Cửa đá mở ra, còn đợi Mạn Tâm và các cô dời bước, đi ra ngoài liền thấy cả một đám hắc y nhân, nàng giờ mới hiểu được không phải quả táo đụng vào cơ quan mà đúng lúc bọn họ ở bên ngoài mở cửa đá ra.
Những hắc y nhân được huấn luyện nghiêm ngặt từ cửa đá bước vào đứng thành hai hàng, lúc này các cô mới nhìn rõ một nam nhân cao lớn mặc y phục màu tím, trên mặt đeo mặt nạ trắng đi vào, trên người mang theo một cơn gió âm lãnh (âm u lạnh lẽo).
Thiếu nữ đáng yêu nắm thật chặt tay của các cô, núp ra phía sau.
Mạn Tâm cũng khẩn tương, ngừng thở. Hắn là ai vậy? Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Vì sao Mộ Dung Ưng còn chưa tới đến?
“Ngươi là ai? Bắt chúng tôi làm gì? Ngươi cũng đã biết thân phận của chúng tôi, biết điều thì tốt nhất thả chúng tôi ra, chúng tôi có thể bỏ qua chuyện cũ.” Mạnh tiểu thư cố giả vờ trấn định, lớn tiếng nói, rất có khí phách của nữ tướng quân.
Nam nhân đeo mặt nạ màu trắng đi tới trước mặt các cô, ánh mắt sắc bén âm trầm bắn về phía các cô, “Nếu ta muốn thả các ngươi đi, ta cần gì phải bắt các ngươi tới, ta là ai, ngươi không cần biết, còn các ngươi là ai? Ta càng không muốn biết, ta chỉ biết các ngươi là nữ nhân là được rồi!”
Nữ nhân? Từ ngữ mẫn cảm này khiến các nàng không rét mà run, cướp đoạt nhiều mỹ nữ như vậy, phản ứng đầu tiên của các nàng chính là để cho người ta vui đùa.
“Thiếu chủ, chủ công tỉnh giấc, sai thuộc hạ dẫn người vào!” Một kẻ áo đen ở bên ngoài cửa đá vội nhẹ nhàng đi vào, chắp tay bẩm báo.
“Ừ.” Kẻ mang mặt nạ trắng gật gật đầu, dùng ngón tay chỉ vào thiếu nữ đáng yêu núp đằng sau lưng các cô mà phân phó: “Đem cô ta đi.”
“Dạ, thiếu chủ!” Hắc y nhân lập tức bắt lấy cô gái núp phía sau lưng các cô.
“Đừng, tỷ tỷ cứu tôi với!” Thiếu nữ đáng yêu bị dọa hoảng sợ, thét chói tai, thân thể run rẩy, lúc này càng trốn ra sau.
“Không được thương tổn cô ấy, để tôi đi trước!” Dựa vào ý nghĩ bảo vệ con người nhỏ bé yếu đuối, Mạn Tâm không hề nghĩ ngợi liền đứng dậy, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, nàng nghĩ lại vẫn thấy hơi sợ, nói cho cùng nàng không biết cái gì đang chờ đợi mình phía trước?
“Ngươi?” Nam nhân mang mặt nạ trắng nhìn chằm chằm nàng, tay đột nhiên lướt qua nàng đầy mờ ám, làn da trắng mịn, một giây sau lại đột nhiên túm chặt lấy cằm nàng, “Không cần phải gấp, sẽ đến phiên ngươi!”
“Buông ra..Ta còn chưa nói xong” Bạch diện nam nhân lướt nhanh qua ngực nàng, điểm hai cái, nàng không thể cử động, chỉ có thể phẫn nộ trưng mắt nhìn hắn.
“Còn không mau đem cô ta đến cho chủ công!” Bạch diện nam nhân nhìn cô gái bị hù đến hoảng sợ, lệ rơi đầy mặt, không có lấy một tia đồng cảm, cũng không kiên nhẫn phân phó.
“Dạ, thiếu chủ!” Hắc y nhân tiến đến cô gái.
“Đừng, đừng bắt tôi!” Thiếu nữ đáng yêu bị dọa không ngừng lùi ra sau, hắc y nhân đưa tay điểm lên trên trán cô một cái, cô ta lập tức ngất đi, ngã vào trong ngực của hắn.
“Thả cô ấy ra!” Mạnh tiểu thư đột nhiên xuất chiêu, nhưng tay cô còn chưa đụng tới góc áo người ta, đã bị hắc y nhân từ phía sau đánh một chưởng vào lưng, thân thể từ từ ngã xuống.
Mạn Tâm chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ngã xuống, trơ mắt nhìn cô gái bị hắn y nhân mang đi, biến mất bên ngoài cửa đá, trong lòng nàng thầm lo lắng, vì sao Mộ Dung Ưng còn chưa tìm đến? Chẳng lẽ không không lần theo dấu vết của mình được sao?
Nếu thật sự là vậy, nàng chẳng phải là rất nguy hiểm? Nhìn thấy nam nhân mang đồ màu trắng trước mặt, trong lòng bỗng dâng lên một loại sợ hãi.
“Sợ sao? Nhưng ngươi yên tâm, ta bây giờ có chút hứng thú với ngươi, cho nên sẽ giữ ngươi an toàn.” Nam nhân mang mặt nạ buông nàng ra, nói.
Mạn Tâm không để ý đến hắn, trực tiếp ngồi xổm xuống đất đưa tay lên mũi của Mạnh tiểu thư, cảm giác được cô ta còn thở, lúc này mới yên lòng.