Lá cây bị gió thổi đi phát ra thanh âm sàn sạt, cách đó không xa còn có tiếng cửa gara mở, Vương Thang đều nghe được rõ ràng, anh thậm chí còn có thể nghe thấy âm thanh trái tim mình nhảy lên thình thịch, ngay cả hô hấp cũng bất giác mạnh hơn.
Kiến Vũ biểu lộ quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm anh cảm thấy vô cùng bất an, cứ như người trước mắt không phải là Kiến Vũ thường ngày. Chỉ cần cậu nói một câu, tất cả dũng khí của anh đều có thể tiêu tan.
Vương quản gia đứng bên ngoài gara, nghi hoặc nhìn hai vị thiếu gia đứng trong gara hai mắt nhìn nhau, chẳng lẽ hai anh em cãi nhau? Ông bắt đầu lo lắng mình có cần tiến vào khuyên giải một phen hay không.
Kiến Vũ tuy còn chưa hiểu rõ vị anh trai bây giờ của mình, nhưng cũng chưa từng thấy anh lộ ra loại thần sắc bất an không yên này, cậu đem sách nhét vào tay Vương Thanh: "Trước kia em đã nói qua, nếu không người nào chịu ở cùng anh, em sẽ lấy anh." Chỉ là thần sắc trên mặt vẫn phong đạm vân khinh, cứ như loại chuyện đang nói không phải tình yêu cấm kỵ giữa hai huynh đệ, mà là nói buổi tối ăn cái gì.
"Kiến Vũ, em nói..." Trong tai Vương Thanh, giọng điệu đã không còn là trọng điểm, trọng điểm là Kiến Vũ lại đối với lời nói của mình không có nửa phần phản cảm, hơn nữa còn nguyện ý ở bên mình. Toàn thân anh cứng đờ, đem sách để qua một bên, nắm chặt lấy vai Kiến Vũ nói: " Vũ, anh không phải đang nói giỡn với em, em có biết những lời này đại biểu cho cái gì hay không?"
Kiến Vũ gật đầu: "Em biết rõ, nó đại biểu cho từ nay về sau em phải nuôi anh, anh cũng phải nuôi em, hơn nữa chúng ta cả đời đều phải sinh hoạt chung một chỗ."
Tuy không phải đáp án mình muốn, nhưng chỉ cần như vậy Vương Thanh đã thỏa mãn, ít nhất đối phương không thấy phản cảm, thậm chí không phản đối, tình yêu cũng có thể bồi đắp dần dần, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ, thì sẽ có thời gian cả đời.
Dũng khí chỉ trong nháy mắt toàn bộ dâng lên, hơn nữa dường như có cảm giác vượt qua giới hạn.
Kiến Vũ thấy bộ dạng này của Vương Thanh, trong lòng khẽ rộn rạo, khẽ sinh ra một tia ấm áp.
Hai người nhìn nhau, trong mắt chỉ có lẫn nhau.
"Nhị vị thiếu gia, các cậu đứng ở trong ga-ra đã lâu rồi, có cần tôi mang ghế đến cho các cậu không?" Cái gọi là không khí tốt đẹp, ngay sau khi quản gia xuất hiện, lập tức tiêu tán đến hơn phân nửa, Vương Thanh cầm lấy sách của Kiến Vũ, cố gắng che dấu sự vui vẻ trên khóe miệng cùng một tia thất vọng bị người ta cắt đứt chuyện tốt ở đáy lòng: "Không cần, chúng tôi lập tức ra ngoài."
Hai anh em vừa mới đi được vài bước, quản gia lại mở miệng nói: "Đúng rồi, thiếu gia, hai chị em của Thôi gia đến gặp cậu, hiện tại đang ở phòng khách chờ."
Kiến Vũ nghe vậy, nghiêng đầu nhìn về phía Vương Thanh, chuyện này, có tính là anh trai ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt không?
Vương Thanh cúi đầu liền thấy ánh mắt soi xét của Kiến Vũ, lông mày nhíu thật chặt, không khỏi cầm tay Kiến Vũ, trong tiếng nói kèm theo một chút nịnh nọt: "Kiến Vũ cùng anh đi gặp họ một chút."
Vương quản gia nhìn hai anh em tay trong tay ra khỏi ga ra, mê hoặc sờ sờ đầu, là ảo giác của ông sao, tại sao ông lại cảm thấy thiếu gia nói chuyện với Nhị thiếu gia mang theo nịnh nọt, chẳng lẽ Nhị thiếu gia không thích tiểu thư Thôi gia này?
May mà Nhị thiếu gia không thích, ông cũng không ưa cô tiểu thư của Thôi gia này, vì thế ông cũng không cần lo lắng cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của Vương gia, quản gia vô cùng hài lòng, vì vậy ông cười ha hả đi vào phòng bếp chuẩn bị cơm tối, món súp ba ba tối nay phải ninh nhừ một chút, cho Nhị thiếu gia bồi bổ, sinh viên thời nay đều rất vất vả a.
...
Choi gia tiến vào thị trường Trung Quốc gặp phải một vài vấn đề, Phác Hàn tuy có ý cùng Thôi gia giao hảo, nhưng Phác Hàn bây giờ vẫn chưa phải đương gia của Phác gia, trong rất nhiều chuyện không thể toàn quyền làm chủ, cho nên nếu như muốn hợp tác, Vương Thanh là đối tượng hàng đầu. Thôi Mỹ Dung không phải người ngu ngốc, cô biết rõ Vương Thanh đối với cô không có ý tứ gì khác, nhưng vì Thôi gia, cô phải tìm ra biện pháp, chỉ cần Vương Thanh chịu hỗ trợ.
Thôi Mỹ Dung vừa uống trà, vừa suy đoán Vương Thanh khi nào thì về nhà, hôm nay cô đã ghé qua Vương thị một lần, nhưng thật không ngờ Vương Thanh lại không ở công ty, mà nhân viên tiếp tân cũng không nói cho cô biết Vương Thanh đi đâu, cô nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể đến Vương gia ôm cây đợi thỏ, nghĩ đến Vương Thanh chắc không thích một cô gái một mình đến, cho nên cô lại mang Thôi Thuỷ Nguyên theo, dù sao em trai mình và Kiến Vũ đều là bạn học cùng trường, ít nhiều cũng có chút trợ giúp.
Thôi Thuỷ Nguyên yên tĩnh ngồi ở một bên, hắn hiểu rõ hơn chị mình việc Vương Thanh tại sao không ở công ty, nếu như hắn không nhớ lầm, chiều nay Kiến Vũ chỉ có một tiết, Vương Thanh giờ làm việc không ở công ty, khả năng lớn nhất chính là đi đón Kiến Vũ về nhà.
Uống chén trà nhẹ lại dư vị vô cùng, Thôi Thuỷ Nguyên không khỏi nghĩ, khó trách Vương gia lại nuôi ra được một người như Kiến Vũ, ngay cả lá trà cùng nước trà cũng chú ý như vậy, xem ra Vương gia hẳn là có giáo dưỡng truyền thống.
Ngay lúc chị em hai người đang miên man suy nghĩ thì nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, hai người nhìn lại, đúng là Vương Thanh cùng Kiến Vũ đang đi đến.
"Vừa mới nghe nói hai vị tới thăm, tôi không có mặt ngay lập tức để tiếp đãi, thật sự là thất lễ." Cầm sách trên tay giao cho người hầu đứng bên cạnh, Vương Thanh cười cười với hai người, kéo Kiến Vũ ngồi xuống ghế sa lon bên cạnh mình, trên mặt mang theo một tia khách sáo vui vẻ, tâm tình anh bây giờ tuy mang theo chút ít không vui bị người khác quấy rầy, nhưng tổng thể vẫn là không tồi, cho nên nói lời cũng ôn hòa không ít.
Kiến Vũ nhẹ gật đầu với hai người, lễ phép cười, nhưng cũng không nói gì nhiều.
Thôi Thuỷ Nguyên không khỏi liếc nhìn Kiến Vũ, trong lòng có chút không yên, xem bộ dạng này của Vương Thanh, tựa hồ cũng không biết mình và Kiến Vũ không lâu trước đây, ở trong trường đã phát sinh xung đột. Chỉ là hiện tại đối mặt với nụ cười của Kiến Vũ, hắn vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
Hai anh em ngồi xuống không lâu, thì có nữ hầu bưng trà tới đặt trước mặt bọn họ, Kiến Vũ nâng chén trà lên, ngửi ngửi hương trà, vui vẻ dần dần rõ ràng, quay đầu nhìn về phía Vương Thanh: "Anh, đây là lá trà vừa mua? Mùi hương rất không tồi."
Vương Thanh thấy cậu thích, cười cười: "Đây là lá trà mới nhất vừa ra năm nay, anh nhờ một người bạn mang về từ miền nam, nếu em thích, lần sau anh sẽ bảo hắn lấy nhiều hơn một chút."
Hớp nhẹ một ngụm, hương trà tràn ngập, Kiến Vũ lắc đầu: "Không sao, từ nay chỉ cần là trà anh mua đều được."
Vương Thanh thấy bộ dạng này của Kiến Vũ, vuốt vuốt đỉnh đầu cậu, không biết Kiến Vũ có phát hiện ra hay không, lời nói của cậu có chút lỡ miệng? Bất quá, anh lại không muốn vạch trần, cho dù Kiến Vũ vốn là không ngại việc này, nhưng cứ để cho nó là bí mật có lẽ tốt hơn.
Nhìn Kiến Vũ lại uống một ngụm trà, biết rõ cậu thật sự thích loại lá trà này, Vương Thanh mới quay đầu nhìn về phía Thôi Mỹ Dung, nói với cô: "Không biết Thôi tiểu thư hôm nay đến là có chuyện gì?"
Nụ cười trên mặt Thôi Mỹ Dung hơi cứng ngắc, chuyện xảy ra vài ngày trước tại nhà hàng Tây, Vương Thanh chắc hẳn không quên, Thôi thị cùng Phác Hàn thân thiết, rồi lại muốn cùng Vương thị hợp tác, đối với người trong giới mà nói, chính là đắc tội với người. Hiện tại cô đến đây, đã không ngại mặt dày, chỉ là thái độ ôn hòa của Vương Thanh làm cho phần xấu hổ này giảm bớt không ít.
"Hôm nay đến làm phiền." Thôi Mỹ Dung tay cầm chén trà hơi hơi tăng thêm chút lực đạo, sau đó giải thích: "Thứ năm tuần này là sinh nhật của tôi, tôi định tổ chức một bữa tiệc trong nhà, hy vọng hai người có thể tới tham gia." Nói rồi, chìa ra hai tấm thiếp mời tinh xảo.
Vương Thanh bưng chén trà tùy ý uống một ngụm: "Việc nhỏ như vậy, không cần Thôi tiểu thư cùng Thôi thiếu gia tự mình đến, nếu là sinh nhật Thôi tiểu thư, tôi và Kiến Vũ cho dù không được mời cũng đến."
Thôi Mỹ Dung cười hai tiếng, ánh mắt rơi vào trên người Kiến Vũ, trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp cái gì cho tốt.
Kiến Vũ tuy không hiểu những chuyện trên thương trường của Vương gia, nhưng đối với chuyện Thôi Mỹ Dung đến đây, cậu cũng không tin việc này chỉ là để mời đến một bữa tiệc, thổi một mảnh lá trà trên mặt chén nước, Kiến Vũ thật ngoan ngoãn bảo trì trầm mặc.
"Nghe nói tranh chữ của Nhị thiếu gia rất đẹp, không biết tôi có vinh hạnh được nhìn một chút hay không?" Thôi Mỹ Dung nghĩ tới nghĩ lui, hay là tiếp cận từ vị Nhị thiếu gia này, Vương Thanh coi trọng Kiến Vũ là điều mà tất cả mọi người đều biết, chỉ cần Vương nhị thiếu gia có hảo cảm đối với cô, cô muốn nhờ vả Vương Thanh hỗ trợ, cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Kiến Vũ nghe vậy ngẩng đầu cười: "Chỉ là viết chơi, bình thường chỉ là tiện tay ghi ghi vẽ vẽ lung tung, sao có thể lọt được vào mắtThôi tiểu thư, tôi nghĩ không cần phải làm trò cười trước mặt người trong nghề mới tốt.""Nhị thiếu gia quá khiêm tốn." Thôi Mỹ Dung tiếp tục cười nói: "Nếu như thi họa của Nhị thiếu gia là làm trò cười cho người trong nghề, như vậy còn có ai mới được gọi là tài hoa nữa, Tiểu Nguyên cùng cậu là cùng trường, tôi cũng thường xuyên nghe nó nói về những ưu điểm của cậu."
Kiến Vũ sắc mặt bình thản nhìn thoáng qua Thuỷ Nguyên: "Là Thôi thiếu gia quá khen rồi." Cậu nhìn nhìn tình cảnh trước mắt, đặt chén trà xuống áy náy cười nói với hai chị em Thôi gia: "Tôi còn có một số việc muốn làm, xin lỗi không tiếp đãi được, mong hai người thứ lỗi."
"Là chúng tôi quấy rầy, xin cứ tự nhiên." Thôi Mỹ Dung tay cầm chén trà lần nữa siết chặt, trong lòng lại thầm than, Kiến Vũ này thoạt nhìn không biết thế sự, nhưng lại khó có thể làm cho người ta ra tay, không biết cậu ta là thật sự có việc, hay là không muốn cùng cô nói chuyện nhiều.
"Lên lầu đừng chơi máy tính quá lâu, phải xuống ăn cơm đúng giờ đấy." trong lòng Vương Thanh hiểu rõ dụng ý của Kiến Vũ, nhưng anh sợ Kiến Vũ chơi máy tính quá lâu sẽ không tốt cho mắt, lại nhịn không được dặn dò cậu.
"Dạ." Đối với cái câu lặp đi lặp lại rất nhiều lần này, Kiến Vũ cũng không còn cẩm thấy không kiên nhẫn, nhẹ gật đầu, đứng dậy đi vài bước, lại quay đầu nhìn về phía Vương Thanh: "Buổi tối em muốn ăn súp nấm hương."
"Anh biết rồi." Vương Thanh cười cười, thấy thân ảnh Kiến Vũ biến mất tại chỗ góc cua hành lang mới thu hồi ánh mắt, thu liễm vài phần vui vẻ: "Nghe nói quý công ty cùng Phác thị hợp tác không tồi."
Thôi Mỹ Dung sắc mặt hơi thay đổi: "Đâu có, chỉ là lui tới trong một số vụ làm ăn mà thôi."
Thôi Thuỷ Nguyên không chú ý tới lời của Vương Thanh, mà xuất thần nhìn theo hướng hành lang.
Vương Thanh phát hiện hành động này của cậu ta, khẽ chau mày, trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không thể hiện trên mặt, mà chỉ đột nhiên nói: "Nghe nói hôm trước Kiến Vũ đã động thủ với Thôi thiếu gia, thật sự là có lỗi, tôi đã giáo huấn Thằng bé rồi, hy vọng Thôi thiếu gia bỏ qua cho sự thất lễ của Kiến Vũ."
Thôi Thuỷ Nguyên nghe nói như thế, sắc mặt lại thay đổi, thì ra Vương Thanh đã biết rõ việc này.
Vương Thanh vốn là mất hứng với việc có người cắt đứt mình cùng Kiến Vũ trao đổi cảm tình. Anh đang muốn biết Kiến Vũ nghĩ như thế nào, ai biết lại nhảy ra hai cái tên Trình Giảo Kim này. Dù sao nếu hai người bọn họ thật sự ở bên nhau, sau này bị người khác phát hiện, khó tránh khỏi sẽ có người nói này nói nọ, anh không ngại những lời rảnh rỗi linh tinh đó, nhưng Kiến Vũ... thằng bé có thể không chú ý sao?
Kiến Vũ bây giờ tuổi còn trẻ, thằng bé có thể chịu được những áp lực, những phê phán của người ta không?
Hôm nay Thôi Thuỷ Nguyên nhìn thế nào cũng thấy cậu ta đối với Kiến Vũ nổi lên tâm tư, anh sao có thể bỏ qua người có khả năng mang lại nguy hiểm cho đường tình cảm của mình.
"Việc này là lỗi của tôi, là tôi nên xin lỗi Nhị thiếu gia mới đúng." Thôi Thuỷ Nguyên điều chỉnh lại biểu tình trên mặt: "Mong Vương tổng thông cảm."
"Không có gì, là bạn học khó tránh khỏi thỉnh thoảng sẽ có chút xung đột." Vương Thanh vuốt miệng chén, tựa tiếu phi tiếu nói: "Huống chi Kiến Vũ đã bị tôi làm hư, cậu đã dạy dỗ thằng bé giúp, tôi còn muốn cảm tạ cậu nữa đó."
Hai chị em Thôi gia nghe câu cảm tạ này, trong lòng lại nhịn không được run lên, lời cám ơn này, thật sự làm cho người ta không dám nhận.