Xà Vương Tuyển Phi, Bản Cung Đến Từ Hiện Đại

Chương 6: Vừa nhìn cũng không phải dễ chọc




Edit: Zan

Beta: Đào

Tiêu Mặc bị nện choáng váng mặt mày, chưa kịp thấy rõ là ai dang đè lên thân, thì bóng dáng vàng nhạt kia đã rời đi, hắn ngửi thấy trên người kẻ đó có mùi máu tươi nồng nặc.

Tất cả nhà sư diệt yêu đều ngẩn người, nhìn chằm chằm vào bóng dáng vàng nhạt của thiếu nữ đang rơi xuống.

Thiếu nữ có sắc mặt trắng như tờ giấy, tóc dài che kín nửa khuôn mặt, đợi nàng có thể quay người lại, lộ ra nửa khuôn mặt còn lại, tất cả mọi người đều giật mình há to miệng.

Là một thiếu nữ xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, mặt như tranh vẽ, toàn thân nàng toát ra khí chất lãnh diễm.

Chỉ thấy cô gái kia từ trên người Tiêu Mặc chậm rãi đứng lên, từ trong ống tay áo rút ra một vật màu đen, không ai biết đó là cái gì, tất cả mọi người toàn bộ đều vây quanh thiếu nữ.

Yêu khí, trên người thiếu nữ này thế nhưng lại có yêu khí, nhưng nàng tuyệt đối không phải là yêu quái, về việc này hơn 20 vị nhà sư diệt yêu có kinh nghiệm phong phú về diệt trừ yêu quái ở đây đều có thể làm chứng.

"Giết" Không biết ai hô một câu, hơn 20 nhà sư diệt yêu đồng thời ra tay, trường kiếm trong tay lẫm liệt đâm về phía Liễu Thanh Thanh cùng Tiêu Mặc đang ở sau.

Tiêu Mặc cười tà tứ, không để ý tới tay trái mình bị thương, chỉ hứng thú tràn trề nhìn bóng dáng vàng nhạt của thiếu nữ trước mắt đang bị vây lấy.

Rất tốt, hắn phải thừa lúc trước khi thiếu nữ này bị giết khôi phục lại nguyên khí, sau đó sẽ một lần giết hết tất cả những tên nhà sư diệt yêu này không cho bất kì kẻ nào chạy thoát để báo thù.

Lúc tất cả trường kiếm đâm về phía Liễu Thanh Thanh, biến cố bỗng nhiên phát sinh, chỉ thấy vũ khí màu đen trong tay Liễu Thanh Thanh, "Bùm, bùm, bùm---" phát ra vài tiếng nổ, vị nhà sư diệt yêu cầm đầu chết trong vũng máu.

Tất cả mọi người đều ngẩn người lần nữa, đằng sau tên nhà sư diệt yêu vừa chết có người hét to, "Sư thúc, sư thúc..."

Hiển nhiên, người vừa chết có thân phận không nhỏ, người phía sau muốn tiến lên, Liễu Thanh Thanh đã thay đổi vũ khí trong tay, là một cây súng tự động AK47, theo sau là một đạo ánh lửa chói mắt, toàn bộ người đã ngã trên mặt đất.

Đến khi chết bọn họ vẫn không hiểu, thứ vũ khí đáng sợ trong tay Liễu Thanh thanh là cái gì.

Cất kỹ súng tự động, Liễu Thanh Thanh quay người lại, lạnh lùng nhìn nam nhân đang trợ mắt há mồm kia.

Sự tồn tại của nam nhân này sẽ làm cho nữ nhân khắp thiên hạ ghen ghét, gương mặt tuấn tú tuyệt mỹ, mắt phượng tà mị, sống mũi thẳng tấp, môi mỏng đỏ tươi, ngũ quan tinh sảo.

Liễu Thanh Thanh không bị mê hoặc bởi gương mặt tuyệt mỹ đó, nàng chỉ đứng đấy, trên gương mặt lãnh diễm hiện lên thần săc rét lạnh. Nàng biết rõ,những người nàng mới giết kia là vây quanh nam nhân trước mặt này, nàng chỉ lam đệm lưng thôi. *do nữ chính xuyên về cổ đại nên Zan sẽ đổi xưng hô thành "nàng" nhá!!*

Mặc dù là thuận tay cứu hắn, nhưng nàng cũng không muốn hắn cảm tạ nàng.

"Ở đây là nơi nào?" Giọng Liễu Thanh Thanh lạnh như băng vang lên.

Tiêu Mặc đánh giá vũ khí trong tay nàng, đôi mắt nheo lại cười tà mị nói, "Nơi này là Nhật Dực quốc, trên tay ngươi là vật gì? Có thể cho ta mượn xem một chút được hay không?"

Nữ nhân này cách ăn mặc cổ quái, hơn nữa còn lấy ra một vũ khí lợi hại như thế, vừa nhìn cũng biết không phải người dễ chọc, nếu có thể lấy được vũ khí trong tay nàng, về sau có gặp phải những tên diệt yêu kia cũng không cần chạy trốn...

Liễu Thanh Thanh như nhìn ra được ý nghĩ của hắn, cự tuyệt nói, "Không thể!