt vào trong bụng hắn.

Nàng xinh đẹp như vậy, thì thích hợp với trước bạo sau giết.

Cứ như vậy mà đi, Liễu Thanh Thanh giơ súng lục về phía Tiêu Mặc, Tiêu Mặc liền giơ tay, một bộ dáng tù binh.

Hai người từ từ đi tới rừng rậm, màn đêm buông xuống, cũng không có gặp một người hay rắn.

Liễu Thanh Thanh có chút thất vọng, con rắn nhỏ kia mà nàng sinh ra đâu rồi? Chẳng lẽ là nàng mạc danh kỳ diệu đi tới Nhật Diệu Quốc, mà con rắn nhỏ lại rớt xuống từ lầu chín chết rồi sao.

Không thể nào, trong nháy mắt nàng rơi xuống đất, vẫn cảm giác được con rắn nhỏ tồn tại, không có khả năng nó chưa cùng nàng đến thế giới này.

"Ta hỏi ngươi, lúc ta rơi xuống, ngươi có hay không nhìn thấy một con rắn.... "Âm thanh của Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên vang lên từ phía sau, cũng làm cho Tiêu Mặc đứng ở phía trước bị nàng cưỡng ép mà nhíu mày.

Nữ nhân này biết rõ còn cố hỏi mình một con rắn, còn hỏi mình có hay không nhìn thấy một con rắn, không chút để ý, lập tức đáp: " Có, đã bị ngươi đặt ở dưới thân.... "

Liễu Thanh Thanh nhếch môi, lần này cũng có thể khẳng định, con rắn nhỏ nàng sinh ra, thật là đi tới thế giới này còn bị nàng đè ở dưới thân.