Thôi Thuỷ Nguyên lần đầu tiên chính thức biết được sự đáng sợ của Vương Thanh, xét về tuổi mà nói, hắn cũng chỉ nhỏ hơn Vương Thanh 6-7 tuổi, nhưng bây giờ Vương Thanh chỉ dùng một ánh mắt, đã khiến cho hắn một câu cũng nói không nên lời.
Vương Thanh đối với em trai yêu thương vô hạn, là điều mọi người đều biết rõ, hôm nay anh ta biết mình động thủ với Kiến Vũ, có thể không ra tay trả thù mình, đã coi như là vận may của mình.
Thôi Mỹ Dung thấy thế, lúc này mới nhớ lại không lâu trước đó Tiểu Nguyên mang một thân chật vật về nhà, chẳng lẽ... chẳng lẽ là nó cùng với Vương nhị thiếu gia có xô xát? Nghĩ vậy, Thôi Mỹ Dung trong lòng giật mình, vội nói: "Tiểu Nguyên không hiểu chuyện, mong Vương tổng đừng trách tội."
Vương Thanh cười lạnh trong lòng, nếu không phải Kiến Vũ không bị thương, hai chị em Thôi gia các người còn có cơ hội ngồi ở đây sao, chỉ là trên mặt vẫn lộ ra vẻ mỉm cười: "Đâu có gì, người trẻ tuổi, tính khí hơi nóng nảy một chút, chỉ cần không gây ra sự tình gì là được."
Thôi Mỹ Dung không ngốc, Vương Thanh ngụ ý chính là đem việc này ra để cảnh cáo, cô đương nhiên sẽ không tiếp tục nhắc tới chuyện này, vội chuyển đề tài về cuộc sống đại học trước kia.
Mục đích của Thôi Mỹ Dung, Vương Thanh rất rõ ràng, nếu nói về phụ nữ, anh rất thán phục những người như Hàn Hạ Như, cô mặc dù không có khí chất quý tộc như trên người Thôi Mỹ Dung, nhưng lại có thừa sự kiên cường cùng giỏi giang mà đàn ông cũng không có. Hạ Như tuy phản bội tình cảm giữa bọn họ, nhưng cũng không ảnh hưởng tới thiện cảm của anh đối với cô, không liên quan đến tình yêu nam nữ, mà là thiện cảm về nhân cách.
Bởi vì những gì Hạ Như có được, đều là dựa vào năng lực cùng tài hoa của chính mình, mà không phải nhờ những thứ khác, chỉ ở điểm này, Thôi Mỹ Dung đời này cũng so ra kém Hạ Như.
Thủ đoạn của Thôi Mỹ Dung ở trước mặt Vương Thanh hoàn toàn vô lực thi triển, đến cuối cùng, quản gia đã đi tới: "Thiếu gia, hiện tại sắp đến thời gian dùng bữa tối, có phải là nên đi gọi Nhị thiếu gia xuống dùng cơm?"
Thái độ này của quản gia, đã biểu lộ sự không chào đón đối với hai chị em Thôi gia, ông tuy đã già, nhưng còn chưa đến mức hồ đồ, mục đích của hai chị em này là gì, trong lòng ông vô cùng tinh tường, đáy lòng ông đang oán thầm, tưởng Vương gia coi tiền như rác sao, muốn mượn là có sao? Nằm mơ đi.
"Ừm, được." Vương Thanh đứng lên, nói với hai chị em: "Hai vị cũng ở lại cùng dùng cơm cùng chúng tôi đi."
Cơ hội tốt như thế Thôi Mỹ Dung đương nhiên sẽ không bỏ qua, cho nên sau khi khách sáo từ chối một phen liền ở lại.
Thôi Thuỷ Nguyên sau khi đến Trung Quốc, cũng không phải là lần đầu tiên đến nhà người ta làm khách, nhưng đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến người làm chủ nhân tín nhiệm một quản gia như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một quản gia dám nhắc nhở chủ nhân.
...
"Nhị thiếu gia, con cua đại áp này cậu không thể ăn nữa, đợi lát nữa tôi bảo phòng bếp làm đồ ăn khuya cho cậu, bây giờ cậu nên ăn nhiều rau một chút." quản gia có chút lễ phép cúi đầu đứng ở bên cạnh Kiến Vũ, chỉ là thần sắc trên mặt cho thấy trong chuyện này không có nửa phần thương lượng đường sống.
Kiến Vũ ngẩng đầu trừng mắt nhìn quản gia, có chút tiếc nuối liếc qua cua đại áp.
"Nhị thiếu gia, kén ăn là rất xấu." quản gia nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh: "Thiếu gia, không thể quá chiều Nhị thiếu gia, gần đây Nhị thiếu gia có vẻ gầy."
Gầy? Vương Thanh tỉ mỉ đánh giá Kiến Vũ một phen, gầy đâu không thấy, ngược lại cảm thấy trên hai gò má Kiến Vũ nhiều hơn chút thịt, anh vội ho một tiếng, đối với bản lĩnh chỉ hươu bảo ngựa (nhìn thế này lại bảo thế khác) của lão nhân gia tỏ vẻ vô cùng hợp tác mà trầm mặc.
Kiến Vũ há mồm gặm một cọng rau Vương Thanh chọn cho, sau đó tiếp tục ngoan ngoãn bới cơm, bất quá rất nhanh trong chén lại thêm mấy miếng nấm hương cậu thích.
Thế giới mà cậu đã từng sống kia, nấm hương rất ít, tuy cậu thích ăn, nhưng mỗi lần ăn đều rất ít, cái này coi như là đãi ngộ mà người nhà giàu mới có, một số nhà nghèo, đời này có thể ăn được hai ba miếng chỉ sợ cũng đã sướng lắm rồi, cho nên bây giờ có thể thoải mái có nấm hương ăn, Nhị thiếu gia liền cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
So sánh với hai anh em đang tự tại ăn cơm, hai chị em Thôi gia ngược lại có chút ăn không vào. Trên bàn cơm không có nửa điểm thanh âm, hai người bọn họ vốn có việc cầu người, trong không khí an tĩnh này, cảm giác có loại bất an khó tả, tựa hồ chỉ cần Vương Thanh mở miệng nói chuyện, sẽ là đáp án mà bọn họ sợ hãi.
Cơm nước xong, tráng miệng xong, bốn người lại ngồi trên ghế salon ở phòng khách, lần này Kiến Vũ không lên lầu, đáng tiếc cậu lại cầm một quyển [ Hồng Lâu Mộng ] ngồi ở bên cạnh Vương Thanh, nửa người còn dựa vào Vương Thanh, hiển nhiên là đến tham gia náo nhiệt nhưng lại mang vẻ mặc kệ thế sự.
"Vương tổng, không biết chuyện hợp tác lần này..."
"Xoạt." Kiến Vũ lật một trang sách trong tay, lông mày nhíu lại: "Sao em cảm thấy cuốn tái bản lần này và lần tái bản trước nội dung luôn có chút khác biệt."
Vương Thanh nghe vậy, sờ sờ đầu Kiến Vũ: "Sách này sau năm 40 trở lại đây không còn giữ được nguyên tác, các nhà xuất bản chỉ là dựa theo giải thích của chính mình mà ghi thành, khác biệt cũng là bình thường."
"Thì ra là thế." Kiến Vũ gật đầu, lại trầm mặc tiếp tục đọc sách.
Thôi Mỹ Dung thấy Vương Thanh ôn hòa với Kiến Vũ như thế, lại nghĩ đến việc anh đối với chính mình lãnh đạm, tâm tình là ngũ vị tạp trần. Trong trí nhớ của cô, Vương Thanh là một người lễ tiết nhưng đạm mạc, trừ vài người bạn của mình ra, người khác chỉ có thể nhìn thấy nụ cười xa cách của anh, ngay cả năm đó Hàn Hạ Như lúc ở bên anh, hai người cũng không phải tình yêu cuồng nhiệt, càng giống như mối quan hệ nam nữ khá hơn bạn bè bình thường một chút.
Có lẽ có người này chính là như vậy, đối với nhiều người đều rất đạm mạc, nhưng chỉ riêng với một người thì... lại đối xử tốt đến đào tâm đào phế. Có lẽ trong suy nghĩ của Vương Thanh, chỉ có đứa em trai này mới đáng để anh đối tốt, cũng có lẽ anh em hai người này thật là chịu sự ràng buộc sâu sắc của huyết thống, thế cho nên mới có sự thân mật mà những người khác không thể có.
Không biết có phải là lỗi giác của Thôi Thuỷ Nguyên hay không, hắn cảm thấy sau khi Kiến Vũ ngồi ở đó, Vương Thanh ngay cả tiếng nói cũng nhẹ xuống vài phần, trong lòng của hắn cảm thấy quái lạ, cùng là đàn ông, hắn đương nhiên hiểu khi một người đàn ông lộ ra một mặt sơ ý và chủ quan, chỉ trừ phi là lúc đối mặt với người mà chính mình yêu thương nhất. Khó trách bên ngoài đồn đại, Vương Thanh đối với phụ nữ từ trước đến nay đều vô tình, thì ra tình cảm của anh ta đều đặt trên người em trai mình, chỉ là... giữa anh em, cũng có thể có thứ tình cảm này sao?
"Về chuyện hợp tác, chắc tôi không thể nhận thành ý của quý công ty, có lẽ tổng giám đốc Phác Hàn của Phác gia nguyện ý hợp tác cùng quý công ty hơn, tôi sao có thể đoạt chuyện tốt của người khác." Vương Thanh một bên vuốt đầu Kiến Vũ, một bên mỉm cười nói: "Huống chi, Vương gia hiện tại đang hợp tác cùng một công ty đa quốc gia của Mỹ, sợ là không đủ tài chính để đầu tư cho quý công ty."
Thôi Mỹ Dung nghe vậy sắc mặt khẽ biến, chuyện thời gian này Vương thị hợp tác cùng một công ty của Mỹ cô cũng được biết, hơn nữa còn biết rõ người đại diện khu vực châu Á của công ty này là bạn học đại học của Vương Thanh, cùng công ty của Mỹ hợp tác, Vương thị là lời, đích xác so với cùng Thôi thị hợp tác có nhiều chỗ tốt hơn.
Chính là hiện giờ đang có nguy cơ tài chính toàn cầu, kinh tế của những nước lớn đều chịu ảnh hưởng, Trung Quốc là quốc gia chịu ảnh hưởng nhỏ nhất, thậm chí còn có loại xu thế cầu thắng trong loạn, nếu như không phải không còn cách nào, Thôi thị cũng sẽ không buông tha cho cơ nghiệp đã gây dựng suốt hai mươi năm tại Hàn Quốc mà quay sang chiến trường Trung Quốc.
Muốn đầu quân vào thị trường Trung Quốc, phải có một mảnh đất, thứ tốt nhất có thể giúp Thôi thị đứng vững gót chân chỉ có Vương thị, nhưng đối phương hiển nhiên không muốn hỗ trợ.
"Vương Thanh, chỉ cần anh có thế giúp Thôi thị vượt qua cửa ải khó khăn này, anh đưa ra yêu cầu như thế nào cũng có thể." Thôi Mỹ Dung có chút nóng nảy, chưa suy nghĩ đã vội nói ra.
Kiến Vũ nghe thanh âm sốt ruột như thế, thu hồi ánh mắt đặt ở trên sách, giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Thôi Mỹ Dung, chậm rãi khép lại quyển sách trên tay, mới mở miệng nói: "Thôi tiểu thư, cô cảm thấy có điều kiện gì có thể khiến cho Vương thị giúp chuyện này?" Bán mình sao? Nhớ rõ kiếp trước những người muốn Phùng gia hỗ trợ luôn đem con gái nhà mình gả cho người Phùng gia làm thiếp. Nghĩ tới đây, Kiến Vũ nhíu mày, loại chuyện này nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, nếu mình đã quyết định lấy anh trai, tuyệt đối không thể cho người khác bước vào.
Thôi Mỹ Dung không ngờ rằng Kiến Vũ lại đột nhiên mở miệng, thấy ánh mắt Kiến Vũ hơi có ý trào phúng, cô nhìn về phía Vương Thanh, phát hiện đối phương căn bản đối với việc Kiến Vũ xen vào không có nửa phần mất hứng.
Vương Thanh sao có thể dễ dàng tha thứ người khác xen vào lúc chính mình đang nói chuyện chính sự?
"Cùng Thôi thị hợp tác đối với Vương thị mà nói, cơ hồ là có cũng được mà không có cũng không sao, không nghĩ qua là còn phải gánh vác nguy nan hộ người khác." Kiến Vũ hơi nhíu mày: "Thôi thị trên thị trường không chiếm nửa phần tỉ lệ, tôi nghĩ Thôi tiểu thư cô cũng biết rõ, Thôi thị hiện tại không có bất luận ưu thế gì, nếu như không có Vương thị hỗ trợ, Thôi thị rất nhanh cái gì cũng không còn, như vậy cô cảm thấy điều kiện kiểu gì mới đáng để Vương thị hỗ trợ, hay là..." Kiến Vũ đem sách đặt trên bàn trà, mỉm cười: "Hay là nói, Thôi thị các người đã chuẩn bị được một cái giá rất tốt?"
Thôi Mỹ Dung miễn cưỡng cười: "Nhị thiếu gia, tôi nghĩ về chuyện của công ty, Vương tổng tài hiểu rõ hơn cậu."
"Chẳng lẽ tôi nói không đúng?" Kiến Vũ đối với loại châm ngòi này của Thôi Mỹ Dung hoàn toàn không để vào mắt: "Dù sao nếu tôi nói vụ hợp tác này không được, như vậy lập tức Thôi thị vĩnh viễn cũng không thể cùng Vương thị hợp tác, Thôi tiểu thư tin những lời này của tôi không?"Vương Thanh thấy thái độ Kiến Vũ đột nhiên trở nên bén nhọn, thậm chí cả khí tức sắc bén trên người cũng không che dấu, biết rõ câu "điều kiện gì cũng có thể" kia của Thôi Mỹ Dung đã chọc giận cậu, nghĩ đến đối phương vì mình mà ghen, tâm tình Vương Thanh trở nên vô cùng tốt, vỗ vỗ đầu Kiến Vũ mới quay sang nói với Thôi Mỹ Dung: " Thôi tiểu thư, Vương thị không phải của một mình tôi, cũng là của tiểu Vũ, cho nên trong bất cứ chuyện gì, tiểu Vũ đều có quyền lên tiếng."
Thôi Thuỷ Nguyên nghe xong những lời này, cau mày, Vương Thanh lại không thèm để ý đến hành vi gần như là thất lễ này của Kiến Vũ? Hơn nữa ngay trong lúc đang bàn chuyện làm ăn của bọn họ thì nói như vậy, là có ý gì, chẳng lẽ là muốn khẳng định cho người ngoài biết địa vị của Kiến Vũ trong Vương thị?
Mấy câu nói đó của Vương Thanh, thành công làm cho một con sư tử đang nhe nanh duỗi vuốt được thuận mao (vuốt ve lông), lần nữa biến thành một con meo meo lười biếng. Vì vậy Vương nhị thiếu gia rất nhanh thu hồi khí tức sắc bén khó được xuất hiện trên người mình, dựa vào Vương Thanh chuẩn bị tiếp tục đọc sách.
Khóe miệng Vương Thanh lộ ra một tia giảo hoạt vui vẻ, làm vợ chồng, tài sản đương nhiên là thuộc về nhau, của anh sẽ là của em, của em cũng chính là của anh.
Tiếu dung của Thôi Mỹ Dung rốt cuộc không duy trì được nữa, giận tái mặt nói: "Vương thị đã xem thường Thôi gia chúng tôi, như vậy xin cáo từ." Nói xong, đứng lên từ ghế salon, nhìn Kiến Vũ cười lạnh nói: "Tôi đây sẽ chờ để nhìn xem, Vương nhị thiếu gia có thể luôn luôn định đoạt chuyện của Vương thị hay không. Vương tổng tài có thể làm cho mẹ của cậu chết ngoài ý muốn, như vậy cũng có thể cho cậu ngoài ý muốn tử vong." Nói xong lời này, cô giậm giày cao gót đi ra cửa chính của Vương gia.
Thôi Thuỷ Nguyên nghe vậy sắc mặt biến biến, thấy Kiến Vũ cúi đầu, nhịn không được lên tiếng nói: "Chị tôi chỉ là nói nhảm, Kiến Vũ, cậu... cậu không nên tưởng thật." Nói xong, cũng không dám xem sắc mặt Vương Thanh, vội vàng theo đi ra ngoài.
...
"Chị, tại sao chị phải nói như vậy?" sau khi Thôi Thuỷ Nguyên đi theo Thôi Mỹ Dung lên xe, mới có chút không đồng ý nói: "Chị như vậy, không phải vạch rõ cùng Vương Thanh đối nghịch?"
"Vương Thanh đã không muốn hỗ trợ, chúng ta cũng không cần cố kỵ anh ta." Thôi Mỹ Dung cười lạnh: "Huống chi chuyện mẹ Kiến Vũ cũng không phải bí mật không tra ra được, tình cảm giữa hai anh em họ rốt cuộc tốt đến mức nào, chị muốn nhìn xem, sau khi Kiến Vũ biết rõ chân tướng sự tình, hai người họ sẽ như thế nào?"
Thôi Thuỷ Nguyên run lên, đáy lòng cũng không hy vọng việc này là thật, nếu như là sự thật, Kiến Vũ sẽ khổ sở cỡ nào? Hơn nữa chọc giận Vương Thanh, Thôi gia từ nay về sau sợ là càng thêm gian nan. Hắn vô ý thức nắm tay: "Chị, có lẽ Kiến Vũ sẽ không tin lời này."
"Cậu ta có thể tin hay không chị không biết, nhưng chị biết rõ, một khi đã mất đi niềm tin, như vậy sẽ không chịu nổi sự thật tàn nhẫn." Thôi Mỹ Dung mạnh giẫm chân ga, cười đến vô cùng châm chọc: "Anh em cùng cha khác mẹ trong đại gia tộc muốn thật sự hai bên đều có cảm tình tốt, không bằng đi tin ngày mai toàn bộ thế giới hòa bình." Đối phương đã không nể mặt cô, cô cần gì phải lo cho đối phương.
Thôi Thuỷ Nguyên nghe lời này, cảm thấy toàn thân lạnh lẽo nói không nên lời, chị hắn từ khi nào thì biến thành cái bộ dáng như vậy?
...
Bưng đến một ly sữa, Vương quản gia lúc Thôi Mỹ Dung nói ra câu kia thì liền dừng bước, ông lo lắng nhìn hai anh em ngồi ở trên ghế sa lon, về cái chết của mẹ Kiến Vũ, trên thực tế cũng không phải như người ta đồn đại, nhưng nếu Nhị thiếu gia tin những lời kia thì làm sao bây giờ?
Kiến Vũ ngẩng đầu nhìn về phía Vương Thanh, phát hiện Vương Thanh cũng nhìn mình, đôi mắt hẹp thâm thúy như bầu trời đêm, làm trong lòng cậu có chút tư vị nói không nên lời. Vươn tay vòng qua cổ Vương Thanh, Kiến Vũ rất kiên định nói: "Yên tâm, em sẽ không để cho những người kia cướp anh đi, em nói nhất định sẽ giữ lời." Đã nói phải lấy anh, thi sẽ tuyệt đối không nuốt lời.
Về phần Thôi Mỹ Dung trước khi đi châm ngòi nói như vậy, trong tai Vương nhị thiếu gia, cũng chỉ là mây bay. Coi như là thật, đối với cậu mà nói, cũng cho là chuyện bình thường, dù sao những chuyện kiếp trước cậu đã gặp qua so với hiện tại còn hắc ám, còn huyết tinh hơn.
Vốn là trong lòng có một chút lo lắng, lúc lồng ngực chạm vào nhiệt độ cơ thể của Kiến Vũ, lập tức biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, vươn tay ôm vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, Vương Thanh thấp giọng cười nói: "Ừm, anh tin em."
Khẽ ngửi ngửi mùi thơm cơ thể nhàn nhạt trên người thiếu niên, một người như vậy, anh làm sao có thể không động tâm?
Vương quản gia không hiểu ra sao nhìn cảnh hai anh em không sảo cũng không nháo ngược lại còn hữu hảo ôm nhau, chẳng lẽ nói, trong lòng Nhị thiếu gia tin tưởng thiếu gia?
Không hổ là Nhị thiếu gia, thật là một đứa trẻ tâm tư thiện lương, nhìn ly sữa trên tay, đã vậy, đêm nay liền phá lệ cho phép Nhị thiếu gia uống nước chanh a.