Mộ Dung Ưng lần theo mùi hương, truy tìm dọc đường đi. Khi tới chỗ rừng cây, mùi hương đột nhiên biến mất, trong rừng cây hoàn toàn yên tĩnh, không có chút dấu hiệu nào chứng tỏ đã từng có người tới đây, cũng không có lối ra.
Hắn cẩn thận lục soát, cũng không tin bọn họ nhiều người như vậy bỗng dưng biến mất không để lại chút dấu vết.
“Đại ca, có phát hiện được gì không?” Dương Tử Vân đuổi theo tới, dừng lại bên cạnh hắn.
“Ta đuổi tới đây thì không ngửi được mùi hương kia nữa, nơi này nhất định có cơ quan hay mật đạo gì đó.” Mộ Dung Ưng khẳng định, nếu không mùi hương sẽ không biến mất không một dấu vết như thế.
“Chúng ta cẩn thận lục soát ở đây một chút, chỉ cần có mật đạo là nhất định tìm ra.” Dương Tử Vân nói, bắt đầu cẩn thận tìm kiếm manh mối ở bốn phía.
“Tử Vân, đệ thấy thân thủ của bọn họ có giống người của môn phái nào không?” Mộ Dung Ưng vừa tìm kiếm vừa hỏi.
“Đại ca, thứ lỗi cho đệ hiểu biết kém cỏi, tuy giao đấu tới mấy chục chiêu, nhưng đệ cũng không nhìn ra, chỉ có điều đệ tin lai lịch của đối phương nhất định không tầm thường, hắn dám phái ra nhiều người như vậy, cướp đoạt toàn bộ nữ tử của hội tuyển Thánh nữ, cũng đủ biết hắn không để triều đình trong mắt, nhưng xét thấy ai trong thiên lại có lá gan lớn như vậy?” Dương Tử Vân nghi hoặc nói về bọn người được phái đến, không dám suy đoán bừa bãi.
“Không sai, đây cũng là điểm làm ta nghi hoặc khó hiểu, xem ra chỉ tìm được người mới có thể vạch trần chân tướng này.” Đôi mắt Mộ Dung Ưng phóng ra tia nhìn sắc bén, bất kể đối phương là ai? Hắn cũng nhất định không buông tha.
Mạn Tâm thả tay đang nắm ngọc trụy ra, không biết hắn có ngửi được mùi hương mà tìm đến đây hay không? Còn nữa, nơi này là chỗ nào? Xinh đẹp tựa như thiên đường của nhân gian! Ngay cả bọn họ là tiểu thư con quan có thân phận cũng đều bị cưỡng ép, xem ra nhất định không phải là nạn buôn người, chẳng lẽ là cung điện của Hoàng đế?
“Tỷ tỷ, chúng ta bị bắt cóc thật sao? Tại sao nơi này không có người? Cũng không trói chúng ta lại?” Thiếu nữ đáng yêu hơn nữa ngày mới thò đầu ra từ phía sau các cô, kỳ quái hỏi.
Mạn Tâm cùng Mạnh tiểu thư liếc nhìn nhau, trong nháy mắt hiện lên một tia nghi hoặc, đây cũng là điểm mà các cô nghi hoặc khó hiểu. Tại sao ở nơi này lại không có ai trông chừng các cô? Chẳng lẽ sẽ không sợ các cô tỉnh lại chạy trốn sao?
Chạy trốn, trong mắt hai người lộ ra tia sáng, lập tức kéo thiếu nữ đáng yêu lại, hạ giọng nói: “Chúng ta cùng nhau rời đi, đi tìm lối thoát.”
Thiếu nữ đáng yêu dùng sức gật gật đầu, không dám phát ra một tiếng động.
Xuyên qua mành vải màu hồng, ba người các cô cùng nhau tìm kiếm đường ra, nhưng thật kỳ lạ tìm khắp cả gian phòng cũng không thấy cửa sổ, không có cửa, chứ đừng nói là đường ra, tựa như một không gian khép kín, không có lấy một khe hở, các cô đứng im tại chỗ có hơi bối rối, giờ mới hiểu được vì sao không ai trông chừng các cô, ở chỗ này đừng nói là các cô, ngay cả ruồi bọ chắc cũng chẳng thoát ra được.
“Sao lại như vậy? Rõ ràng là không có cửa, chúng ta vào đây bằng cách nào?” Thiếu nữ đáng yêu hô lên đầy khó hiểu.
Lời của cô lại nhắc nhở Mạn Tâm, nếu các cô có thể vào được đây, nhất định có cửa
“Có mật đạo.” Nàng buộc miệng nói ra.
“Đúng đúng, nhất định là có mật đạo, chúng ta đi tìm chung quanh đi!” Hai mắt của Mạnh tiểu thư sáng ngời, tia nhìn dừng lại phía trên chỗ bài trí trong phòng.
Mạn Tâm tìm kiếm trên tường, trên truyền hình thường thấy cửa mật đạo thông thường đều ở chuôi nến đặt trên tường, hoặc là trên hình vẽ, nhưng kết quả lại làm cho nàng chán nản vô cùng bởi vì vách tường bóng loáng bốn phía này đều chẳng có lấy một vết tích, làm sao mà có vật gì đó được chứ?
Mạnh tiểu thư cũng vô cùng thất vọng, “Trong phòng này, ngoại trừ giường, trái cây để trên bàn ra, thì chỉ có một viên Dạ Minh Châu cực đại, mà nàng đã di chuyển, hoàn toàn không có mật đạo nào sao?”
“Tỷ tỷ, hai người tìm được rồi sao?” Thiếu nữ đáng yêu lo lắng hỏi, nếu tìm được sao không thấy các cô đi ra ngoài?
Mạn Tâm cùng Mạnh tiểu thư nhìn đối phương, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Chúng ta đây chẳng phải không ra được sao? Không được, tôi muốn ra ngoài, tôi không muốn sống ở chỗ này, cha mẹ tôi nhất định rất sốt ruột.” Thiếu nữ đáng yêu lo lắng khóc lóc.
“Đừng khóc, chúng ta sẽ ra được bên ngoài, nhất định có rất nhiều người đang cứu chúng ta.” Mạn Tâm dịu dàng an ủi cô.
“Đúng, cha tôi, Vương gia, Dương công tử, còn có hoàng thượng sẽ phái người tới cứu chúng ta, với lại mọi người ở đây, cũng không có ai làm hại chúng ta, không phải sao? Cô đói bụng à? Ăn chút trái cây đi!” Mạnh tiểu thư đặt một quả táo vào trong tay cô.
“Tôi không ăn đâu, những thứ kia của bọn họ không chừng có độc…” Thiếu nữ đáng yêu hơi tức giận, ném quả táo đang cầm trong tay ra ngoài…
‘Binh’, quả táo bị ném vào tường dập nát, trong lúc vô thức, cửa đá của mật đạo bị chạm vào, từ từ mở qua.
“Cửa mở rồi!” Các cô kinh ngạc vui mừng hô lên, định lao ra nhưng lại ngây ngẩn cả người.